Hảo Nữ 18 - Hảo Nữ Thập Bát Giá

Chương 153: Mưa đêm

Trước Sau

break
“Từ giờ đến bữa tối còn sớm đúng không?”

Thấy người ngoài này, Tiểu Ngư đương nhiên không còn nhã hứng đứng trước cửa sổ ngắm mưa, cũng chẳng thèm mời khách vào nốt, vì vị khách nào đó đã thoải mái tự động ngồi xuống từ lâu, còn rất tiện thể đẩy đẩy chén trà để lâu trên bàn chưa dọn.

“Ngươi đã nói ra thân phận của ta, bữa tối nay đến nhà ngươi ăn cũng được, ta nhớ rõ ngươi làm đồ ăn không tồi.” Đinh Triệt nhẹ nhàng cười, chỉ tiếc trên mặt vẫn là cái mặt nạ thành thật, nhìn không ra biểu cảm thực sự.

“Có phải là tôi được khen không đấy nhỉ?” Tiểu Ngư liếc mắt xem thường, quay lại bàn làm việc ngồi xuống, tiện tay lấy một cuốn kịch bản lật xem, “Hôm nay tôi không có tâm trạng nấu cơm, để hôm khác.”

“Vì sao?”

“Vì sao cái gì?”

“Vì sao tâm trạng không tốt?” Đinh Triệt nhớ đến lúc Liễu Viên Thanh ra vào, từ khe cửa hở tình cờ nhìn thấy thân ảnh hiu quạnh đó.

“Đinh đại công tử, cậu rảnh lắm phải không?” Tiểu Ngư vỗ nhẹ quyển vở một chút, giương mắt trừng hắn. Bọn họ có quan hệ gì? Khi nào thì đến lượt hắn tới quản tâm trạng nàng như thế nào chứ.

“Có thể nói như vậy.”

“Rảnh rỗi quá thì có thể ra ngoài xem kịch.”

Đinh Triệt nhìn nàng, tựa hồ muốn nói gì, nhưng chỉ phun ra một chữ: “Được.”

Nói xong, chân đứng dậy mở cửa, tay chạm đến cánh cửa, lại đột ngột quay đầu: “Nếu tâm trạng không tốt, sao không ra ngoài đánh một trận?”

Hắn thật đúng là biết lợi dụng thời cơ, Tiểu Ngư chán nản, ngược lại kéo mặt nạ cánh bướm xuống, quay nhìn hắn cười rất chi là ngọt ngào: “Cảm ơn. Có điều tôi không có bạo lực như cậu!”

Nói xong, đeo lại mặt nạ, ánh mắt chăm chú nhìn kịch bản, không quan tâm đến người nào đó nữa.

“….” Đinh Triệt ngây người hai giây, bỗng nhiên cười nhẹ lắc đầu, sau đó ưỡn ngực mở cửa, liền thấy La Đản cũng đeo mặt nạ đứng cách đó không xa, tay tùy tiện vung lên, thoải mái lướt xuống lầu, chẳng để ý đến mưa gió mãnh liệt, lững thững bước trên sân vắng trong mưa chậm rãi đi xa.

Chẳng hiểu ra làm sao nữa! Tiểu Ngư trừng mắt khép cửa lại. Người này đi ra đi vào chỉ để nói mấy câu vô nghĩa vậy sao?

Mưa càng rơi càng to, thật giống như một cô vợ nhỏ khép nép đã lâu giờ liền sảng khoái khóc lớn một hồi.

Tiểu Ngư một mình ở trong phòng làm việc hồi lâu, chỉ cảm thấy trong đầu luôn có chút rầu rĩ, bất giác lại ra ngoài phòng nhìn về phía phòng Trúc Xanh, bên trong đã không một bóng người.

“Bọn họ nhận được lời đồng ý, đã đi về rồi.” La Đản đi tới.

Tiểu Ngư gật đầu. Nếu là nhà phú quý, ra ngoài tự nhiên là có xe kiệu che mưa, sẽ không bị chôn chân ở đây như dân chúng tầm thường.

Nghĩ đến dân chúng tầm thường, Tiểu Ngư lại nhìn đám đông khán giả bên dưới phần lớn là đứng ngồi không yên, thỉnh thoảng lại nhìn hướng ra cửa sổ. Nàng trầm ngân, ngoắc Liễu Viên Thanh lại: “Liễu trưởng ban, ông tìm vài người đi kiếm một ít ô vải dầu về, bán lại cho mọi người. Nhưng đừng loạn nâng giá, chỉ lấy chút ít làm phí chạy chân cho anh em khỏi mất công là được. Bách Linh Các chúng ta không thiếu chút tiền này.” Liễu Viên Thanh vâng dạ, tự đi thực hiện, không lâu sau liền mang theo mấy bó ô trở về, đợi sau khi tiết mục kết thúc, liền cao giọng thông báo mọi người.

Người xem ở lại đều là ra ngoài không mang đồ che mưa, sợ bị mắc mưa mùa này bị bệnh nên mới đường cùng ở lại chỗ này, lúc này thấy Đông gia Bách Linh các gần như bán giá gốc ô che mưa, không lợi dụng ăn chặn tiền, không khỏi đều tán thưởng, chủ động theo trình tự xếp hàng mua ô, mới rời khỏi Bách Linh Các.

Sau khi khán giả cuối cùng đi rồi, Tiểu Ngư thấy trời vẫn không dứt mưa, trong ngõa tứ cũng vắng vẻ ảm đạm, liền đơn giản bảo Liễu Viên Thanh đóng cửa sớm.

Tất cả thu dọn xong, mọi người trong gánh hát đều lần lượt rời đi, chỉ theo thường lệ để lại hai người sai vặt trực ban.

“Đệ về đi, đêm nay ta ở đây là được.” Tiểu Ngư cùng La Đản mỗi người cầm một cái ô, đến đầu phố dừng bước nói.

“Không, ta ở lại.”

“Cái này tranh nhau làm gì, ta thỉnh thoảng mới ở lại một hai lần, hơn nữa hôm nay ta không muốn về nhà, sáng mai đệ đến thay ta.” Tiểu Ngư không để dư đường thương thảo, trực tiếp quyết định.

“Vậy tỷ phải cẩn thận, mấy ngày nay chưa có động tĩnh gì, đêm nay lại mưa lớn như vậy, hẳn là cũng sẽ không có chuyện gì, tỷ không cần đích thân đi kiểm tra, cứ ở trong phòng, hai người kia nếu có phát hiện gì sẽ báo lại. Còn nữa, tỷ muốn ăn gì, ta đi mua cho tỷ trước.” La Đản do dự một chút, cuối cùng thỏa hiệp, chỉ là không quên dặn dò. Chuyện nàng đã quyết định không ai có thể dễ dàng thay đổi, hắn đã sớm quen.

“Được rồi, đều là chuyện nhỏ, đệ không cần quan tâm, ta biết tự lo cho mình. Bảo Đông Đông không cần lo lắng, ngày mai ta trở về.” Tiểu Ngư cười đẩy hắn.

Phòng mà hắn nói, là một căn gác thuê từ ba năm trước ngay bên cạnh ngõa tứ, chuyên cung cấp nơi thay đổi hóa trang cho mọi người, cũng có thể dùng đến khi ngẫu nhiên ở lại qua đêm. Nghe nói trước khi cái lầu đó được xây dựng, khắp nơi còn trống trải, sau đó xung quanh nhà ở được xây dựng, ngược lại bị các tòa lầu khác chặn mất tầm nhìn, duy nhất phía trước không bị che khuất thì lại mọc một cây đại thụ, cành cây chắn ngang che khuất hơn nửa cái cửa sổ, lầu các như vậy dĩ nhiên không quá được yêu thích, nhưng đối với Tiểu Ngư mà nói, quả thật là một nơi tuyệt hảo, vì nhìn từ góc này, dù không thấy đủ phong cảnh, lại vừa lúc có Bách Linh Các trong tầm nhìn.

Dưới lầu, chính là ngõ nhỏ quanh co, bốn phía thông suốt, rất thích hợp thoát khỏi theo dõi, nếu Bách Linh các có việc, trực tiếp đi trên nóc nhà, không quá hai trăm thước là có thể đến, đối với nhà Tiểu Ngư mà nói, dĩ nhiên là tiện hơn so với vèo vèo trên mặt đất nhiều lần.

