Chương 159: Cảm ơn chú đã chăm sóc cho mẹ con cháu nhiều năm qua
Trong nhất thời cả căn phòng chỉ còn lại một mình Thi Thánh Thần và Tông Chính.
Cái đầu nho nhỏ của Thi Thánh Thần ngẩng lên nhìn Tông Chính, "Chú Tông, cảm ơn chú đã chăm sóc cho mẹ con cháu trong nhiều năm qua!"
Đối mặt với những lời nói của Thi Thánh Thần, Tông Chính nhíu nhíu mày, "Cái gì?" Anh cần đến lời cảm ơn của bọn họ khi nào chứ?
"Chú Tông, cháu không thích chú." Thi Thánh Thần thản nhiên nói. Chú ấy cũng không thích cậu, vì phải làm cha của một đứa bé, mục tiêu của chú Tông chỉ có mẹ.
Chú ấy thích mẹ, nhưng trong khoảng thời gian năm năm lại chưa từng nói với mẹ điều đấy. Cậu không thích cách giải quyết này của chú ấy. Nhưng cậu vẫn phải cảm ơn chú Tông, chú đã chăm sóc cho mẹ con cậu nhiều năm như vậy, ân tình này cậu nhất định không quên.
Sắc mặt trầm dần, Tông Chính rời khỏi ánh mắt của cậu ngược lại lại bước đến bên sofa ngồi xuống, "Bố cháu đâu?"
Mọi chuyện đã bị lộ rồi sao?
Tông Chính xoay mặt nhìn thằng bé, "Vì sao? Từ khi cháu bắt đầu biết suy nghĩ, lại không thích chú đến gần, rốt cuộc là tại sao?" Thật buồn cười khi anh lại muốn nghe câu trả lời từ một đứa bé mới chỉ có bốn tuổi.
"Bởi vì chú không thích cháu." Thi Thánh Thần thản nhiên nói. Không phải cậu chưa từng nghĩ rằng người đàn ông này chính là bố của cậu, nhưng mỗi lần nhìn thấy chú ấy thích mình chỉ vì mẹ lại khiến cậu bắt đầu chán ghét người bố trên danh nghĩa này.
"Chú không hề không thích cháu. Cháu là con trai của Thi Tĩnh." Chính vì điều này, anh cũng không hề ghét gì thằng bé này.
Thi Thánh Thần cũng không phản bác lại, thân hình nhỏ bé dẫn Tông Chính đi tới căn phòng ngủ của Vân Dật Bạch trên tầng thượng, đẩy cánh cửa quen thuộc, đồng thời cất tiếng nói, "Mẹ, chú Tông đến!"
Thi Tĩnh sắc mặt tái nhợt ngồi dựa bên giường, nhìn thấy con trai, cả người cô trở nên kích động, vội thở gấp, kích động nắm chặt lấy tay con trai vẻ mặt cẩn thận nhìn xung quanh.
Tình cảnh trước mắt khiến cơn giận trong lòng Tông Chính từ đâu kéo đến, cất bước tiến đến trừng mắt nhìn tình cảnh này, anh bỗng nhiên xoay người túm lấy áo Vân Dật Bạch tức giận nói, "Chuyện này là sao?"
Người vừa trở về bên cạnh cậu ta có vài ngày, sao lại mang bộ dạng bệnh tật như vậy được?
Lạnh lùng đẩy tay cậu ta ra, Vân Dật Bạch không để ý đến cậu ta, chuyển hướng nhìn Thi Tĩnh, "Là ai làm?"
Thi Tĩnh cắn cắn môi không nói, cô không biết phải làm thế nào mới có thể mở miệng giải thích với mọi người chuyện này là tự cô gây nên!
Sắc mặt Vân Dật Bạch càng trở nên âm trầm, "Tôi đang hỏi cô, rốt cuộc chuyện này là do ai gây ra?" Anh gầm nhẹ ra tiếng.
Ngoài ý muốn, toàn thân Thi Tĩnh run lên, cắn môi không nói.
