“Cậu bé này thật là nhạy bén thông minh đáng yêu, tuổi còn nhỏ mà đã có tấm lòng lương thiện, tương lai lớn lên nhất định là lương đống nhân tài cho đất nước.”
Còn chưa đến phòng cho khách, Tiểu Ngư đã nghe thấy từ bên trong truyền ra một câu khen ngợi rất thật tình, người nói hẳn chính là Âu Dương Tu, không khỏi mỉm cười.
“Đúng vậy, tri chi vi tri chi, bất tri vi bất tri, thị tri dã, nhà nghèo tuổi còn nhỏ còn đang học mà đã có lòng cầu tiến như vậy, Vĩnh Thúc, cậu bé này và đệ năm đó thật có phần giống đấy.” Lại một người khen ngợi, ngữ khí rộng rãi bình thản, có lẽ là vị khách họ Đỗ lớn tuổi nhất.
(*Tri chi vi tri chi, bất tri vi bất tri, thị tri dã:Biết thì nói là biết, không biết thì nói là không biết. Thế mới thật là biết vậy – Luận Ngữ – Khổng Tử)
“Tiểu đệ đệ, ta hỏi đệ, đạo lý vừa rồi là ai nói cho đệ biết? Tiên sinh của đệ phải không?” Âu Dương Tu cười hỏi.
“Không phải tiên sinh, là tỷ tỷ của đệ nói, tỷ tỷ của đệ tuy rằng không đi học nhưng tỷ ấy rất thông minh, thường thường đệ chỉ đọc mấy lần tỷ ấy đã hiểu được là ý nghĩa gì rồi.” Phạm Bạch Thái kiêu ngạo đáp.
Tiểu Ngư bên ngoài nghe mà đầu đầy mồ hôi, nàng có thông minh gì đâu, chẳng qua nàng là người trưởng thành đã có suy nghĩ hiểu biết, muốn giải thích mấy câu gì đó bọn trẻ phải học mà nói cũng tương đối dễ dàng mà thôi.
“Ờ, tỷ tỷ của đệ quả là rất giỏi, hôm nay lại làm mấy món chay này vô cùng ngon miệng, khó nữa là nàng có thể nghĩ ra cách lấy hoa tươi trang trí, thật sự khiến người ta càng muốn ăn thêm nhiều nữa, tâm trạng thoải mái vui vẻ vô cùng!” Họ Đỗ tán thưởng.
“Aiz, món ngon mĩ vị vẫn là xếp sau, ta bội phục nhất chính là vị tỷ tỷ của tiểu đệ này mặc dù là nữ tử, tiết khí lại mười phần thanh cao, nàng đồng ý giúp trụ trì nấu ăn, lại không muốn nấu riêng cho cẩu quan là thực, tính tình như vậy cũng đủ khiến chúng ta khâm phục.” Giọng nói này sang sảng nhất, vừa nghe liền biết chính là thanh niên họ Lý tính tình ngay thẳng.
Toát mồ hôi, hắc tuyến trên trán Tiểu Ngư lại càng chảy dài, tuy rằng quả thật nàng không mấy tình nguyện nấu ăn cho đám tham quan ô lại, nhưng đó chỉ thuần túy là sở thích cá nhân mà thôi, đối phương lại đem nàng tán dương thành tinh hoa, này cũng quá 囧, chẳng lẽ người cổ đại đối với một người chưa từng gặp mặt lại có thể dễ dàng sinh hảo cảm như vậy sao? Khó trách đám văn nhân thường có nhiều bạn tri kỷ như vậy.
Vẫn nên nhanh chóng gọi người về thôi, nếu nghe thêm nữa nàng có thể xấu hổ đến chết mất.
Tiểu Ngư ra hiệu cho Phạm Đại đứng ngay phía sau đang cười đến rút gân, hai người lén lút lui lại phía sau một chút, giả như vừa mới đến, gọi: “Đông Đông? Đông Đông?”
“Tỷ tỷ, đệ ở trong này.” Phạm Bạch Thái vội hô to, chạy ra cửa vui vẻ vung tay, một thân ảnh màu đỏ như lửa lao vụt qua chân thằng bé, bắn về phía Tiểu Ngư.
“Đông Đông, đệ ở đây sao? Tỷ có việc tìm đệ.” Tiểu Ngư đứng tại chỗ, cười cười ngoắc tay vẫy Phạm Bạch Thái và La Đản vừa xuất hiện bên cạnh thằng bé.
“Chuyện gì vậy tỷ?” Phạm Bạch Thái chạy đến, khuôn mặt nhỏ tràn đầy vẻ hưng phấn hồng nhuận, hiển nhiên đang rất vui vẻ cùng với ba vị khách.
“Ừ, chúng ta đi về trước, về nhà nói sau.” Tiểu Ngư vuốt vuốt đầu thằng bé, mỉm cười một chút, nói với La Đản: “Đản Nhi, đi thôi.”
“Ủa, sao hôm nay về nhà sớm vậy ạ?” Phạm Bạch Thái rõ ràng lộ ra vẻ thật vọng, đồng thời tiếc nuối quay đầu nhìn lại trong phòng, nài nỉ: “Tỷ tỷ, đệ còn đang nói chuyện với các vị đại ca mà, có thể về muộn một chút được không?”