Mua hai lồng tôm, cá hấp cùng một bình canh gà hầm nấm hương nóng, mang đồ ăn lượn hai vòng, xác định không ai theo dõi, Tiểu Ngư mới về căn gác.

Căn gác khô ráo mà ấm áp, Tiểu Ngư tháo mặt nạ cánh bướm, châm đèn lồng, rửa chân đổi giày, rồi rửa tay thay quần áo, sau đó bày bữa tối ra, một mình bầu bạn với tiếng gió mưa chậm rãi ăn, đột nhiên nhớ tới mình đã thật lâu không trải qua cuộc sống một mình như vậy.

Hết thảy kiếp trước đã là mây khói, kiếp này mới là thật.

Nàng vẫn nói cho mình như vậy, sau đó bắt buộc chính mình thích ứng thân thể gầy nhỏ lúc trước, thích ứng cuộc sống lạc hậu nghèo khổ gần như khốn cùng, dễ dàng tha thứ hai huynh đệ dở hơi kia… Quản gia, kiếm tiền, lưu lạc, tìm lối thoát cho cả nhà, cố gắng tìm kiếm cuộc sống yên ổn, khi trong lòng tràn ngập phiền muộn bất lực, nhịn không được nhớ lại kiếp trước, liền cắn răng coi như mình sinh ra ở thế giới này, mà kiếp trước hơn hai mươi năm mới là một giấc hoàng lương.

Cứ như vậy mà sống, bất tri bất giác, thì ra nàng đã tồn tại ở thời đại này sáu năm đằng đẵng.

Kỳ thật bây giờ quay đầu nghĩ lại, những ngày ở cổ đại cũng chẳng có gì không tốt. Tuy là lạc hậu, nhưng lâu dần thành thói quen, nói không chừng giờ cho nàng trở lại kiếp trước ngược lại không thích ứng được! Hơn nữa, thế giới kia đã sớm không còn người thân thuộc để nàng cam tâm tình nguyện nỗ lực, nàng quay về cũng có ý nghĩa gì? Đối với nàng mà nói, gia đình hiện tại này, em trai, cha, Nhị thúc mới là người nhà thực sự của nàng.

Bỗng dưng, Tiểu Ngư chợt nhớ tới gương mặt giống hệt với mình kia, không khỏi có chút đau đầu.

___________________

Rate this:

1 Vote

Chia sẻ trên:

Share

This entry was posted in Hảo nữ thập bát giá and tagged Hảo nữ thập bát giá on 02/06/2014.

Hảo nữ thập bát giá – chương 152

4 Replies

Chương 152: Lời mời

Qua tết Trùng Cửu, một e rằng có sương, hai là sợ có tuyết, nhưng hôm nay, một cơn mưa to lại đến trước sương tuyết, mang phong cách mạnh mẽ của mùa hạ ào ào đổ tới, chỉ chốc lát đã phủ cả thành Khai Phong trong làn mưa mù mịt.

Tiếng mưa sàn sạt đập trên nóc nhà, hòa lẫn tiếng mưa rơi xuống mái hiên, tí tách trên song cửa, cọ rửa nền nhà lát đá phiến, cuối cùng tụ lại ở những con rạch rồi chảy ra các kênh đào trong thành, rất nhanh đã nhuộm nước sông thành một màu đục ngầu.

Trong Bách Linh Các, vở kịch đã biểu diễn xong, người xem vốn sẽ rời đi nhưng vì không mang đồ che mưa nên nhất thời bị mưa to giữ chân lại, có điều lại giúp cho bộ phận canh cửa thu vé của Bách Linh Các làm ăn thêm được nhiều hơn. Nhất thời, người thu tiền thì thu tiền, người rót trà liền rót trà, người đưa đồ ăn vặt cũng đưa đồ ăn vặt, các tiểu nhị đều bận đến quay cuồng, có diễn viên còn chưa đến lượt diễn của mình cũng tới chủ động hỗ trợ.

Khán giả hay tới đây đều đã quen kiểu hỗ trợ chẳng phân biệt chức nghiệp này, có người khách hào phóng khi thấy mình được chính diễn viên yêu thích phục vụ, còn có thể thuận tay cho thêm tiền trà nước, tỏ vẻ một chút tình cảm sùng bái, coi như đôi bên cùng có lợi. Đợi đến tiết mục tiếp theo mở màn, mọi người lại vô cùng ăn ý im lặng nghe, gần như không có ai ồn ào, ngẫu nhiên có người nhịn không được nói lắm mấy câu, không cần người của Tiểu Ngư cảnh báo, những người xem bên cạnh cũng đã trừng mắt chỉ trích rồi.

Khách quen ở đây đều biết, muốn vào Bách Linh Các xem diễn, bất luận địa vị anh cao hay thấp, có một điều bắt buộc phải tuân thủ, là quy tắc chung của mọi khán giả, nếu mỗi người đều ồn ào bàn tán ầm ĩ, vậy trên đài có cần diễn nữa không? Người khác còn nghe được hay không?

Nhìn trước mắt trật tự hợp lý, Đinh Triệt hiểu được đôi chút, tại sao hiện giờ người trong kinh thành hầu như không ai không biết về thanh danh Bách Linh các, nhưng có một việc hắn và mọi người đều như nhau, đều không thể nào biết được, những làn điệu kịch hát vui tai đẹp mắt như vậy, rốt cuộc nàng nghĩ ra bằng cách nào?

Vừa uống một ngụm trà nóng, ánh mắt Đinh Triệt nhịn không được lại hướng lên một phòng riêng trên tầng hai, người phụ nữ đó giống hệt nàng, rốt cuộc là ai? Hai người có quan hệ gì? Tại sao không thấy hai người chào hỏi hay gặp gỡ?

Hắn bỗng nhiên vô cùng hứng thú, muốn vạch trần hết thảy các bí mật này.

Mà trước mắt, hình như có một cơ hội.

Nhìn thấy người phụ nữ kia kề tai dặn dò gì đó với một a hoàn, Đinh Triệt lặng yên đứng dậy đi theo sau bà ta. Trong mưa gió, mặc dù có giá gỗ cố định, nhưng cánh cửa vẫn bị gió cuồng phong thổi rung động thành tiếng kẽo kẹt.

Liễu Viên Thanh nghe được tiếng đáp lời, đẩy cửa tiến vào phòng làm việc, liền cảm nhận được một cơn gió lạnh ập vào mặt, tập trung nhìn lại, thì thấy Đông gia nhà mình đang đứng quay lưng về phía cửa mở ra cánh cửa sổ trước mặt.

Cửa vừa mở ra, không khí lập tức ùa vào, nhất thời thổi vạt váy và dây thắt lưng của Tiểu Ngư cuốn lên bay lượn, trông dáng hình thiếu nữ càng thêm duyên dáng, phảng phất như một cánh bướm, chớp mắt sẽ vỗ cánh bay đi.

Liễu Viên Thanh hơi ngẩn ra, nhưng lập tức vội chống đỡ lại sức gió đóng cửa lại, lúc này mới cung kính bẩm báo: “Đông gia, vị khách ở phòng Trúc Xanh muốn mời gánh hát chúng ta ngày mười sáu đến biểu diễn mừng thọ cho lão gia nhà ấy, ngài xem..”

Phòng Trúc Xanh? Trong lòng Tiểu Ngư đột nhiên chấn động, nhưng không quay đầu lại, vẫn như cũ đưa tay hứng nước mưa rớt xuống từ mái hiên, để mặc cho cảm giác lạnh lẽo lướt qua lòng bàn tay, theo kẽ ngón tay chảy xuống.

Công bộ viên ngoại Lang phu nhân? Xem ra cuộc sống của bà ấy quả nhiên không tồi.

Khóe miệng Tiểu Ngư cong lên một chút giễu cợt, giọng nói lại bình tĩnh như giếng nước cổ đậy kín, không chút nào bị gió mưa ảnh hưởng: “Quy của Bách Linh Các, từ trước đến nay không biểu diễn bên ngoài, ông không nói cho bà ta biết sao?”

“Tiểu nhân cũng nói như vậy, nhưng vị Công bộ viên ngoại Lang phu nhân kia nói rất khéo, lại không hề kiêu ngạo lên mặt ỷ mình làm quan lại, còn sẵn sàng trả giá gấp ba lần, tiểu nhân nghĩ, ngày mười sáu cũng đúng là ngày nghỉ của Bách Linh Các chúng ta, vì vậy…” Trưởng ban Liễu Viên Thanh có chút khó xử nói.

