Chương 154: Mẹ, chú ấy là bố con sao?
Bố?
Cái từ xa lạ này khiến Thi Thánh Thần mãi vẫn chưa bình tĩnh lại, khi cậu bốn tuổi rưỡi đã luôn nuôi một hy vọng trong lòng! Có được một người bố chắc sẽ không quá khó?!
Trường của Thi Thánh Thần cùng ngôi trường này trao đổi học sinh trong hai tuần, ăn ở đều ở trong trường, nhưng cậu lại không ngờ rằng sau khi đi tham quan, cậu lại thấy Vân Dật Bạch đứng trước cổng trường chờ cậu.
Được cô giáo dắt tay đưa đến sau lưng bóng dáng cao lớn đó, cậu có chút sững sờ, sau đó chạy vài bước đến trước mặt Vân Dật Bạch, "Chú đến đón cháu?"
Vân Dật Bạch khẽ gật đầu, "Đúng vậy, bố đến đón con! Trong khoảng thời gian này, hãy đến sống cùng bố!"
"Có thể sao?" Thi Thánh Thần kinh ngạc trừng lớn mắt, "Cháu có thể sống cùng chú sao?"
"Đương nhiên có thể!" Vân Dật Bạch nở nụ cười, "Chỉ cần con bằng lòng, ở bao lâu cũng không thành vấn đề!"
"Thật tốt quá!" Nét cười lan khắp trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu, sau đó lại nhíu mày, "Nhưng mà, cô giáo nói, mẹ sẽ đến ngay lập tức! Cháu không thể tự tiện rời khỏi đây!"
Nụ cười trên khuôn mặt Vân Dật Bạch vì câu nói của cậu trong nháy mắt trở nên cứng lại. Bàn tay cũng nắm thật chặt.
Cuối cùng anh trầm giọng mở miệng, "Biết khi nào đến không?"
Lời nói vừa dứt, chợt nghe được một tiếng gọi.
"Tiểu Thánh..."
Bỗng chốc, một giọng nói sắc nhọn truyền đến, mang theo đó là tiếng khóc nức nở, Thi Thánh Thần xoay mặt nhìn về nơi phát ra âm thanh.
Thi Tĩnh thở hổn hển chạy lên phía trước, Thi Thánh Thần tránh khỏi vòng ôm của Vân Dật Bạch chạy về phía mẹ.
"Mẹ..."
Gắt gao ôm lấy con trai, tiểu Thánh chưa từng rời khỏi mình lâu như vậy. Mải ôm con trai Thi Tĩnh hoàn toàn không chú ý đến người đàn ông đang nhìn mình.
Tông Chính đi cùng Thi Tĩnh lại thấy được Vân Dật Bạch. Trên khuôn mặt tuấn lãng của anh hiện lên chút bất ngờ, nhưng trong lòng lại không như vậy.
Ánh mắt sáng quắc của Vân Dật Bạch nhìn Thi Tĩnh đang ôm Thi Thánh Thần. Bỗng chốc, anh tiến lên từng bước.
"Thi Tĩnh!"
Phút chốc, Thi Tĩnh bị giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng này dọa sợ, ôm Thi Thánh Thần xoay người lại. Rơi vào mắt là khuôn mặt gầy gò tuấn dật. Chỉ mới liếc mắt một cái, cô chợt mở lớn mắt ra nhìn.
Ký ức năm năm trước nháy mắt ùa về, cô sẽ không quên sáng sớm ngày ấy khi mở mắt. Rốt cuộc lại không nhìn thấy khuôn mặt ấy!
Vân Dật Bạch cũng càn rỡ đánh giá người trước mặt.
Chậm rãi đứng lên, Thi Tĩnh nhìn người đàn ông trước mặt, "Anh..."
Cô còn chưa nói xong, chỉ thấy Vân Dật Bạch tiến dài một bước, ôm Thi Thánh Thần vào trong lòng, đồng thời lạnh lùng nhìn cô.