Tông Chính không nhịn được tiến lên, "Cậu đang dọa cô ấy đấy!"
"Cô ấy có gan khiến mình trở nên như vậy, thì cũng nên có gan hứng chịu cơn giận này!" Vân Dật Bạch đẩy Tông Chính ra, "Tớ đang nói chuyện với cô ấy, không đến lượt cậu quản!"
"Vân Dật Bạch, tớ có thể đưa cô ấy đến đây, thì tớ cũng có thể đưa cô ấy đi!" Tông Chính nổi giận.
"Cậu dám!" Vân Dật Bạch âm trầm liếc nhìn Tông Chính.
Tông Chính nhìn thẳng Vân Dật Bạch, "Là tớ đưa cô ấy đến đây, tớ có thể đưa cô ấy đến đây, cũng có thể đưa đi!' Nếu không phải thấy cô năm năm trời vẫn nhớ đến cậu ta không thể quên. Anh nhất định sẽ không đưa cô ấy về đây!
"Cậu cho rằng bây giờ cậu vẫn còn cơ hội sao?" Vân Dật Bạch cười lạnh.
"Dật Bạch, cậu đừng ép tớ!" Tông Chính trầm giọng nói.
Vân Dật Bạch hừ lạnh một tiếng, quay mặt đi chỗ khác. Tiếp tục nhìn chắm chằm Thi Tĩnh.
Anh bước nhanh đến trước âm trầm nhìn cô, ngữ điệu có chút lãnh nịnh nói, "Cô cho rằng tôi sẽ làm gì đứa bé? Cô cho rằng tôi sẽ làm tổn thương đến nó sao? Cô cho rằng tôi sẽ mang nó đi, cho cô vĩnh viễn không thể gặp được nó sao?" Lúc nói những lời này, khóe miệng Vân Dật Bạch nhếch lên.
Nói tiếp, "Thi Tĩnh, làm sao bây giờ? Hiện tại hình như tôi thật sự rất muốn khiến những suy nghĩ trong lòng cô trở thành sự thật? Cô khẳng định, khẳng định muốn tôi làm vậy phải không?"
"Không!" Thi Tĩnh hét lên thất thanh, "Không được cướp con trai tôi đi! Nó là con của tôi!"
Vân Dật Bạch lạnh mặt nở nụ cười, "Nó cũng là con của tôi! Không có sự hỗ trợ của tôi. Một mình Thi Tĩnh cô làm sao mà sinh ra được? Cái này còn cần tôi phải nhắc nhở cô nữa sao?"
Thi Tĩnh bừng đỏ mặt, "Anh... anh đang nói nhăng nói cuội gì đấy?"
"Tôi nói sai sao? Tôi tin rằng cô là người hiểu rõ quá trình chúng ta đắp nặn lên đứa nhỏ này!" Vân Dật Bạch tà mị cười. Không quan tâm đến ánh mắt bên cạnh đang nhìn bọn họ.
Không biết lấy sức lực từ đâu, Thi Tĩnh đứng bật dậy chạy vội đến bịt chặt miệng Vân Dật Bạch, tức giận nói, "Anh câm miệng lại cho tôi!"
Đôi môi mỏng dưới lòng bàn tay mềm mịn khẽ nhếch lên, Vân Dật Bạch nở một nụ cười nhạt, câm miệng!
Tông Chính nhìn chằm chằm hai người. Hình ảnh Thi Tĩnh vội vàng như vậy anh chưa bao giờ thấy qua. Ở cùng với anh luôn là một Thi Tĩnh khách sáo, khiêm tốn. Cô chưa bao giờ tức giận với anh.
Anh hâm mộ cô có thể làm nũng với con trai mình. Thậm chí anh từng hâm mộ cô có thể tự do tự tại khi ở bên người khác.
Còn đối với anh, Thi Tĩnh luôn luôn khách khách khí khí như vậy, giống như đối với cô anh chỉ là một người khách qua đường. Trước mặt anh cô chưa bao giờ bày ra bộ dạng nôn nóng hấp tấp, tức giận, nũng nịu.