Làm trưởng ban, đương nhiên ông ta biết quy củ của Bách Linh Các, nhưng có điều đối phương nói rất ôn hòa, không giống như hạng người ỷ thế ức hiếp trước đây, hơn nữa vừa ra tay chính là một đĩnh bạc tạ ơn, vô cùng hào phóng, ông ta do vậy mới ôm tâm lý cầu may đến thử một lần. Nhưng mà, hôm nay tâm tình Đông gia rõ ràng là không được tốt, không khỏi khiến người ta có chút không yên.

“Ông đồng ý rồi?” Tiểu Ngư thản nhiên hỏi.

“Sự tình liên quan đến quy củ Bách Linh Các, tiểu nhân không dám một mình quyết định, nhưng tiểu nhân cảm thấy việc này mọi người đều có lợi, vị phu nhân kia lại cứ mãi khẩn khoản thỉnh cầu, vậy nên mới đến hỏi ý Đông gia, xin Đông gia quyết định.”

Liễu Viên Thanh cung kính nói, nhưng đợi một hồi còn không thấy Tiểu Ngư nói gì, nhớ tới quy củ của Tiểu Ngư mỗi mệnh lệnh ban ra đều chấp hành tuyệt đối, không khỏi hối hận chính mình quá lỗ mãng, đang muốn chủ động thỉnh tội, lại nghe thấy trong tiếng gió mưa truyền lại thanh âm mờ ảo như sương khói của nàng.

“Ông là chưởng quầy của Bách Linh Các, ông đã cảm thấy chuyện này đối với mọi người đều có lợi, vậy thì phá lệ một lần đi!”

“Vâng.” Liễu Viên Thanh tuy rằng mừng rỡ, nhưng miệng vẫn quy củ đáp lời, không thể hiện ra cảm xúc của mình.

“Không có việc gì thì đi ra đi, chuyện này ông phụ trách sắp xếp là được.”

Ngày mười sáu tháng chín sao? Nói cách khác còn có ba bốn ngày, hẳn là đủ thời gian để nàng xử lý chuyện Tang gia và Hạ gia.

“Dừng lại!” Ngay khi Tiểu Ngư lại sắp một lần nữa biến thành tượng gỗ, ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến tiếng La Đản.

Tiểu Ngư đang đắm mình nghe tiếng mưa rơi, cảm nhận giọt nước mưa rơi xuống lòng bàn tay, lúc này mới giật mình nhận ra, không biết từ lúc nào mình đã quên mất cảnh giác cơ bản.

“Ta tìm Đông gia của các ngươi.” Giọng người kia cười nói thoải mái, không phải Đinh Triệt thì là ai?

“Nếu công tử muốn tìm Đông gia của chúng ta, thì phải để chúng ta đi thông báo trước một tiếng mới phải, tùy tiện đi vào như vậy, không khỏi quá vô phép.” La Đản lạnh lùng nói.

“Các hạ sao biết ta không mời tự vào mà không phải là đang định gõ cửa chứ?” Đinh Triệt thản nhiên đáp lại.

Bên ngoài La Đản dường như nhất thời nghẹn lời. “Để cho hắn vào đi!” Nghe bọn họ đối đáp lẫn nhau, Tiểu Ngư nhất thời đành gạt nỗi phiền muộn trong lòng qua một lên, xoay người cao giọng nói. Nàng tin tưởng cách La Đản đối nhân xử thế, nếu không phải Đinh Triệt quả thật muốn trực tiếp đẩy cửa vào, tuyệt đối sẽ không vô duyên vô cớ chỉ trích Đinh Triệt như vậy. Đinh Triệt này, sao lại càng lúc da mặt càng dày như vậy chứ?

Cửa phòng làm việc lại một lần nữa được mở ra, hai người cùng đứng đó, so sánh ra, Tiểu Ngư lúc này mới nhận thấy Đinh Triệt giờ chỉ thấp hơn La Đản một chút, còn để mình đứng so cùng với hắn thì, chỉ nhìn hắn thôi, Tiểu Ngư liền cảm thấy buồn bực.

Rõ ràng hai người tầm tuổi như nhau, nhưng chiều cao đã chênh lệch như vậy, rõ ràng là phái nữ yếu thế hơn ở phương diện này.

Đinh Triệt đương nhiên không biết Tiểu Ngư lúc này đang nghĩ cái gì, quay qua La Đản cười cười rồi bước vào như không có chuyện gì.

“Đản Nhi, ta không sao, đệ cứ đi làm việc của mình đi.” Tiểu Ngư cười cười nói với La Đản.

“Hắn là?” Lần đầu tiên ở Bách Linh Các, La Đản nghe thấy Tiểu Ngư gọi thẳng tên hắn trước mặt người ngoài, không khỏi ngạc nhiên.

“Còn ai nữa, chính là Đinh Đại công tử của chúng ta đã học hành xong trở về.” Tiểu Ngư mắt liếc qua nhìn gương mặt “thật thà chất phác” của Đinh Triệt, cảm thấy càng nhìn càng chướng mắt. Bây giờ Phạm Đại đã đi rồi, cho dù hắn đòi tỷ thí, nàng cũng có thể lấy lý do phải có Nhị thúc ở một bên nhìn mới đáp ứng để cự tuyệt được.

“Ha ha, La huynh, đã lâu không thấy!” Đinh Triệt chủ động lễ phép chắp tay chào hỏi.

Ánh mắt La Đản sau mặt nạ lấp lóe, cũng chắp tay đáp lại, sau đó quay qua Tiểu Ngư gật đầu, rồi lui ra ngoài tiện tay đóng cửa phòng lại.

__________________

Rate this:

4 Votes

Chia sẻ trên:

Share

This entry was posted in Hảo nữ thập bát giá and tagged Hảo nữ thập bát giá on 27/05/2014.

Hảo nữ thập bát giá – chương 151

6 Replies

Chương 151: Mỗi người đều có câu chuyện khác nhau

Đỗ quyên: đại diện cho sự chờ đợi chung thủy, tình yêu vĩnh hằng

Tuy rằng không rõ Đinh Triệt tại sao lại đột ngột muốn cùng mình quay lại xem kịch, lại còn ngồi rất nghiêm chỉnh, nhìn chăm chú không rời mắt khỏi sân khấu, yên lặng nghiêm túc giống như một khán giả đích thực. Có điều Tiểu Ngư cũng chẳng thèm nghĩ nhiều, dù sao người tới đều là khách, xem một vở diễn nàng cũng không mất miếng thịt nào, huống chi chẳng phải là nàng tự mình biểu diễn.

Chỉ là, khi Tiểu Ngư đang xử lý vài công việc hằng ngày, theo thường lệ đi kiểm tra qua các phòng riêng cho khán giả thì, tầm mắt đột ngột dừng lại ở lầu hai.

Nhíu mày nhìn gương mặt giống mình đến bảy tám phần ở phía đối diện, Tiểu Ngư không kìm được mím môi. Mấy ngày nay nàng vẫn né tránh không để ý tới chuyện này, hơn nữa cho đến khi Phạm Đại đi rồi cũng không hỏi đến tình hình của bà ta, lại càng chưa từng thương lượng gì với Phạm Thông vẫn muốn tìm cơ hội nói chuyện với bà ta, không ngờ hôm nay bà ta lại tới.

Nhìn gương mặt thư thái đang mỉm cười đầy vẻ vui thích kia, nhớ lại trước đây khi Đông Đông còn nhỏ, thường ngủ mơ nói mê sảng thành tiếng ước nguyện của nó, Tiểu Ngư bỗng nhiên cảm thấy vẻ tươi cười kia khó mà chịu nổi. Nàng đột ngột chuyển tầm mắt, liền thấy Đinh Triệt ở lầu một không biết đã ngẩng đầu lên từ bao giờ, đang nhìn theo hướng tầm mắt của mình về phía lầu hai.

Trong chớp mắt, Tiểu Ngư có cảm giác giận sôi lên vì riêng tư giấu kín của mình bị người khác nhìn thấy, lập tức quay đầu bước đi, về thẳng căn phòng làm việc nhỏ của mình.

Cốc cốc…

Từ phía cánh cửa nhanh chóng truyền tới tiếng gõ nhẹ, suy nghĩ đầu tiên bật ra trong đầu Tiểu Ngư là nghĩ Đinh Triệt tới, đang định lạnh giọng hỏi, nhưng lại cảm thấy xem tính tình tên kia hẳn sẽ không gõ nhẹ nhàng như vậy, liền ôn hòa nói: “Mời vào.”