Thi Tĩnh kinh ngạc. Ánh mắt cô liếc nhìn về phía Tông Chính đằng sau, sau đó nhìn sang con trai.
Ánh mắt Vân Dật Bạch dừng trên người Tông Chính, anh lạnh giọng nói, "Muốn đứa bé, tự mình đến gặp tôi!" Nói xong ôm Thi Thánh Thần rời đi.
Thi Tĩnh ngây ngốc nhìn Vân Dật Bạch ôm con mình rời đi, mà lòng cô hoàn toàn bị chấn động vì sự xuất hiện bất ngờ của anh.
Tông Chính tiến lên từng bước nắm lấy bả vai cô, "Thi Tĩnh, tiểu Thánh bị đưa đi rồi."
Nháy mắt hoàn hồn, Thi Tĩnh xoay người chạy về phía Vân Dật Bạch biến mất, dừng trước mặt anh thở hổn hển, cô dang hai tay ra, "Đứng lại. Trả lại con cho tôi." Cô chỉ vào Thi Thanh Thần.
Vân Dật Bạch thản nhiên nắm lấy bàn tay trước mặt, "Con trai cô? Không có tôi, làm sao cô có được con trai?"
Thi Tĩnh bỏ qua câu nói cuối cùng của anh, "Đúng vậy, hiện tại anh đang ôm con trai tôi." Cô gật mạnh đầu tuyên bố.
Nhìn Thi Tĩnh đang ngăn cản trước mặt mình, Vân Dật Bạch xoay người vòng qua người cô đồng thời hờ hững mở miệng, "Tự mình đến tìm tôi!"
"Tôi không đi. Anh chỉ cần trả con lại cho tôi là được rồi." Thi Tĩnh vội nói. Năm năm qua, anh gần như không hể thay đổi.
Nghiêng người, Vân Dật Bạch lui về sau từng bước, "Nó là con tôi." Anh nghiêm mặt nói. "Cô muốn nó, thì tìm tôi!" Ánh mắt anh nhìn nhìn Tông Chính, trầm giọng nhấn mạnh, "Một mình!"
Nghe vậy, Thi Tĩnh hơi tức giận, cô tiến lên từng bước, chuẩn bị đoạt lại con trai. Lại để Vân Dật Bạch tránh được. Hơn nữa, một cái nghiêng người, Vân Dật Bạch đã kéo khoảng cách ra thành ba bước.
"Này, anh mau trả con trai lại cho tôi." Cô hét lớn trước bóng lưng của anh. Nhận lấy ánh mắt của không ít người. Tông Chính vẫn trầm mặc nhìn mọi sự biến đổi, không nói gì.
Nhìn bộ dáng hét lớn đến kiệt sức của Thi Tĩnh, anh giữ lấy bả vai cô, "Thi Tĩnh, tiểu Thánh ko sao đâu."
Vân Dật Bạch thay đổi, đấy là điều duy nhất anh có thể cảm nhận được trên người Vân Dật Bạch.
Qua đầu vai Vân Dật Bạch, Thi Thánh Thần nhìn thấy chú Tông ôm mẹ không biết đang nói những gì. Trên khuôn mặt nhỏ nhắn lộ vẻ không vui, cậu quay đầu nhìn Vân Dật Bạch đang ôm mình, "Vì sao chú không đưa mẹ cháu đi cùng?"
"Chúng ta sẽ về nhà chờ mẹ!" Vân Dật Bạch không ngừng bước, thản nhiên nói.
Cô ấy sẽ về, nhất định!
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Thi Thánh Thần lạnh đi. Cậu không cho phép có người dám bắt nạt mẹ.
Vân Dật Bạch dừng bước, cúi đầu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang tức giận của cậu, anh nhíu mày, mở miệng nói, "Con không vui?"
Cậu quay mặt đi không thèm nhìn anh. Biểu lộ ý tứ vô cùng rõ ràng.