Ánh mắt cô đơn khẽ nhắm lại, khi Tông Chính xoay người rời đi, chợt nghe Vân Dật Bạch nói, "Cậu chờ chút!" Dứt lời, anh đi đến bên cạnh Tông Chính, ý bảo cậu ta cùng đi theo anh.
Tông Chính quay đầu nhìn nhìn Thi Tĩnh và Thi Thánh Thần, cuối cùng lặng lẽ thở dài xoay người theo Vân Dật Bạch ra ngoài.
Vân Dật Bạch và Tông Chính đi ra chỗ cầu thang thoát hiểm thì dừng lại, nghe được tiếng bước chân phía sau dừng lại Vân Dật Bạch mới lên tiếng, "Tông Chính, cậu có biết trên người cô ấy bị gắn một con chíp điện tử không?"
Tông Chính, một người đã từng có vài năm làm bộ đội đặc chủng nghe vậy cũng hiểu ngay được trong lời nói còn có ý khác. Sải bước lớn tiến lên phía trước, Tông Chính nhíu mày, "Cậu vừa nói gì?"
Nhìn biểu tình của cậu ta, Vân Dật Bạch yên lặng thở dài, "Xem ra, cậu cũng không biết gì chuyện này!"
"Sao lại thế này?" Loại chíp điện tử này vốn không thể tồn tại trong cuộc sống của Thi Tĩnh mới phải.
Vân Dật Bạch xoay người nhìn thẳng vào ánh mắt cậu ta, nghiêm túc nói, "Hãy cho tớ biết, chuyện về tiểu Thần, cậu đã nói với những ai rồi?"
"Tiểu Thần?" Tông Chính nhíu mày khẽ nói, "Không thể nào!" Trước mắt anh lướt qua một bóng người!
"Ai?" Vân Dật Bạch đúng lúc thấy được một tia hoang mang và phủ định xuất hiện trong mắt cậu ta.
Tông Chính vẫn nhíu mày lắc đầu, "Tớ cảm thấy chuyện này là không thể!" Sao có thể là người đấy...
"Hãy nói cho tớ biết!" Vân Dật Bạch tức giận gầm lên, tiếp đấy ánh mắt anh híp lại suy đoán, "Cho tớ biết, người đấy chắc không phải Thi Vĩnh Thành đấy chứ?"
Ba chữ Thi Vĩnh Thành vừa thốt ra, khiến Tông Chính có chút kinh ngạc, "Sao cậu biết?"
"Mẹ kiếp!" Vân Dật Bạch vung tay đánh về trước, "Không phải tớ đã nói với cậu, chỉ cần bảo vệ bọn họ an toàn là được, ai cho các cậu đi tìm ông ta chứ?" Khốn nạn hơn là người anh cử đi lại không hề thông báo cho anh chút gì về việc này!
Tông Chính như hiểu được ý cậu ta. Anh mở miệng giải thích, "Những người cậu cử đi đều không biết việc này! Tớ có cách của tớ!"
Điều này Vân Dật Bạch chưa bao giờ phủ nhận. Anh nhắm mắt lại, hít sâu một hơi sau đấy mới lên tiếng, "Sau đó thì sao? Các cậu đã đi những đâu đều phải nói hết cho tớ biết! Thi Tĩnh và Thi Vĩnh Thành có ở riêng với nhau không? Còn cả tiểu Thần nữa. Tớ muốn biết tất cả!"
Sau khi nghe nhắc đến con chíp trong lòng Tông Chính cũng hiểu rõ sau chuyện này ắt có điều không hay, anh hiển nhiên sẽ không che giấu điều gì.
Nghe xong những lời Tông Chính vừa kể, Vân Dật Bạch nhắm mắt lại tái hiện những gì bọn họ đã trải qua trong đầu, sau đó suy đi nghĩ lại nhiều lần, thong thả mà cẩn thận tìm kiếm từng điểm bất thường trong đấy.
Tông Chính không quấy rầy cậu ta.