Người tới là La Đản.

Vì mẫu thân mang huyết thống dị vực, La Đản từ nhỏ đã có đường nét dáng dấp của người dân tộc, sau khi lớn lên gương mặt càng thêm sắc nét. Sau khi đeo mặt nạ chim ưng, đôi mắt che khuất sau lỗ nhỏ càng thêm vẻ trầm tĩnh sâu sắc, hơn nữa rất kiệm lời, thân thể cao to rắn chắc, mặc dù mới mười tám tuổi, cũng đã có một loại khí chất ổn trọng khác biệt.

“Có việc gì à?” Thấy là La Đản, Tiểu Ngư bất giác thở phào. Trong lúc này, nàng thực sự không muốn phải ứng phó với cái kiểu tính tình thất thường hay hiếu kỳ của Đinh Triệt, càng không hơi sức đâu mà đấu võ mồm với hắn.

Nhưng chuyện La Đản nói lại vừa vặn là việc mà nàng không muốn đối mặt.

“Mấy ngày nay, tâm tình sư phụ không được tốt.” La Đản như bức tượng đứng trước thư án, cúi đầu nói.

Tiểu Ngư mím mím môi, không trả lời.

La Đản ngập ngừng một chút, lại nói: “Ta cảm thấy… Tỷ không thể cho sư phụ một cơ hội, nói chuyện với ông ấy? Dù sao…”

Tiểu Ngư nhíu mày: “Nhị thúc nói cho đệ?”

La Đản gật đầu: “Ta có thể ngồi xuống rồi nói không?”

“Đệ khách khí như vậy từ bao giờ thế?” Tiểu Ngư khó chịu sẵng giọng, bước ra từ sau án thư, đến ghế thái sư trước cửa sổ ngồi xuống, thuận tay rót cho hắn một chén trà.

Nếu người đến làm thuyết khách là Phạm Đại, nàng nhất định sẽ quăng cho hắn một cái nhìn coi thường, không chút khách khí cảnh cáo trừ khi chính nàng muốn nói đến, nếu không thì đừng có mở miệng với nàng. Nhưng La Đản không giống thế. Mấy năm qua, dù trên dưới nhà họ Phạm không ai coi hắn là người ngoài, nhưng chính hắn lại nhớ mãi thân phận ăn nhờ ở đậu của mình, bình thường không chỉ im lặng cắm đầu làm việc, ngay cả khi được hỏi cũng không nói nhiều, càng đừng nói đến chủ động tham gia việc nhà của nàng như vậy.

Cho nên, về tình về lý, hôm nay nàng không thể từ chối sự chủ động hiếm có của hắn, chí ít hẳn là nghe xem hắn nói gì đã.

“Sư tỷ cũng biết, mẹ ta qua đời năm ta mười một tuổi.” La Đản ngồi xuống đầu kia bàn trà, tay trái đặt lên mép bàn, ngón tay giữ chén trà, ánh mắt lại cụp xuống, chăm chú nhìn ánh nắng xuyên vào từ cửa sổ, chậm rãi nói.

Tiểu Ngư biết dù hắn cụp mắt, nhưng khóe mắt vẫn có thể thấy được hành động của mình, liền nhẹ nhàng gật đầu một cái.

“Khi mẹ ta còn sống, vẫn rất khổ sở, vì cha ta hằng năm đều vắng nhà, hơn nữa bề ngoài của ta phần nhiều giống mẹ. Trẻ con xung quanh làng xóm thường mắng ta là đồ tạp chủng không cha… Ta biết ta có cha, nhưng tỷ cũng biết, nhà ta xác thực không giống nhà người khác. Nhớ khi đó, láng giềng bên cạnh có một đôi vợ chồng, cứ hai ba ngày lại cãi nhau một trận, khiến hàng xóm đều không được yên, mọi người đều sau lưng mắng bọn họ, thế nhưng mẹ ta lại thường nhìn sang mỗi khi bọn họ cãi nhau. Ta biết, mẹ ta kỳ thật mơ ước được như bọn họ, mơ ước được như người đàn bà kia có chồng ở bên cạnh để cãi nhau, mà bà thì chỉ có thể hằng năm lại hằng năm chờ đợi người cha không biết khi nào quay về của ta.”

La Đản rõ ràng là có chút không quen dốc bầu tâm sự như vậy, nhưng trong dòng hồi ức đưa hắn trở về thời gian quá khứ, ngữ khí dần trở nên trôi chảy hơn.

“Kỳ thực ta vẫn rất hận ta cha, hận ông ấy nếu không thể cho mẹ hạnh phúc, tại sao còn muốn lấy bà? Hận ông nếu không thể nuôi nấng ta, tại sao còn sinh ra ta? Thế nhưng, người ta hận lại cứ mãi không chịu xuất hiện, dần dần, ta đem tất cả giận cá chém thớt trút lên đầu mẹ. Hận bà sao lại quyết tâm chờ ông ấy trở về như thế, tại sao không quay trở về trong tộc của mình, chí ít ở đó, người ta sẽ không coi ta là đứa tạp chủng, bề ngoài ta và bọn họ giống nhau. Ta cứ nghĩ cho mình như vậy, chỉ muốn phát tiết khuất nhục của mình, lại không nghĩ rằng làm vậy sẽ khiến mẹ đau lòng đến thế nào…” Nói đến đây, La Đản đột ngột dừng lại, bàn tay giữ chén trà bất giác nắm chặt .

“Ta nghĩ, mẹ đệ chắc chắn chưa bao giờ trách đệ, nếu đệ cứ nghĩ như vậy, bà ấy ở trên trời, nhất định sẽ không vui.” Tiểu Ngư tay nhẹ nhàng phủ lên bàn tay hắn, dùng sự ấm áp của mình an ủi run rẩy rất nhẹ của hắn, dịu dàng nói.

Năm đó khi nàng lần đầu tiên nhìn thấy La Đản, liền cảm thấy tính tình đứa trẻ này quá mức lạnh nhạt kiên cường, trong lòng ẩn giấu nhiều tâm sự, không hỏi cũng biết tuổi thơ của hắn nhất định không được hạnh phúc. Kỳ thực, đổi lại bất luận kẻ nào lớn lên trong hoàn cảnh như vậy, không thể nào không buông một câu oán hận, huống chi mỗi người đều có một thời kỳ phản nghịch của tuổi đang lớn, ai có thể khống chế được chính mình khi còn nhỏ như vậy chứ?

La Đản nghiêng đầu nhìn nàng, trong mắt hơi hiện chút lo lắng, chậm rãi nhắm mắt lại, tham lam lưu luyến cảm thụ cảm giác dịu dàng truyền đến nơi tiếp xúc kia, cho đến khi nghe thấy tiếng nàng dịu dàng hỏi khẽ mới kéo mình quay trở về hiện thực.

“Sau đó thì sao?”

“Sau đó mẹ ta bị bệnh, dường như là do vất vả buồn khổ nhiều năm chồng chất lại. Cho đến một khắc khi bà đột ngột té xỉu, ta mới phát hiện mình quan tâm đến bà biết bao, mong bà có thể mở mắt hung dữ mắng ta một trận, đánh ta một trận, giống như bà đã từng ước ao được giống như người phụ nữ nhà bên, cho dù có tỏ vẻ hung dữ nhất với ta, ta cũng cảm thấy hạnh phúc.”

“Sau khi bà tỉnh lại, nhất định không chịu gặp đại phu, ta khóc dọa bà, nếu như bà không chịu đối xử tốt với mình, ta sẽ bỏ nhà trốn đi, dù sao cha đã không cần ta, nếu như mẹ lại muốn bỏ lại ta, không bằng biến thành cô hồn dã quỷ ngay bây giờ. Mẹ ta lúc đó sợ hãi, không còn cách nào khác đành luôn miệng đáp ứng để ta đi mời đại phu.” La Đản bỗng nhiên cười khẽ một chút, trong mắt đã hơi ẩm ướt, “Sau đó, ta rốt cuộc mời được đại phu về, đại phu lại nói, dù làm cách nào bà cũng không sống nổi qua mùa đông. Mà lúc đó, đã là cuối thu.”

Tiểu Ngư mím chặt môi, đột nhiên cảm thấy chóp mũi cay cay, không khỏi cắn môi.