Thấy thế, Vân Dật Bạch nhìn kỹ khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu. Anh không thích nhìn thấy biểu cảm hiện tại của nó. Hiện tại con anh không vui. Anh không thích. Bố con hai người hai mặt nhìn nhau. Bỗng nhiên, Vân Dật Bạch ôm Thi Thánh Thần xoay người đi về phía Thi Tĩnh.
Một đôi chân đứng trước tầm mắt Thi Tĩnh, cô chậm rãi ngẩng đầu. Rơi vào đáy mắt là hình ảnh Vân Dật Bạch xuất hiện trước mắt cô, "Các người..."
"Me, bộ dáng của mẹ rất khó coi." Thi Thánh Thần thản nhiên nói, vươn tay ra trước mặt Thi Tĩnh.
Theo bản năng ôm lấy con trai, Thi Tĩnh cẩn thận đánh giá bộ mặt không chút thay đổi của Vân Dật Bạch, động tác tiếp theo của cô chính là ôm lấy con trai xoay người bỏ chạy.
Thế nhưng, chỉ một cái xoay người, hành động của cô lại bị người cản lại. Vân Dật bạch lạnh lùng giữ lấy cánh tay cô, sức quá mạnh khiến Thi Tĩnh nhíu mày, "Đau."
Tông Chính thấy thế vội bước nhanh đến, nắm lấy tay Vân Dật Bạch.
"Dật Bạch!" Rốt cuộc anh cũng mở miệng gọi tên bạn!
Vân Dật Bạch liếc mắt nhìn Tông Chính thật lâu, "Năm năm qua, cám ơn cậu!" Anh thấp giọng nói.
Ngay sau đó, khi không ai để ý, Thi Thánh Thần đã bị Vân Dật Bạch bế lên. Lạnh lùng nhìn đôi nam nữ trước mặt, Vân Dật Bạch tức giận nhíu mày, "Thi Tĩnh, chúng ta hãy cùng nói chuyện!" Anh quả quyết nói.
Không đợi Thi Tĩnh trả lời, Tông Chính che trước mặt cô, "Dật Bạch, tớ nghĩ chắc cậu hiểu rõ mình đang định làm gì!"
"Không liên quan đến cậu." Đi lướt qua Tông Chính, một tay Vân Dật Bạch kéo cổ tay Thi Tĩnh, xoay người bước đi. Anh ghét nhìn thấy cảnh bọn họ ở cùng một chỗ.
Tông Chính bước đến, "Đứng lại." Nắm lấy bàn tay còn lại của Thi Tĩnh. "Năm năm qua người ở bên cạnh cô ấy là tớ!" Anh lạnh lùng mở miệng chất vấn.
"Kết quả cũng vậy thôi!" Vân Dật Bạch lạnh giọng nói.
Bị hai người đàn ông nắm cổ tay mình khiến đau, Thi Tĩnh nhíu mày, "Các anh buông ra." Đáng tiếc hai người đàn ông này đều không nghe thấy lời của cô.
Thi Thánh Thần nhìn vẻ khó chịu lóe lên trong mắt mẹ, giọng nói non nớt của cậu truyền đến, "Chú Tông, mẹ đau."
Giọng nói của cậu trong nháy mắt khiến Tông Chính hoàn hồn, theo bản năng buông tay. Cơ thể Thi Tĩnh ngã thẳng về phía Vân Dật Bạch.
Một tay kéo lấy cô, Vân Dật Bạch không hề mở miệng, thản nhiên xoay người rời đi. Tông Chính nhìn hai bàn tay trống rỗng của mình, bất đắc dĩ nhìn người bị mang đi.
Anh, cứ buông tay đơn giản như vậy?! Anh không muốn. Thế nhưng, còn có thể thế nào?
Bàn tay nắm chặt, trong mắt Tông Chính lóe lên sự tiếc nuối.
