Hai người lẳng lặng dựa sát vào nhau một lúc, rồi lý trí rời khỏi nơi đó, có điều trước khi vào Lô phủ, để tránh gương mặt đã dịch dung ở Hạ phủ gây phiền phức, Đinh Triệt gỡ nó xuống trước, cũng để tránh lộ thân phận mẫn cảm là cháu ngoại Tiền Duy Diễn, liền đơn giản dùng dụng cụ dịch dung hóa trang cho gương mặt tối đi, lại sửa dáng lông mày một chút.
Sự tồn tại của hắn từ lúc khai trương tiệm cơm, Diệp Chỉ Yến và Lô Tử Triều đã biết, nhưng Lô phủ nhiều người, kẻ hầu người hạ đông đúc, cẩn thận một chút vẫn hơn.
Trở lại trong phủ, gặp lại mọi người, thuật lại một hồi, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
Lần thám hiểm này của Đinh Triệt, mặc dù vất vả cả đêm, có điều rất đáng giá.
Nghĩa Bang là vì cống phẩm họ La cướp mà đến, chuyện này hôm qua đã xác định, nhưng Nghĩa Bang đến kinh thành khi nào, lại biết gì về Phạm gia hiện giờ hay không, có âm mưu gì nhằm vào bọn họ chưa, giữa bọn họ và Hạ Tủng có hiệp định gì?.. Những điều quan trọng này mọi người đều cần biết nhưng lại không có đáp án. Mà Đinh Triệt đêm qua mạo hiểm, tuy rằng không hoàn toàn tìm hiểu được hết tất cả, nhưng ít ra cũng có được vài tin quan trọng, khiến tất cả mọi người đều bớt lo một hồi.
Thì ra, Cao Chí Đạt mới đến kinh thành, nói cách khác, bọn họ mới đến ngày đầu tiên, liền đúng lúc bị Tiểu Ngư và Phạm Đại gặp được, điều này không thể không nói rằng cực kỳ may mắn.
“Nói như vậy, bọn họ hiện giờ còn không biết nhà chúng ta ở nơi nào, cũng không biết hiện giờ chúng ta ở tại Lô phủ, nếu không chắc chắn bọn họ sẽ sai người đến Liễu Hà trấn theo dõi, thậm chí trực tiếp đánh lén.” Để bầu không khí sinh động, Phạm Đại cố ý khoa trương hô lớn “nguy hiểm quá, nguy hiểm quá”, sau đó nói ra một câu khiến mọi người cảm thấy mấy lời trước đó thật là vô ích.
“Nhị đệ nói rất đúng, có điều chúng ta cũng không thể vì vậy mà lơi lỏng. cẩn thận là trên hết.” Phạm thông cũng dông dài vài câu, từ lúc nói nhầm mấy câu đó, quan hệ với con gái hạ nhiệt xuống mức đóng băng, hắn vẫn cẩn thận từng câu nói, mỗi khi phát ngôn lời nào đều phải ngẫm nghĩ một lát, xác định không có bất cứ ẩn ý có thể suy diễn nào mới dám nói ra miệng.
“Sư phụ, nếu bọn chúng nhất thời còn chưa phát hiện ra chúng ta, chúng ta hãy mau chóng khởi hành đi, miễn cho thời gian kéo dài, càng xảy ra nhiều biến hóa.” La Đản nói với sư phụ, nhưng mắt lại nhìn về Tiểu Ngư.
Hắn vẫn luôn là người trầm lặng nội liễm nhưng cực kỳ mẫn cảm. Tuy rằng mọi người không biểu hiện ra giữa Tiểu Ngư và Phạm Thông xảy ra điều gì, nhưng còn không giấu được Diệp Chỉ Yến, sao có thể gạt được người ở chung sớm chiều như hắn. Huống chi ở thời gian đặc biệt này, không hỏi cũng biết, bầu không khí lạnh băng giữa hai cha con nhất định không thể không liên quan đến hắn. Chỉ là Tiểu Ngư không nói, Phạm Thông cũng không nói, chứng tỏ bọn họ không muốn để hắn biết, không muốn hắn lo lắng. Mà lúc này, điều hắn khó chịu đựng nhất cũng chính là sự bảo vệ vô tư của nhà họ Phạm. Nếu muốn nội tâm mình dễ chịu hơn, muốn Phạm gia một lần nữa quay lại cuộc sống bình tĩnh, điều duy nhất hắn có thể làm là nhanh chóng xuất phát, nhanh chóng khuyên bảo phụ thân đem cống phẩm trả lại cho triều đình.