“Ta nghĩ hết mọi cách để chữa bệnh cho mẹ, nghĩ hết mọi cách làm bà hài lòng, làm bà vui vẻ, nghĩ mọi cách để bù lại bất hiếu trước đây, đoạn thời gian đó là khoảng thời gian hạnh phúc nhất đối với hai mẹ con. Kết quả, bà vì ta mà kiên trì được tới mùa xuân năm sau, kiên trì tới mùa hoa đỗ quyên nở, mới nắm trong tay một bó hoa đỗ quyên ta hái cho bà, mỉm cười ra đi.”

Giọng hắn càng nói càng bình tĩnh, ngón tay cũng không run rẩy, Tiểu Ngư lại phải quay đầu đi, nhìn về phía ngược lại, mới có thể hơi kìm được xúc cảm yếu đuối mà La Đản đã khơi dậy, trong đầu vừa chua xót vừa yên lòng.

La Đản cúi đầu nhìn bàn tay của mình vẫn bị nàng khẽ nắm lại dịu dàng, khóe miệng hơi cong lên một chút thỏa mãn, sau đó ngẩng đầu mỉm cười nhìn đôi mắt sáng long lanh phiếm hơi nước của nàng, gằn từng tiếng nói: “Trước khi đi, điều duy nhất bà không yên lòng chính là sự thù hận của ta đối với cha. Bà dặn đi dặn lại ta, ngàn vạn lần đừng hận cha. Bà nói, trên đời này không có cha mẹ nào không yêu con, nếu bọn họ không thể ở bên chăm sóc con cái của mình, thì nhất định là có nỗi khổ bất đắc dĩ, chúng ta phải thử đặt mình tìm hiểu nỗi khổ đó, mới có thể hiểu rõ tất cả. Ta nghe lời bà, sau đó, ta rốt cuộc tìm được cha.. Tỷ cũng biết.. Ông ấy.. quả thực đúng là có nỗi khổ..”

Chẳng biết tự khi nào, ánh nắng vẫn hắt qua song cửa đã dần sầm xuống, nhìn ra ngoài cửa sổ, không trung giăng đầy mây mờ xám xịt, âm u, dày đặc, che khuất mặt trời mùa thu vẫn còn trên cao.

Trời quang đãng bấy lâu nay như vậy, phải chăng rốt cuộc đến ngày mưa?

Tiểu Ngư thu tay về, nhìn chăm chú ra tầng mây càng ngày càng dày đặc, cảm thấy hơi lo sợ.

Nàng tin rằng trên đời, đa số tình yêu của người mẹ đối với con cái đều là vĩ đại, nhưng nàng cũng tin rằng, trên đời có rất nhiều người căn bản không đủ tư cách làm cha mẹ.

La Đản không phải một người thuyết phục ưu tú, câu chuyện cũ của hắn đả động nàng, nhưng không có nghĩa là thuyết phục được nàng.

Chuyện cũ của mỗi người không giống nhau, nàng không biết nếu như tình cảnh hiện giờ xảy ra đối với Phạm Tiểu Ngư thực sự, sẽ đối mặt với chuyện này thế nào, nhưng linh hồn của nàng không phải con ruột thực sự của người đàn bà kia, cái loại gọi là tình thân này không đả động được nàng. Có điều, nàng chấp nhận vì Đông Đông mà cho bà ta một cơ hội giải thích.

________________

Rate this:

5 Votes

Chia sẻ trên:

Share

This entry was posted in Hảo nữ thập bát giá and tagged Hảo nữ thập bát giá on 28/04/2014.

Hảo nữ thập bát giá – chương 150

6 Replies

Chương 150: Biệt ly

Sau giờ ngọ, đầu trấn Liễu Hà , trước sân nhà họ Phạm.

Một con tuấn mã mất kiên nhẫn hí dài thúc giục, muốn mau chóng kéo thùng xe đen nhẵn bóng ở ngay phía sau lên đường.

” Nhị đệ, chuyến đi lần này, đệ phải hành động cẩn thận, đừng có để lại dấu vết hay nhược điểm .” Phạm Thông thận trọng căn dặn lại lần nữa.

“Được rồi cha ơi , Nhị thúc còn thông minh hơn cha đấy, thúc ấy biết xử lý như thế nào, không cần cha phải dài dòng như vậy. Còn nữa, Nhị thúc cũng đừng lo lắng vô ích, trong nhà còn cha và Đản Nhi nữa, hay thúc cho rằng bản lĩnh của cháu gái thúc là ta đây chỉ là bốc phét thôi hả?” Tiểu Ngư buồn cười nhìn mọi người trong nhà đang lưu luyến bịn rịn.

“Được được, ta không nói nữa.” Phạm Thông cười chất phác, rồi nhịn không được lại dặn một câu,” Nhị đệ, đi đường cẩn thận đó.”

“Nhị thúc, nhất định phải mang Nhị thẩm trở về nhé!” Biết được Phạm Đại chuyến đi này là tìm Nhị thẩm, Phạm Bạch Thái vẫn đang trong trạng thái vô cùng vui vẻ, là người chờ mong có thể nhìn đến nhị thẩm tương lai nhất.

Phạm Đại bị Phạm Tiểu Ngư bắt phải cạo hết râu ria trên mặt bỗng chốc như trẻ ra vài tuổi, ôn nhu xoa đầu của thằng bé, mỉm cười, lại vỗ vỗ La Đản và Nhạc Du, gật đầu với Phạm Thông, xong rồi mới lẹ làng nhảy lên xe ngựa, Tiểu Ngư cũng vẫy vẫy tay, leo lên xe ngựa.

Hai người trong ánh mắt đưa tiễn của mọi người đi thẳng đến quán trọ Vân Lai ngõ Tử Gia phố Điềm Thủy của thành Khai Phong.

Thượng Quan Kiều ngủ một giấc, lại nghỉ ngơi thêm một buổi sáng, sau đó phát hiện người mình khó khăn tìm kiếm bao lâu mà không thấy nay bỗng đột nhiên xuất hiện ngay trước mặt, không khỏi sững sờ không tin nổi. Cho đến khi nàng liên tiếp hỏi Phạm Đại, như là Phạm Đại trước kia quen được biểu tỷ như thế nào, khi nào chia tay, khi nào gặp lại, từng nói những chuyện gì… thấy Phạm Đại mặc dù hơi ngượng ngùng, nhưng đều trả lời đúng hết, lúc này mới kích động ôm chầm lấy Tiểu Ngư òa khóc.

Tiểu Ngư thấy nàng ta chẳng thèm để ý đến người khác, có phần hơi xấu hổ lại không khỏi nhẹ nhàng trấn an cô nàng. Thiếu nữ này, chỉ nhỏ hơn nàng hai tháng thôi mà lại có dũng khí vì hạnh phúc của biểu tỷ mà một mình dấn bước giang hồ. Chưa nói đến việc làm của nàng có lí trí hay không, chỉ riêng về dũng khí thì hai biểu tỷ muội quả thật giống nhau vô cùng, đáng để kính nể.

Thượng Quan Kiều khóc một hồi, nhưng cảm xúc còn chưa hết, thoát ra khỏi cái ôm của Tiểu Ngư lại giữ chặt tay Phạm Đại nhảy nhót như trẻ nhỏ, sau đó đột nhiên nghiêm mặt hung dữ trừng mắt Phạm Đại mấy lần, hầm hầm giận dữ chất vấn hắn tại sao lại bỏ rơi biểu tỷ vừa xinh đẹp vừa dũng cảm của nàng, cái tính trẻ con thất thường dễ thay đổi lộ ra hoàn toàn.

Tiểu Ngư không thể không buồn cười lại dỗ dành nàng ta một hồi, cũng khuyên nàng nếu Triệu Dao bệnh nặng, thì vẫn là mau chóng dẫn Phạm Đại quay về thì tốt hơn.

Thượng Quan Kiều lúc trước là bị người bắt đến kinh thành, sau khi được cứu ra vì chờ tin của Tiểu Ngư nên không dám ra ngoài, tuy rằng tò mò kinh thành trông như thế nào, hơn nữa lại không nỡ rời khỏi ân nhân nữ hiệp tỷ tỷ mới quen biết, nhưng vẫn là một cô gái biết việc gì nên xử lý trước, không tiếp tục dính chặt ở đây nữa. Nàng rốt cục tìm thấy Phạm Đại, hơn nữa biết được Phạm Đại đối với biểu tỷ cũng có tình cảm như vậy, còn muốn theo nàng cùng trở về lén đưa biểu tỷ sau khi” bệnh nặng qua đời” chu du thiên hạ, nàng thật sự rất hài lòng, rất cảm động!