Cảm giác bị người kéo mạnh đi thật sự không tốt. Đôi chân của mình so với sải bước của người đàn ông này đúng là quá chậm. Thi Tĩnh cố sức đuổi theo bước chân anh, sau khi ra khỏi cổng trường, lại bị nhét vào trong một chiếc xe.
Giây tiếp theo, trong lòng cô lại có thêm một cục thịt. Nhìn đến khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh lùng của con mình, Thi Tĩnh vô tình chạm nhẹ vào đầu cậu, "Tiểu Thánh, mẹ rất nhớ con." Nói xong cô hôn nhẹ lên trán con trai.
Chán nản trong lòng, Thi Thánh Thần lạnh mặt, "Đừng dây nước miếng của mẹ lên người con."
"Tên nhóc này, con còn giận mẹ sao?" Thi Tĩnh cười một hồi. Sau khi cười, lại nhìn đến người đàn ông ngồi nhắm mắt bên cạnh.
Năm năm, rốt cuộc lại nhìn thấy anh! Trong lòng cô có rất nhiều điều muốn hỏi, vì sao lại để Tông Chính đưa cô đi? Vì sao đem cô giao cho Tông Chính? Vì sao không đi tìm cô? Vì sao? Vì sao khi nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của anh, cô lại cảm thấy đau lòng chứ?!
Nhìn Vân Dật Bạch đang nhắm mắt, cô cẩn thận tiến đến trước mặt Vân Dật Bạch. Chậm rãi đưa tay đến trước mặt anh thăm dò. Bỗng chốc, Vân Dật Bạch chợt mở mắt, đôi mắt híp lại, lạnh nhạt nhìn cô.
Cả kinh trong lòng, thẫn thờ chạm vào mi tâm của anh, Thi Tĩnh nuốt nuốt nước miếng, giơ tay không dám động đậy. Nhiều năm rồi không gặp, sao lại thấy người này lạnh lùng hơn chứ?
Thản nhiên nhìn lướt qua cô, sau khi xác định trên người cô không có nguy hiểm gì, Vân Dật Bạch tiếp tục nhắm mắt không để ý đến cô.Trầm giọng nói, "Thật xin lỗi, thói quen thôi!" Anh đã quen việc không có ai xuất hiện bên cạnh! Một khi có người xâm phạm vào phạm vi của mình anh liền không nhịn được mà cảnh giác!
Thở ra một hơi thật dài, Thi Tĩnh vuốt lên ngực mình, nhìn đến vẻ mặt cười trộm của con trai, cô tức giận đưa tay đánh sau gáy con.
"Đau quá."
Ngay khi con trai há mồm, đôi mắt Vân Dật Bạch lại lần nữa mở ra, ánh mắt lạnh lùng hung hăng nhìn đến tay cô, tựa như muốn chém tay cô ra vậy. Thi Tĩnh nhất thời cảm thấy giông như mình đã làm việc gì đáng bị chém ngàn đao vậy.
Khẽ mở miệng, "Nó là con tôi!"
"Cũng là con của tôi!"
"Là anh không quan tâm đến chúng tôi!" Không chút suy nghĩ, Thi Tĩnh bật thốt!
Nghe vậy, trong nhất thời hai người trong xe nháy mắt đều trầm mặc. Vân Dật Bạch không mở miệng. Mà Thi Tĩnh vì đã nhắc đến chuyện trước kia mà không dám mở miệng.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Thi Thánh Thần nhìn qua nhìn lại trên người bố mẹ mình, người đàn ông này thật sự là bố mình sao? Vì sao bọn họ sống chung với nhau lại như đang tranh giành đồ vậy?
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn có chút tái nhợt của mẹ, Thi Thánh Thần nghiêm mặt nhìn Vân Dật Bạch, "Mẹ, chú ấy là bố con sao?"
Nghe thấy tiếng nói của con trai, Thi Tĩnh đem ánh mắt nhìn về phía cậu, "Sao con biết?"