Phạm Thông ừm à đáp lại, rồi lại đầy vẻ đáng thương nhìn Tiểu Ngư, đợi quyết định cuối cùng của nàng.
“Vậy phiền chàng rồi.” Tiểu Ngư chuyển hướng Đinh Triệt.
“Cứ giao cho ta!” Đinh Triệt cười cười với nàng, cầm lấy bọc đồ dụng cụ dịch dung, ý bảo Phạm Thông và La Đản theo hắn sang phòng khác.
Ba người rời đi rồi, Tiểu Ngư và Phạm Đại đối diện ngồi xuống.
“Tiểu Ngư, tiếp theo chúng ta nên làm gì?” Phạm Đại kiên quyết tuân theo nguyên tắc Tiểu Ngư đứng đầu cả nhà, cực kỳ khiêm tốn đồng thời cũng là nịnh nọt xin chỉ thị.
Tiểu Ngư nhàn nhạt nói: “Thúc nghĩ sao?”
Trải qua sự việc đau lòng hôm qua, hiện giờ tâm cảnh nàng chuyển biến rất nhiều so với trước đây. Đối với một gia đình có tới hai vị nam trưởng bối đang lúc tráng niên, mà công việc hầu như là một mình nàng ôm vào người, phí tâm phí sức, có phải hay không cũng là một loại tự ngược đáng đời?
“Nếu như ta nói sai, cháu đừng tức giận được không?” Phạm Đại cẩn thận phòng tránh trước.
“Thúc nói đi!”
“Cháu cũng biết con người ta không có trí óc gì, nhất thời cũng khó nghĩ ra ý gì hay. Có điều ta nghĩ để an toàn, ngôi nhà ở Liễu Hà trấn của chúng ta không thể giữ lại nữa.” Phạm Đại nhìn sắc mặt của Tiểu Ngư, nhận thấy nàng không mất hứng, mới tiếp tục nói: “Năm đó chúng ta mua nhà ở Liễu hà trấn, là thành thật đến quan phủ làm thủ tục, vào sổ dân cư, hơn nữa cũng có chút danh tiếng ở Liễu Hà trấn, Nghĩa Bang sớm muộn cũng tra được, giữ lại chỉ sợ cũng vô dụng.”
Nói xong, nhìn Tiểu Ngư chờ nàng đáp lại.
“Vậy thì bán đi.” Tiểu Ngư mặt không chút cảm xúc nói. Lời này của Phạm Thông nàng đã sớm nghĩ rõ ràng, nếu không đêm qua cũng không buộc cả nhà phải chuyển khỏi đó. Tuy rằng ngôi nhà đó nàng đã trút vào rất nhiều tâm sức và tình cảm, nhưng so với sự an toàn của người nhà thì cũng chỉ là vật chết, dù có không nỡ bán giá thấp cũng phải bỏ qua.
Phạm Đại vội nói: “Ồ. Được.”
“Còn có gì khác không?” Tiểu Ngư sắc mặt bất động tiếp tục hỏi. Phạm Đại tuy rằng si mê võ thuật, ít khi phản ứng với việc gì khác, bình thường cần hắn ra sức đều là ra lệnh nào làm theo lệnh đó, nhưng không có nghĩa là hắn thật sự không có đầu óc, không biết tự hỏi.
Còn có..” Phạm Đại do dự một chút, nói: “Phía Bách Linh các tuy rằng nhất thời không cần lo lắng, nhưng quán cơm mới mở của chúng ta sợ là… Chỉ sợ cũng cần xử lý một chút.”
“Ồ.”
Thấy Tiểu Ngư sắc mặt bình tĩnh, cũng không vì kiến nghị của hắn mà tức giận, Phạm Đại vội vàng hỏi: “Cháu biết đấy, chuyện chúng ta mở quán rất nhiều người trong trấn đều biết, chuyện này cũng không giấu được. Tuy rằng chúng ta cũng không muốn vừa mở cửa đã đóng, nhưng…”
Phạm Đại không nói thêm gì nữa, vì chuyện đã quá rõ ràng, cũng vì thực sự hắn cũng không đành lòng. Để chuẩn bị cho “Nhất Tái Lai”, những ngày trước Tiểu Ngư đã đổ vào đó bao nhiêu công sức và tâm huyết, hiện giờ tiệm cơm vừa thử kinh doanh, lại đột nhiên bỏ qua, đặt trong lòng ai cũng không hề thấy dễ chịu.