“Tỷ tỷ… quả nhiên là phúc tinh của ta! Cám ơn tỷ!” Lại một lần nữa đối mặt với biệt ly , Thượng Quan Kiều không khỏi đỏ hồng con mắt, ôm chặt Tiểu Ngư không chịu buông tay.

“Cám ơn tôi cái gì, tôi hẳn là phải cám ơn cô đã giúp tôi tìm được Nhị thẩm ấy chứ!” Tiểu Ngư cảm thấy mất tự nhiên gỡ ra cánh tay ôm chặt mình, dỗ nàng mau lên xe ngựa, tuy rằng thân thể nàng mới mười lăm tuổi, nhưng tâm trí đã trưởng thành từ lâu, hành động trẻ con như vậy đã bao nhiêu năm chưa làm, có chút không quen. “Đi đi, đồ ăn đồ dùng đều đã để hết trên xe, có chuyện gì thì nói với Nhị thúc của tôi.”

“Vâng, tỷ tỷ, muội không muốn tạm biệt tỷ chút nào.” Thượng Quan Kiều ngoan ngoãn gật đầu, dẩu miệng tỏ vẻ đáng thương nắm chặt tay Phạm Tiểu Ngư.

Nhìn đôi mắt nàng ta tràn đầy thật tình, Tiểu Ngư lòng mềm mại, nhưng không nói thêm gì.

Thượng Quan Kiều cắn môi, bỗng nhiên nín khóc mỉm cười: “Hì hì, tỷ tỷ, ta đột nhiên nghĩ ra một vấn đề này!”

“Vấn đề gì?” Mặc dù ở chung không đến nửa ngày, Tiểu Ngư đã hiểu rõ cái tính thất thường và thần kinh thô của nàng ta, cũng không cảm thấy bất ngờ.

“Tỷ nghĩ xem, ta gọi biểu tỷ ta là tỷ tỷ , tỷ cũng là tỷ tỷ của ta, nhưng tỷ lại gọi biểu tỷ phu tương lai của ta là Nhị thúc, vậy sau này chúng ta nên xưng hô như thế nào?” Thượng Quan Kiều nói xong, người lại dán lên, chớp chớp mắt làm nũng.

“Cô không phải vẫn gọi tôi là tỷ tỷ sao? Về phần Nhị thúc của tôi, ai gọi đúng chức phận của người đó là được.” Tiểu Ngư chịu không nổi Thượng Quan Kiều quấn quýt làm nũng, vội đẩy nàng ta lên xe ngựa,” Đi nhanh đi, sớm đi thì biểu tỷ cô cũng sớm được gặp lại Nhị thúc tôi.”

“Được rồi!” Thượng Quan Kiều lưu luyến bỏ tay nàng ra, bò lên xe ngựa chui vào thùng xe, rồi lại vén rèm xe lên,” Tỷ tỷ, chờ ta trở lại tỷ nhất định phải dạy ta học võ nhé!”

Con bé này, ở cửa chính quán trọ mà kêu lớn tiếng như vậy, may là chung quanh hình như không ai để ý, Phạm Tiểu Ngư đổ mồ hôi, vội ra hiệu cho Phạm Đại đi nhanh.

Phạm Đại trong một ngày đột ngột trở nên trầm ổn, nhìn nàng mỉm cười ấm áp, rồi hô một tiếng “Giá!”, vung tay đánh xe chạy đi, mang theo Thượng Quan Kiều còn đang vẫy tay chào tạm biệt đi xa dần.

Nàng tin tưởng, có liều thuốc tốt nhất là Phạm Đại, quận chúa si tình kia nhất định sẽ khỏe lên.

Im lặng nhìn về phía xe ngựa biến mất , Tiểu Ngư bất giác mỉm cười .

” Xem ra nàng ta không đơn giản chỉ là ngươi tiện tay nhặt được .” Phía sau nàng vang lên một giọng nói thản nhiên .

“Lúc mới đầu thì đúng là như vậy, sau đó mới biết được không chỉ có thế.” Tiểu Ngư quay đầu lại cười thản nhiên, khéo léo tránh khỏi vấn đề ,” Buổi tối mời cậu ăn cơm được không?”

Bọn họ vừa rồi nói chuyện trong phòng, Đinh Triệt chắc chắn nghe được một hai, có điều dường như hắn cũng không muốn bị Nhị thúc biết được thân phận cho nên ẩn nấp khá xa, không nghe hết đầy đủ là bình thường.

Đinh Triệt không trả lời, đi thẳng lên trước.

Người này, thực nhỏ mọn.

Tiểu Ngư bĩu môi, chậm rãi theo sau, hai người cùng im lặng đi một đoạn đường, không biết là Đinh Triệt tốc độ chậm lại hay là Tiểu Ngư ngẫu nhiên bước nhanh hơn, hai người không biết khi lúc nào đã trở thành cùng đi song song.

Ngõ Tử Gia dù ở sâu trong thành, nhà ở đều có phần hơi xưa cũ, nhưng triều đại trước ở nơi này cũng có vài nhà giàu có, sau đó bị phá dỡ thành khu dân cư, bởi vậy dù là nhà một tầng hay lầu các, đều luôn có màu xanh cây cối tô điểm, khá là ưu nhã.

Hai người ngửi thấy mùi hương hoa cúc theo gió bay tới, chậm rãi bước, rất nhanh đã tới đầu ngõ, bước ra phố Điềm Thủy .

“Tôi còn phải đến ngõa tứ, còn cậu?” Tiểu Ngư chủ động phá vỡ im lặng, ai bảo nàng thiếu người ta nhân tình còn chưa trả chứ.

“Thuốc của ngươi, dùng được không?” Đinh Triệt đứng yên , nhìn nàng.

Tiểu Ngư nghĩ hắn nhất định còn tức giận, nhưng xem ánh mắt hắn bình tĩnh mà ôn hòa, nhìn không ra chút nào là tức giận, thuận miệng đáp:” Còn chưa, cậu hỏi cái này làm gì?”

” Lúc nào đi thì gọi ta, ta và ngươi cùng đi.”

“Quyết định như vậy.” Không đợi Tiểu Ngư trả lời, người nào đó tự quyết định, rồi ra vẻ tùy tiện hỏi ” Nghe nói những vở diễn ở Bách Linh các của ngươi đều là ngươi tự mình soạn?”

“Suỵt!……” Lần này Tiểu Ngư phản ứng rất nhanh, vội vã nhìn quanh bốn phía, thấy không ai chú ý tới bọn họ đang nói chuyện mới nhẹ nhàng thở ra, trừng mắt nhìn hắn,”Cậu muốn để tôi bị phát hiện sao?”

Nàng hôm nay đã không che khăn cũng không mang mặt nạ, là diện mạo thật, nếu như bị người biết khuôn mặt này chính là chủ nhân Bách Linh các thì sẽ phiền chết mất.

“Ngươi còn chưa trả lời ta.” Đinh Triệt vẻ mặt”thật thà vô tội”.

“Cũng gần như thế!” Phạm Tiểu Ngư nhìn mặt nạ da người hắn đeo không có chút thay đổi nào,không khỏi thấy hơi ghen tị,”Này, cái này của cậu còn nữa không?”

Đinh Triệt ánh mắt nghi vấn, Tiểu Ngư chỉ vào da mặt.

“Ngươi muốn có?” Đinh Triệt trong mắt thấp thoáng ý cười.

” Tôi muốn mua.” Tiểu Ngư muốn trừng mắt, nhưng không muốn đắc tội người bán, đành không còn cách nào khác bỏ qua không nhìn ánh mắt đắc ý của hắn.

“Ta có thể cho ngươi.” Ý cười khó hiểu trong mắt Đinh Triệt càng đậm.

“Cảm ơn, nhưng tôi không thích nợ nhân tình người khác, cậu vẫn là nói một cái giá đi.”

” Dịch dung không phải chỉ dán da lên mặt là xong, việc đó phải học mới có thể làm được.” Đinh Triệt tâm tình sung sướng đi về phía bắc , đó là hướng đi đến Bách Linh các .

