Họ.. bọn họ có phải đến bắt ta hay không?” Cửa sổ mở một nửa, khi Tiểu Ngư nhìn thấy ánh lửa bên ngoài, Không Sắc tự nhiên cũng thấy, lập tức chân như nhũn ra, nếu không phải đang dựa vào vách tường thì chỉ sợ đã sớm ngã lăn ra đất, “Không, ta không muốn bị bọn họ bắt trở về, ta thà chết cũng không muốn quay lại…” “Câm miệng!” Tiểu Ngư nhướng mày, mộc kiếm đã dí sát tại cổ họng Không Sắc, thấp giọng quát: “Nếu ngươi dám phát ra một tiếng nữa thôi, việc ta làm đầu tiên sẽ là ném ngươi ra khỏi đây.”
Nhà này của bọn họ tuy nhỏ nhưng cũng có năm gian phòng ở, nếu bị kẻ địch từ đầu liền phát hiện bọn họ đều trốn ở chỗ này, vậy tuyệt đối là bất lợi lớn, hiện tại nàng không có thời gian khách khí với hòa thượng này.
Không Sắc lập tức ngậm chặt miệng, không thể tin được mở to hai mắt nhìn nàng, căn bản không ngờ Tiểu Ngư lại có thể cầm kiếm uy hiếp hắn, có điều hắn cả kinh như vậy, ngược lại thật sự là ngậm chặt miệng.
Tiểu Ngư hừ nhẹ một tiếng, lưu loát cắm thanh kiếm lại ra sau lưng mình, lại cầm lấy một bộ cung tên treo trên tường, đồng thời cũng ném cho La Đản một bộ, đặt một mũi tên lên dây cung tùy thời chuẩn bị bắn ra. Tuy rằng cung tên này bình thường chỉ dùng để săn thú, đầu mũi tên không phải chế tác từ kim loại mà là đá nhọn, uy lực còn kém xa cung tiễn chính quy, có điều cũng có tác dụng đả thương người, có lẽ có thể trì hoãn được một chút trong lúc nguy cấp.
“Không việc gì chứ?”
Quanh nhà, trong bầu không khí yên tĩnh đến nín thở, một giọng nói thản nhiên vang lên rõ ràng, Tiểu Ngư lập tức nghe ra, thanh âm kia ở trước sân chính, vội thay đổi vị trí cho La Đản, nhìn về phía sân, chỉ thấy cửa cổng còn đóng chặt, người đến còn chưa tiến vào.
“Ngươi là?” Phạm Thông không biết từ khi nào đã xuống khỏi nóc nhà, đứng ở trước cửa, thanh âm nghi hoặc, cũng không lập tức nghe ra lai lịch đối phương.
“Vĩnh Châu từ biệt, hơn mười năm thời gian cứ như vậy vội vàng mà qua, Phạm huynh đệ vẫn phong thái như xưa, Cảnh mỗ thì tóc đã hoa râm sớm bạc.” Thanh âm thản nhiên kia chầm chậm thở dài, ngữ khí như một nhân sĩ trải qua phong sương uyên bác, đối diện với mặt trời chiều phía tây thương tiếc cảm hoài, mà không phải đêm hôm khuya khoắt dẫn theo một đám hắc y nhân che mặt đến vây quanh nhà người khác.
“Cảnh tiền bối!” Đối phương đã nhắc đến đó, Phạm Thông rốt cuộc bừng tỉnh đại ngộ.
“Ha ha, Phạm huynh đệ thì ra còn nhớ rõ Cảnh mỗ, không biết Phạm huynh đệ có để ý Cảnh mỗ đây không mời mà đến không?” Người nọ thoải mái cười, nghe thanh âm thì người đã đứng ở cửa cổng.
“Cảnh tiền bối nếu đến làm khách, tại hạ tự nhiên là hoan nghênh đến chơi, nhưng không biết tại hạ đắc tội tiền bối chỗ nào, lại phiền tiền bối phải đêm hôm khuya khoắt dẫn theo nhiều người đến vây kín hàn xá như vậy?” Phạm Thông trầm giọng nói, thân hình cũng không một chút động.
Lời này vừa ra, Tiểu Ngư trong phòng không khỏi nhếch mày, không ngờ lão cha vẫn luôn thật thà lương thiện dở hơi làm người tốt, giờ phút này cư nhiên cũng nói ra được lời trầm ổn lý trí như vậy, nàng còn tưởng rằng hắn vừa nghe ra đối phương là bạn cũ, lại còn tôn xưng đối phương là tiền bối, sẽ thực sự ngốc nghếch chạy ra mở cửa, để cho người ta vào rồi hỏi chuyện rõ ràng nữa cơ! Thì ra lão cha này của nàng cũng có lúc không cổ hủ!
“Ha ha, Phạm huynh đệ hiểu lầm, chúng ta cũng không có ác ý, chỉ là mọi người nghe nói song hiệp Phạm gia ẩn cư ở nơi này, vì vậy mới đặc biệt đến bái phỏng! Về phần những huynh đệ này, chỉ là vì bảo đảm bí mật cho chuyến đi này của Cảnh mỗ mà thôi.” Tiếng nói kia cư nhiên vẫn cười, lời còn chưa dứt, một thân ảnh cao gầy đã nhảy lên tường bao quanh sân.