“Ta đã biết, hai chuyện này ta sẽ xử lý.” Tiểu Ngư im lặng một hồi, nói.
“Ack.. Vậy ta đây nên làm gì?”
“Không cần làm gì cả!” Tiểu Ngư chỉ nói một câu, liền đứng dậy đi tìm Phạm Bạch Thái.
La Đản và Phạm Thông đi lần này, không biết khi nào sẽ trở về, chuyện này cũng không lừa được Phạm Bạch Thái, hơn nữa, dù sao cũng nên để bọn họ nói câu từ biệt.
Không cần làm gì hết? Sao có thể như vậy được? Phạm Đại ngơ ngác gãi gãi đầu, không rõ lời Tiểu Ngư nói có ý gì, không còn cách nào khác đành ngồi yên chờ bọn Đinh Triệt quay trở lại.
La Đản có huyết thống dị tộc, hốc mắt sâu, sống mũi cao thẳng, đường nét sắc cạnh, cực dễ khiến người khác chú ý, Đinh Triệt liền thuận thế hóa trang cho hắn thành một người Hồ buôn bán trung niên thường thấy nhiều ở Kinh thành, sau đó hóa trang Phạm Thông thành một người tùy tùng da ngăm đen, gương mặt khắc khổ, hoàn toàn không giống bộ dạng ban đầu.
Hai người khi bước vào phòng, không nói người khác, ngay cả mấy người Tiểu Ngư cũng nhất thời không nhận ra được, lập tức yên tâm không ít, có bộ dạng cải trang như vậy, dọc đường đi tiếp theo chắc chắn thuận lợi hơn rất nhiều.
Sau nửa canh giờ, ở một bến thuyền hẻo lánh nơi nội hồ, một con thuyền chở khách rất bình thường sắp xuất phát.
“Nhị đệ, mọi việc ở nhà giao cả cho đệ.”
Nhìn Tiểu Ngư đứng phía xa xa, căn bản không hề có ý định đến từ biệt hắn, Phạm Thông khó tránh khỏi cảm thấy chua xót trong lòng, rồi lại nỗ lực xốc lại tinh thần dặn dò Phạm Đại. “Lúc ta không ở nhà, mọi người nhất định phải thật cẩn thận, cố gắng đừng đi ra ngoài, miễn cho đám người kia bắt gặp. Còn nữa, ta biết đệ và Tiểu Ngư đều không thích chữ “nhẫn”, nhất là đệ, nhưng vì Đông Đông và đệ muội, nhất định mọi việc đều phải suy đi tính lại rồi hẵng…|
“Biết rồi, đại ca! Huynh đã nói đi nói lại mấy điều này bao nhiêu lần rồi? Lẽ nào chút chừng mực ấy chúng ta cũng không thể hiểu được sao? Điều hai chúng ta có thể nghĩ ra, Tiểu Ngư đã sớm rõ ràng, huynh chỉ cần tự bảo vệ mình cho tốt đi thì hơn. Đi nhanh đi! Đi sớm về sớm, bọn đệ ở nhà chờ tin tức tốt của huynh đó!” Phạm Đại nhịn không được ngắt lời hắn, sau đó nhìn về phía La Đản, cười cười cổ vũ hắn, nói: “Đản Nhi, ta biết con vẫn luôn là một đứa trẻ hiểu chuyện, sư thúc rất yên tâm về con, không nói nhiều thêm nữa.”
“Sư thúc yên tâm, xin chuyển lời đến sư tỷ, con nhất định không phụ kỳ vọng.” La Đản gật đầu, cuối cùng liếc nhìn Tiểu Ngư đang đứng bên Đinh Triệt, rốt cuộc hạ quyết tâm quay người đi xuống thuyền.
Vận mệnh giữa hắn và nàng, từ thời khắc hắn bị phụ thân nhét vào nhà họ Phạm đã được định trước. Có được quãng thời gian bảy năm đẹp đẽ, hắn nên cảm thấy đủ, về phần điều gì khác, hắn nào có tư cách cầu mong xa vời chứ?