“Các vị đại ca?” Tiểu Ngư vờ như không biết.
“Thì ra vị này chính là tỷ tỷ của Đông Đông.” Đang nói, ba người bên trong đã nghe thấy tiếng đi ra, thanh niên họ Đỗ mỉm cười, chắp tay nói: “Tại hạ Đỗ Liêm Chi, vị này là hiền đệ Lý Huống, vị này là hiền đệ Âu Dương Tu, chúng tôi hôm nay nhờ có cô nương phá lệ khoản đãi, được hưởng mỹ vị phong phú như vậy, thật sự là vô cùng vinh hạnh.”
“Đúng vậy cô nương, cô làm đồ ăn thật sự rất ngon, ta chưa bao giờ biết đồ ăn chay cũng có thể ngon như vậy.” Vị thanh niên tên là Lý Huống từng hai lần quay đầu lại nhìn Tiểu Ngư kia không chút do dự khen ngợi, đôi mắt không chút giấu diếm nhìn Tiểu Ngư, tuy ánh mắt quá mức trực diện nhưng cũng vô cùng chân thành thẳng thắn, khiến người ta không hề có cảm giác chán ghét.
“Lý huynh nói đúng, cô nương làm món chay quả thực là đồ ăn ngon nhất ta từng nếm qua.” Âu Dương Tu cũng mỉm cười chắp tay nói.
Chính là vì đồ ăn tôi làm các vị chưa từng gặp qua mà thôi, Tiểu Ngư thầm nghĩ, cũng mỉm cười cúi mình đáp lễ: “Ba vị tướng công khen quá rồi, chỉ mà mấy món rau dưa của thôn quê mà thôi, không đáng nhắc đến.”
“Khụ khụ…” Mới nói qua đáp lại một câu, Phạm Đại phía sau liền bắt đầu ho khan.
“Nhị thúc, thúc bị sao vậy?” Phạm Bạch Thái không hiểu rõ ý thấy lạ hỏi han.
Phạm Đại gấp gáp như vậy, nhất định là chuyện vừa rồi không nhỏ chút nào, Tiểu Ngư trong lòng trầm xuống, không đợi đối phương mở miệng lần nữa, đã giành lời nói trước: “Xin lỗi, trong nhà có chút việc, xin thứ lỗi không tiếp chuyện được.”
Nói xong gật đầu chào ba người, cũng không chờ bọn họ lên tiếng, kéo Phạm Bạch Thái và La Đản rời đi, Phạm Bạch Thái vội quay đầu vẫy vẫy tay: “Ba vị đại ca ca, chúng ta đi trước, tạm biệt!”
“Tạm biệt.” Ba người nhìn họ rời đi, cùng đồng thanh hô lên, không khỏi đưa mắt nhìn nhau, tiếp đó sảng khoái bật cười, quay trở lại vào phòng.
Chuyện sau khi ba người về phòng sẽ nói gì về việc hôm nay tất nhiên là không nói đến nữa. Lại nói nhà Tiểu Ngư đến chào trụ trì, sau khi bảo tiểu sa di đem cuốc đào thuốc trả lại cho Không Sắc, liền cầm ít bánh bao trong bếp rồi vội vàng rời khỏi.
Vào trong rừng, Phạm Đại liền cõng Phạm Bạch Thái lên lưng, chuyển nhanh tốc độ, bốn người nương theo cây rừng che giấu, rất nhanh chạy ra khỏi núi Phong Huyệt, sau đó mới dùng tốc độ bình thường đi về nhà.
…
“Đản Nhi, đệ đi dọc theo đường lên trấn hỏi thăm một chút cha ta ở chỗ nào, nếu thấy ông ấy, mặc kệ ông ấy đang làm gì, bắt về nhà ngay lập tức. Tùng Tùng, đệ tìm trong thôn, không tìm thấy thì trước trở về nhà.” Vừa về đến nhà, Tiểu Ngư lập tức bố trí mọi người.
La Đản và Phạm Bạch Thái tuy rằng còn đang mơ hồ chưa biết chuyện gì xảy ra, nhưng nhìn nét mặt Tiểu Ngư liền biết sự tình nhất định có phần nghiêm trọng, vội rời khỏi nhà.
“Nói đi.” Đuổi hai người đi rồi, Tiểu Ngư trực tiếp bước vào bếp, vừa thuần thục bắt đầu làm bữa trưa bổ sung, vừa hỏi, suy nghĩ vô cùng rõ ràng. Chính sự phải nói, cơm cũng phải ăn, càng có chuyện càng cần bình tĩnh, nàng không thể vì chuyện gì đó xảy ra còn chưa biết rõ mà đã tự mình trở nên rối loạn trước.
“Được rồi, ta nói.” Phạm Đại từ lâu đã quen coi Tiểu Ngư như người trưởng thành tư tưởng chín chắn mà đối đãi, kéo một chiếc ghế đẩu ngồi xuống, nghĩ một chút, nói: “Hôm nay ta ở trong động phát hiện ra một ổ lục lâm, hơn nữa quy mô không hề nhỏ.”