Nhãi ranh này, không phải là muốn khoe ra hắn biết dịch dung sao? Nếu cho nàng đủ thời gian, nàng không cần mặt nạ cũng có thể hóa trang cho hắn đến mẹ hắn cũng không nhận ra con mình luôn. Phạm Tiểu Ngư nói thầm, hơi bực mình bước nhanh hơn , cố ý đi trước hắn, nói chuyện thích nói một nửa thôi hả? Được thôi, vậy thì nàng không nói nữa, để cho hắn tự nói một nửa một mình đi. Về phần muốn cùng nàng đi bỏ thuốc, xí, hắn muốn đi cùng thì sẽ đi cùng sao?

Thấy nàng đột nhiên bước nhanh hơn, Đinh Triệt lập tức theo sát cùng đi, tuy rằng không nói gì nhưng khóe môi vẫn hơi cong lên.

Mắt thấy đã sắp tới khu ngõa tứ, Tiểu Ngư bỗng nhiên dừng bước ở một ngõ nhỏ, nghiêng mắt liếc hắn:” Nếu muốn xem kịch thì tự đi đi.”

” Ngươi đi đâu?”

” Thay quần áo.” Phạm Tiểu Ngư không khách khí trợn mắt khinh thường, “Tôi không giống cậu có mặt nạ dùng vạn năm, khi nào cần dán lên một cái là xong.”

Nói xong, không chờ Đinh Triệt trả lời, nàng bước sâu vào con ngõ nhỏ, thật bực mình, nếu nàng cũng có mặt nạ giả da như thế, cần gì ngày nào cũng phải thay quần áo đeo mặt nạ, để tránh bị người ta phát hiện nàng chính là Phạm Tiểu Ngư chứ?

Cái này là cái gì, chính ghen tị chứ còn gì nữa!

Đinh Triệt vui vẻ nhướn này, phất phất ống tay áo, tiếp tục bước về phía trước.

___________________

Rate this:

4 Votes

Chia sẻ trên:

Share

This entry was posted in Hảo nữ thập bát giá and tagged Hảo nữ thập bát giá on 21/04/2014.

Hảo nữ thập bát giá – chương 149

8 Replies

Chương 149: Đi tìm nàng

Sau khi rời khỏi phố Tử Gia, Tiểu Ngư không vội đi tìm Phạm Đại đang ở trong thành làm nhiệm vụ bảo vệ, mà quay trở về trấn Liễu Hà, lẳng lặng gỡ búi tóc, thay áo ngủ nằm xuống, chuyện đêm nay, nàng phải suy nghĩ cho kỹ trước đã mới được.

Một đêm không mộng mị, sáng sớm hôm sau, Tiểu Ngư bảo La Đản ra ngoài thay ca cho Phạm Đại nhắn cho hắn, đến một tửu lâu chờ nàng.

“Chuyện gì mà nhất định phải đến tận nơi này mới nói được?” Phạm Đại tới rất nhanh, nhấc ngay bình rượu ngon Tiểu Ngư đã chuẩn bị cho hắn, tu ừng ực hết luôn nửa bình.

“Cháu muốn biết năm xưa nhà chúng ta tại sao lại có cái quy củ trọn đời không thể kết hôn với hoàng tộc họ Triệu.” Tiểu Ngư nói thẳng, nhìn chằm chằm Phạm Đại.

“Đang yên đang lành sao bỗng dưng lại hỏi chuyện này?” Trong mắt Phạm Đại rất nhanh xẹt qua chút ảm đạm, nhưng vẻ mặt lập tức khôi phục lại như thường, chỉ có điều động tác uống rượu chậm lại.

“Thúc phải nói cho cháu nguyên nhân trước, rồi cháu sẽ nói cho thúc tại sao.” Thấy vẻ mặt như vậy, Tiểu Ngư nhất thời suy tính trong lòng. Xem ra Nhị thúc đối với quận chúa kia không phải không có tình cảm, nếu không với tính tình rộng rãi kia của hắn không thể nào mẫn cảm như vậy.

“Đó là chuyện mấy chục năm trước. Cháu cũng biết đấy, nhà chúng ta vốn dĩ không phải họ Phạm mà là họ Phương…” Phạm Đại im lặng một chút, lại uống một ngụm rượu, cũng không phải muốn tìm cớ trì hoãn, dường như chuyện này giấu kín trong lòng hắn đã nhiều năm, không thổ lộ ra được thì cứ đè nặng trĩu trong lòng.

Tiểu Ngư im lặng nghe, thỉnh thoảng lại đúng lúc châm rượu cho hắn.

Trên bàn tuy rằng bày đầy những thức ăn Phạm Đại thích ăn, nhưng mắt Phạm Đại như bị mù không nhìn thấy được, chỉ cầm chén rượu từng chén từng chén đưa lên miệng, Tiểu Ngư từ đó tìm hiểu được toàn bộ tiền căn hậu quả. “…Cho nên, về sau ông nội cháu liền lập ra quy củ như vậy.”

Chuyện đã kể xong, trong phòng cũng lặng im.

Một lúc lâu sau, Tiểu Ngư mới thở một hơi thật dài. Tuy rằng nàng biết tổ tiên không thể nào vô cớ định ra quy củ như vậy, cũng biết nhà mình nhất định từng có khúc mắc ân oán gì đó với hoàng thất họ Triệu. Nhưng đến khi thật sự nghe về đoạn lịch sử này, cũng có chút khó mà tin được, bản thân mình lại có một bối cảnh phức tạp đến thế.

Năm đó Tống Thái Tông Triệu Quang Nghĩa dẫn quân đánh Liêu, thất bại trong một trận chiến ở sông Cao Lương, từng mất tích một đoạn thời gian mọi người đều đã biết. Chỉ là tình hình cụ thể khi đó không ai rõ ràng. Tổ tiên nhà họ Phạm là Phương Chân Nguyên, đúng là trong thời gian này quen biết Tống Thái Tông. Chính xác mà nói, trong lúc nguy cấp nhất cứu Tống Thái Tông một mạng.

Tống Thái Tông giữ được tính mạng, trong lúc cảm kích, nhất định muốn gả con gái thứ của mình cho Phương Chân Nguyên lúc đó mới mười bảy tuổi. Sau đó dưới sự bảo vệ của Phương Chân Nguyên, Tống Thái Tông về tới kinh thành, muốn trọng thưởng Phương Chân Nguyên. Nhưng Phương Chân Nguyên không có chí lớn làm quan, chỉ là vì nhất kiến chung tình với Nhị công chúa lúc ấy mới mười hai tuổi, mới ở lại trong cung làm một thị vệ, tính là tiếp xúc nhiều hơn với Nhị công chúa, cũng đợi đến lúc công chúa đến tuổi cập kê thì cưới, sau đó cùng vợ quy ẩn.

Không ngờ Phương Chân Nguyên một lòng si tình, chờ đợi Nhị công chúa trưởng thành, Nhị công chúa lại chưa từng có ý định gả cho hắn, không lúc nào không tìm cách bội ước. Tống Thái Tông lúc đầu còn nhớ ân cứu mạng, không chịu đáp ứng, nhưng đường đường Đế vương từng trải qua giang hồ nghèo túng chung quy không phải chuyện có thể diện, ngoài phần cảm ơn, trong lòng không khỏi có chút khúc mắc. Hơn nữa Nhị công chúa ngày ngày làm nũng cầu xin, lâu ngày, Tống Thái Tông rốt cuộc đáp ứng nàng ta. Vì không muốn gánh tội danh bội bạc, hai cha con tính một là không làm, đã làm thì làm đến cùng, lựa chọn một cách vô tình nhất: giết người diệt khẩu.

Đương nhiên, lúc này trước mặt Tiểu Ngư còn một Phạm Đại đang ngồi sờ sờ ra đấy, tổ tiên bọn họ là Phương Chân Nguyên rõ ràng không chỉ không chết, còn cưới vợ sinh con, hơn nữa còn để lại một tổ huấn nghiêm khắc rõ ràng.

“Giờ thì cháu nên trả lời tại sao lại đột nhiên hỏi chuyện này?”

Kể xong một câu chuyện dài, Phạm Đại bụng rỗng uống rượu cũng có chút ngà ngà say.

“Nhị thúc, trước kia cháu từng hỏi thúc một vấn đề, thúc không trả lời cháu ngay lúc đó. Giờ cháu muốn hỏi lại một lần, trong lòng thúc rốt cuộc có Phi Hà quân chúa kia hay không?” Tiểu Ngư nghiêm trang nhìn hắn.