Dưới ánh trăng buông xuống tựa như dòng nước bạc, một thân áo dài rộng thùng thình sẫm màu theo gió phấp phới, cho dù không phải ban ngày, cũng có thể khẳng định người này nhất định bạch diện như quan ngọc, nếu không phải có một bộ râu dài được sửa sang cẩn thận biểu hiện ra tầm tuổi của ông ta, chỉ bằng ông ta giờ phút này một tay chắp sau lưng, tay kia nhẹ nhàng vuốt bộ râu đẹp, thẳng người mà đứng thì, tạo hình này thật có chút phong thần tuấn lãng, phong độ văn nhã như tiên.
Chỉ tiếc, Tiểu Ngư trong lòng chỉ trồi lên một cái tên: Nhạc Bất Quần*!
Ông ta vừa lên tường, bên cạnh cũng lập tức vù vù vù nhảy lên bốn hắc y nhân áo đen bó sát người chia nhau đứng hai bên, sau đó lại nhất tề nhảy xuống, đều là tay phải chắp sau lưng, trên vai hàn quang lấp loáng, thoạt nhìn rất có khí thế, ít nhất khí thế này quả thật cũng khiến cho mấy người trong phòng đều khẩn trương lên, kể cả Tiểu Ngư.
Tuy rằng loại cảnh tượng này trước kia nàng đã nhìn thấy nhiều trên ti vi, nhưng dù sao đó đều là dàn dựng, mà hiện tại lại là uy hiếp hàng thật giá thật, càng đừng nói quanh nhà còn có rất nhiều người đang lăm lăm vũ khí trong tay.
“Tiền bối đã làm gì với người dân trong thôn?”
Thời khắc mấu chốt, lão cha Phạm Thông tố chất đại hiệp vẫn không thất vọng mà thể hiện, mặc dù người đến không chút ý tốt, nhưng hắn không tỏ ra chút nhu nhược, chỉ là hơi mở hai chân, hai tay giữ thẳng bên người, tùy lúc đề phòng đối phương đột kích.
Trong phòng Tiểu Ngư cũng càng thêm cảnh giới, liếc qua con dao phay và dao rựa chặt củi bên cạnh, dùng một tay cầm con dao rựa, dự định tùy lúc đều có thể ném cho Phạm Thông giờ đang tay không.
Người không phạm ta ta không phạm người, nhưng người ta đều đã công khai vung vũ khí đến cửa nhà mình, chính mình dù sao cũng không thể để tay trống không chứ! Nếu đối phương thật sự độc ác muốn giết người, nàng cũng không tất phải khách khí, cho dù chưa bao giờ nàng nghĩ đến muốn giết người, ít nhất cũng phải đáp trả lại một ít đại giới.
Bất giác, trong ánh mắt Tiểu Ngư đã thoáng hiện chút sát khí.
Tại một khắc này, nàng đột nhiên cảm thấy được, chính mình thật có chút thiên phú làm người võ lâm, chỉ vì hiện tại tuy rằng nàng khẩn trương nhưng lại có thể bĩnh tĩnh khác thường, thậm chí giây đầu tiên nhìn thấy kẻ địch, nàng đã nghĩ đến dùng cung tên, muốn dùng cách đánh giết lại người ta để bảo vệ người nhà của mình, thậm chí không tiếc dùng sinh mạng chống đỡ. Khó trách Phạm Đại thường oang oang rằng nàng nhẫn tâm cứng rắn, khó trách La Đản thường bị nàng đánh lui, thì ra bản thân nàng quả thật là có tính bạo lực.
Chỉ là, trước mắt hết thảy không có phép Tiểu Ngư lại tinh thần đào ngũ, suy nghĩ chỉ phân tán một chút liền tiếp tục tập trung trở lại.
“Ha ha, Phạm huynh đệ yên tâm, Cảnh mỗ giống như loại vào nhà cướp của giết người sao? Chúng ta chẳng qua sợ quấy nhiễu thôn dân, cho nên đơn giản là khiến bọn họ đều ngủ say mà thôi, đợi đến bình minh, bọn họ tự nhiên sẽ tỉnh lại như bình thường.” Nhạc Bất Quần họ Cảnh cười sang sảng.
“Nhị đệ ta đâu?” Phạm Thông lúc này cũng không rảnh rỗi đi nghiệm chứng xem lời hắn nói là thật hay giả.
“Phạm Nhị hiệp sao, ha ha…”
“Đại ca, ta ở đây!” Nhạc Bất Quần họ Cảnh đang định nói, cách đó không xa đột nhiên truyền đến một tiếng gọi, lời nói còn chưa dứt, chỉ nghe vài tiếng leng keng va chạm, một thân ảnh đã như sao rơi nhảy xuống góc sân, đồng thời cầm một cây gậy nhảy về hướng Phạm Thông, nháy mắt đã đứng bên cạnh hắn, rủa xả: “Con mẹ nó, suýt chút nữa thì bị bọn chúng lừa, may là ta trở về mau.”
“Là Nhị thúc.”
Phạm Bạch Thái không kìm được thình lình reo lên một tiếng, Tiểu Ngư hai tay đều có vũ khí, muốn bịt miệng nó lại cũng đã muộn, đành cười khổ, quên đi, đối phương nếu có thể tìm đến nơi này, tất nhiên từ lâu đã hỏi thăm rõ ràng, nếu thật sự đánh nhau, cả ngôi nhà không có chút cơ quan cũng không có cách nào giấu được người, hơn nữa hiện tại Phạm Đại nếu đã quay về, bọn họ lại có thêm một người bảo hộ, vậy đơn giản là chính diện ứng phó đi, dù sao hiện giờ muốn trốn cũng không có chỗ để trốn.