Anh hiểu rõ, rất nhiều người đều dùng cách này để quay lại hiện trường tìm kiếm manh mối mà bản thân có thể đã bỏ xót. Trong tình trạng này đáng sợ nhất là lại có người đến làm phiền. Dễ thấy là nơi này cũng khá yên lặng, chỉ cần anh không làm phiền đến Vân Dật Bạch, cậu ta nhất định sẽ nhanh chóng có được câu trả lời!
Đúng vậy.
Vân Dật Bạch dường như đã có chút manh mối.
Phút chốc, cậu ta bỗng nhiên trừng lớn mắt.
Tông Chính vội vàng tiến lên, "Đã tìm được gì rồi?" Biểu hiện của cậu ta cho anh biết, cậu ta chắc chắn đã phát hiện ra được điều gì.
"Cậu đã điều động người của tớ rời khỏi chỗ đấy trong một khoảng thời gian phải không?" Vân Dật Bạch xác minh!
"Phải!" Tông Chính vội bước lên trước, "Nhưng từng đấy thời gian vốn không đủ! Huống chi chỉ có hai người. Từng ấy thời gian là không đủ!" Trong đầu Tông Chính nhanh chóng suy đoán. Lập tức đưa ra nghi vấn.
Điều này cũng đúng, vẻ mặt Vân Dật Bạch bình tĩnh, anh có linh cảm, linh cảm là vào khoảng thời gian đấy, không còn lúc nào có thể xuống tay tốt hơn!
Ánh mắt nguy hiểm nhướng lên, vẻ mặt Vân Dật Bạch bình tĩnh, xem ra anh nhất định phải tự đi một chuyến!
Mím mím cánh môi, Vân Dật Bạch tiếp tục lên tiếng, "Vì sao nhất định phải vào hôm đấy?"
Bỗng nhiên chuyển sang chuyện khác khiến Tông Chính có chút khó hiểu, nháy mắt anh liền hiểu ra, khẽ gật đầu, anh trầm giọng nói, "Cũng không phải là đề nghị của tớ! Đấy là do ông ấy đề nghị!"
Người đàn ông này, sắp đặt mọi chuyện đâu ra đấy, đúng là hoàn hảo! Khiến cho người ta không nhịn được phải cười thầm trong lòng!
"Vậy sao?" Ánh mắt Vân Dật Bạch không biết đang hướng đến đâu, trong lòng cũng không biết đang suy tính điều gì!
Nhất thời Tông Chính không biết biết nên làm gì chỉ đành đưa tay vỗ vỗ vai cậu ta, "Còn ba tháng nữa. Tớ đi trước điều tra thêm chuyện về con chíp!" Mọi chuyện liên quan đến Thi Tĩnh, anh cũng muốn tham gia tìm hiểu.
Anh sẽ không ngáng đường Vân Dật Bạch, nhưng cũng sẽ không để mặc chuyện này. Anh có cách của anh, anh có con đường riêng của mình. Anh cũng muốn góp một phần sức lực.
Vân Dật Bạch cũng không ngăn cản cậu ta.
Trong cầu thang thoát hiểm lúc này chỉ còn lại một người, Vân Dật Bạch châm một điếu thuốc. Chậm rãi nhả ra một vòng khói trắng. Vòng khói dần tan đi, sau đấy không còn thấy nữa. Vung tay muốn nắm lấy, lại phát hiện ra trong lòng bàn tay chẳng có gì.
Vân Dật Bạch nhìn từng vòng khói trước mắt này cũng giống như khoảng thời gian năm năm qua dần biến mất qua từng kẽ tay anh. Nhếch nhếch khóe miệng, nở một nụ cười lạnh lẽo.
Mím mím môi, dập tắt điếu thuốc, anh xoay gót chân rời khỏi cầu thang thoát hiểm.
Lòng Vân Dật Bạch yên nghỉ suốt năm năm, giờ khắc này như sống lại!
Lúc này đây anh không cho phép bất kỳ chuyện gì được diễn ra trong tầm tay anh!