Phạm Đại sững lại một chút, rồi cười ha hả, lại nhấc một chén.

Lúc này, Tiểu Ngư giữ chặt chén rượu, không cho hắn uống nữa: “Nhị thúc, thúc đừng trốn tránh, nói cho cháu biết, thúc có thích nàng hay không?”

“Thích thì sao? Không thích thì sao? Ta với nàng dù sao cũng không thể. Nhiều năm như vậy qua rồi, không chừng con cái người ta đã chạy đầy nhà.” Phạm Đại càng cười to hơn, không giành chén rượu với Tiểu Ngư nữa mà quay sang lấy bình rượu, lại bị Tiểu Ngư cướp mất.

“Nhị thúc, nếu thúc không nói cho cháu biết, cháu sẽ khiến thúc muốn say mà say không được đấy.” Tiểu Ngư uy hiếp, trong lòng lại thoáng chua xót. So với lão cha tốt bụng dở hơi kia, mấy năm nay nàng gần gũi với Nhị thúc nhiều hơn, sao có thể không nhận ra bề ngoài hắn cười to sang sảng, trong lòng lại chua xót chứ.

“Say cũng là không say, không say cũng là say. Cháu gái bảo bối, có một số việc cháu không thể hiểu được.” Phạm Đại đứng lên, cười ha ha, trông như càng thêm vui vẻ.

“Nàng sắp chết.” Tiểu Ngư đơn giản ném ra một quả bom.

“….” Tiếng cười của Phạm Đại quả nhiên tắc nghẹn lại. “Cháu nói gì?”

“Triệu Dao, Phi Hà quận chúa Triệu Dao, cô gái dũng cảm từng xông qua mưa qua gió chân trời góc biển đi tìm ngài, giờ sắp chết.” Tiểu Ngư gằn từng tiếng nói.

Phạm Đại nặng nề ngồi phịch xuống ghế, trên mặt không còn chút tươi cười nào nữa, hai tay nắm chặt mép bàn, lần đầu tiên dùng ánh mắt mười phần sắc bén nhìn chằm chằm cháu gái yêu quý của mình: “Sao cháu biết?”

“Nàng có một biểu muội còn thích hợp làm nữ hiệp hơn là cháu, cũng chính là con gái của nhà họ Thượng Quan ở trấn Song Toàn năm đó, vì giúp biểu tỷ bệnh nặng của mình gặp được người yêu lần cuối, đã ngàn dặm xa xôi tìm tới kinh thành, suýt chút nữa thì bị người ta làm nhục.” Tiểu Ngư nói lại đơn giản chuyện đêm qua một lần, nhưng chuyện Thượng Quan Kiều đã kể thì nhắc lại không thiếu một chữ, “Nhị thúc, mấy năm nay, nàng sống không tốt chút nào…”

Phạm Đại ngồi kinh ngạc, mu bàn tay nổi gân xanh, Tiểu Ngư đã sớm bỏ lại chén rượu và bình rượu, hắn lại như tượng đất không nhìn thấy gì hết, chỉ có tơ máu lộ ra trong đôi mắt chứng minh nội tâm hắn đang bị đả kích đến thế nào.

“Nhị thúc!” Thấy hắn bộ dạng như vậy, Tiểu Ngư trong lòng cũng không chịu nổi, nhẹ nhàng khuyên nhủ: “Cháu biết, kỳ thực thúc thích quận chúa đó, chỉ là ngại vì di huấn của ông nội cho nên mới hết lần này đến lần khác bắt buộc mình rời khỏi nàng. Cháu cũng tin, tuy rằng thúc nhẫn tâm cự tuyệt nàng, nhưng trong lòng vẫn hy vọng nàng có thể sống tốt, sống hạnh phúc, thậm chí vì nàng mà đến giờ thúc vẫn không chịu lập gia đình. Thế nhưng, thúc cũng nghe thấy đấy, nàng sống không tốt, nàng không hạnh phúc, chẳng những không hạnh phúc mà còn thật bi thảm, thật đáng thương…”

“Cháu đừng nói nữa…” Phạm Đại rốt cuộc cũng cất tiếng, thanh âm run rẩy. Phạm Nhị hiệp vẫn luôn tùy tiện, kiên cường rốt cuộc cũng lộ ra phần yếu đuổi hắn vẫn giấu kín trong lòng.

“Không, cháu phải nói. Nhị thúc, nếu thúc không có tình cảm với người ta, như vậy hôm nay cháu nói những lời này cũng là vô dụng, chỉ là, nếu trong lòng thúc có nàng, cháu hy vọng Nhị thúc đừng lại né tránh nữa. Kiều Kiều nói nàng mắc bệnh nặng, không còn ý chí muốn sống nữa. Nhị thúc nếu còn do dự, sợ rằng thật sự không thể gặp nàng lần cuối…”

“Ta là người Phương gia…” Phạm Đại nhắm mắt. “Năm ấy khi ông nội cháu qua đời, ta và cha cháu từng đứng bên giường người chính miệng đáp ứng…”

“Vậy cũng phải xem di huấn này có hợp lý không.” Tiểu Ngư nhíu mày ngắt lời hắn, không chút khách khí nói, “Nhị thúc, thúc vẫn luôn không phải người cổ hủ, cũng vẫn khinh thường cái gì mà oan oan tương báo, vậy tại sao trong chuyện này lại nghĩ không thông như vậy? Nếu ta yêu phải người nào họ Triệu thì ta sẽ mặc kệ cái tổ huấn chó má gì đó! Thúc đừng trừng ta, thúc nói xem, nếu thực sự có một ngày ta nhất định muốn gả vào hoàng gia, chẳng lẽ thúc và cha có thể nỡ lòng giết ta để nhận lỗi với tổ tông sao?”

Phạm Đại trợn mắt há hốc miệng nhìn nàng, muốn phản bác, nhưng mở miệng lại không thể nói được lời nào.

Tiểu Ngư dịu giọng xuống: “Nhị thúc, theo cháu thấy, đời này thúc cái gì cũng tốt, chỉ là đối với tình cảm quá nhẫn tâm rồi. Nhân gian khó được người hữu tình, huống chi hai người là cùng có tình cảm, thật lòng yêu nhau. Nhị thúc, nếu thúc vẫn là một nam tử hán đội trời đạp đất, thì nên đi gặp nàng một lần được chứ? Trừ khi thúc ghét bỏ nàng đã không phải là thiếu nữ toàn vẹn như trước, cảm thấy nàng không xứng với mình nữa.”

“Ta sao có thể ghét bỏ nàng chứ? Kẻ không xứng là Nhị thúc, không phải nàng.” Phạm Đại nghèn nghẹn cười khổ, so với khóc còn khó coi hơn, chỉ có chút nhu tình lộ ra trong mắt, thì thầm rất nhỏ: “Trong lòng Nhị thúc, bất kể nàng trở thành thế nào, vẫn đều giống như năm đó.”

“Vậy đi gặp nàng, nếu bệnh của nàng tốt lên thì đưa nàng về đây.” Tiểu Ngư cổ vũ.

“Đưa nàng về đây?” Phạm Đại lặp lại, nghiền ngẫm, trong mắt tràn đầy mâu thuẫn tranh đấu.

“Đúng, đưa nàng về, hoặc đưa nàng đến nơi mà hai người muốn đến, sống cuộc sống thuộc về hai người, không cần băn khoăn chuyện gì hết, cũng không cần phải băn khoăn chúng cháu ở đây. Nhị thúc, thúc chỉ là thúc thúc của chúng cháu, không phải cha chúng cháu, chúng cháu không phải trách nhiệm thúc phải gánh, huống chi cha chúng cháu vẫn còn rất khỏe mạnh mà.” Tiểu Ngư cố ý nói đùa, tay phải lại lướt qua thức ăn trên bàn, phủ lên tay trái hắn, ánh mắt sáng rực: “Đi đi, Nhị thúc, cháu và Đông Đông chờ thúc mang Nhị thẩm trở về."
break
Hẹn Tình Với Người Nổi Tiếng
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Thiếu Phụ Khuê Phòng Và Thiếu Gia Hắc Đạo
Ngôn tình Sắc, Đô Thị, 1x1
Ước Hẹn Với Hai Người Đàn Ông (H)
Ngôn tình Sắc, Sủng, Nữ Cường
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc