Cố Ninh Tinh cố gắng chịu đựng cơn đau do thuốc khử trùng vết thương mà Âu Thành Nghiêm đang làm cho cô, mặc dù anh ta có hơi mạnh tay,
Cố Ninh Tinh đau không chịu được nên đã hét lên muốn giựt chân mình lại, "Ah... Đau anh nhẹ tay một chút được không"
Thế nhưng lại bị Âu Thành Nghiêm phát hiện cô muốn rút chân lại, nhưng anh ta nhanh tay hơn nắm lấy chân cô lại, anh ta dùng giọng nhẹ nhàng nói với cô, "Em cũng biết đau hay sao "
Cố Ninh Tinh tức giận dữ với những lời nói của anh ta, cô liền nói lớn tiếng với anh ta "Tôi đâu phải làm bằng thép, nếu anh không lôi kéo thì tôi sẽ không phải bị thương như vậy... Ưm "
Thế nhưng Cố Ninh Tinh vừa nói cô không để ý đến Âu Thành Nghiêm, thế nên đã bị anh ta đẩy ngã xuống giường mà cưỡng hôn cô,
Cố Ninh Tinh hốt hoảng đẩy anh ta ra, muốn mắng anh một trận vì dám hôn cô thế nhưng lại bị anh ta mạnh tay với bàn tay to lớn của anh ta ghì thân thể cô thật chặt, không cách nào vùng vẫy, "Anh... Anh sao lại... Ưm "
Bị cưỡng hôn một lúc sau, thân thể cô nằm dưới thân của anh ta mà mềm nhũn, cô thở hổn hển vì bị hôn quá nhiều quá lâu, gương mặt cũng trở nên đỏ ửng và đôi mắt muốn khóc,
"Tôi không cho phép em ở cạnh người đàn ông khác, và đôi môi này của em cũng là của tôi, nó không được phép hôn bất kỳ ai ngoài tôi, kể cả em khi phải dùng để nó cứu người "
Quả Nhiên Âu Thành Nghiêm đang
Khó chịu về vấn đề này, anh hôn xong, còn nắm lấy cằm của cô, dùng gương mặt nghiêm túc mà nói những lời rõ ràng cô là người sở hữu của anh ta,
"Anh... " Cố Ninh Tinh lúc này mới bình tĩnh lại, cô cắn răng tức giận lắm, nhưng lại không nói được gì, tay thì trở nên phòng thủ khi anh ta áp sát vào mặt cô, thì cô sẽ nhanh tay mà che lại,
"Em giận tôi sao, giận vì tôi cưỡng hôn em à, hay là giận tôi vì chuyện lúc sáng "
Cố Ninh Tinh vẫn im lặng một lúc sau rồi mới chợt giật mình, đúng là chuyện lúc sáng cô rất ấm ức, nhưng cô vẫn là có thể bỏ qua, nhưng giờ anh ta khơi lại cộng thêm chuyện cưỡng hôn cô đột ngột như vậy nữa, khiến trong lòng cô nhói lên,
Âu Thành Nghiêm thấy cô im lặng, anh ta nhíu mày mỉm cười, đầu anh ta nhẹ nhàng cụng vào đầu cô một cái, sau đó còn hôn lên trán cô, giọng nói cũng ôn nhu nói với cô "Chuyện lúc sáng tôi có hơi lớn tiếng với em, em đừng giận "
"Không... Không sao, nhưng tôi không hề đánh cô ấy " Cố Ninh Tinh lắc đầu một cái, rồi mới biện minh chuyện lúc sáng cho chính mình, tuy rằng cô không chấp nhất chuyện anh ta lớn tiếng với cô, nhưng đẩy ngã hoặc đánh Lâm Bình Chi là điều cô phải nói ra cho rõ ràng,
Âu Thành Nghiêm mỉm cười với cô mặt áp sát vào mặt cô, rồi kề sát vào tai cô nói khẽ, "Tôi tin em "
Cố Ninh Tinh giật mình mắt mở to nhìn anh ta, anh ta tin cô, có phải Cố Ninh Tinh đang nằm mơ hay không, hay là cô đang nghe nhầm, hôm nay anh ta bị gì vậy, hay là uống say rồi nên mới nói như thế,
Ngay lúc này Cố Ninh Tinh mới chợt nhận ra, cảm giác vùng cổ của cô đang bị hôn, và chiếc váy đang bị kéo lên từ từ, cô hốt hoảng mở trừng mắt cơ thể ngay lập tức run rẩy, "Anh... Anh làm gì vậy "
Âu Thành Nghiệm để lại dấu hôn trên cổ của cô xong, anh ta mặt đối mặt với cô, gương mặt của anh ta gian tà lưu manh nói, "Chuyện vợ chồng, tôi và em chưa hề làm tròng trách nhiệm, nên em phải biết tôi muốn làm gì em chứ "
Nói xong anh ta lại kề đầu xuống hôn vào cổ của cô đến vùng xương vai xanh, nhưng những hành động của anh lại khiến thân thể của cô run lên thêm lần nữa vì sợ, "Đừng... Đừng "
Âu Thành Nghiêm thấy cô run rẩy, bản chất ham muốn cũng tình lại, chợt thấy cô đang che mặt lại khóc nức, anh ta dùng tay búng vào trán cô thật mạnh, "Ngốc, nếu em không thích, tôi sẽ không làm gì em, tôi không muốn mang tiếng cưỡng bức em đâu "
Cái búng trán khiến cô đau mà mở mắt ra, cô cũng ngừng khóc nức, mà thấy anh ta đang ngồi cạnh giường kế bên cô,
Cả hai đang trong sự im lặng, Cố Ninh Tinh thì nằm nhìn anh ta, cô thở phào một hơi vì anh ta tha cho cô, một lúc sau đợt nhiên bên ngoài cửa cứ gõ và tiếng gọi, "Thành Nghiêm, Thành Nghiêm cậu có trong đó không vậy "
Nghe là biết ngay giọng nói đó là của La Thiên Tôn, nên Âu Thành Nghiêm nhanh tay kéo chiếc chăn đắp lên người cho Cố Ninh Tinh, rồi sau đó mới ra mở cửa, "Chuyện gì "
La Thiên Tôn mạnh tay đẩy cánh cửa phòng đang bị Âu Thành Nghiêm đứng ngăn chặn, cậu ta vừa đi vừa nói, cuối cùng lại phát hiện Cố Ninh Tinh đang ở trên giường, cậu giật mình thì liền ngưng nói "Lâm Bình Chi, cô ta tìm cậu khắp nơi đấy, cậu sao lại còn ở đây... "
Cậu ta ngừng nói, nhìn Cố Ninh Tinh lại quay qua thấy Âu Thành Nghiêm mới phát hiện cả hai quần Áo không chỉnh tề, ngay lập tức hiểu rõ mọi chuyện khiến cậu cảm thấy xấu hổ,
"Cậu... Cậu và chị dâu đang, tôi... Tôi xin lỗi đã phá đám hai người rồi, tôi đi trước đây "
Biết mình đã phá ngang cả hai, cậu liền cười thành tiếng mà ngại ngùng,
Lúc La Thiên Tôn chuẩn bị rời đi, cậu đột nhiên lại bị Âu Thành Nghiêm gọi lại mà nhờ cậu làm một việc, "Đứng lại, cậu bảo trợ lý đưa Bình Chi về nhà trước, và nói với em ấy tôi còn có việc bận ở đây "
"Được được, hai người cứ tiếp tục đi nha " La Thiên Tôn gật đầu lia lịa với lời căn dặn của Âu Thành Nghiêm, cậu ta vừa đi vừa cười thích thú,
Âu Thành Nghiêm đóng cửa lại, từ từ vừa đi vừa cởi Áo và, lúc vào còn nói vài lời với cô, "Tôi đi tắm, hôm nay chúng ta ở đây một đêm "
Cố Ninh Tinh im lặng chỉ còn biết gật đầu nhìn anh ta đi vào nhà tắm, không lâu sau cô đột nhiên nhanh chóng chìm vào giấc ngủ,
"Ninh Tinh, Ninh Tinh dậy đi con, đừng ngủ khi thân thể chưa được thoải mái chứ "
Cố Ninh Tinh nằm mơ thấy mình đang ngủ thì mẹ gọi cô dậy, sau đó là ba của cô, cô rất vui mừng khi gặp lại họ, cô bật người dậy nhào vào người mẹ cô òa khóc vì cô rất nhớ họ, "Là mẹ, cả ba nữa, con rất nhớ hai người"
Trong mơ cô òa khóc, thì đột nhiên cô chợt tỉnh lại vì giọng điệu gọi cô là Âu Thành Nghiêm, "Ninh Tinh, em có thức dậy hay không đây "
Âu Thành Nghiêm lúc nãy vừa mới tắm ra, anh ta đột nhiên nghe được tiếng nức nở của cô, nên nhanh chóng đi đến gọi cô dậy, thế nhưng anh ta gọi mãi cô không chịu tỉnh, nên anh ta mới cởi chiếc đầm của cô ra cho cô cảm thấy thoải mái hơn,
Thế nhưng lúc đang cởi chiếc đầm, thì Cố Ninh Tinh đã bất ngờ tỉnh lại, lúc tỉnh lại cô liền hốt hoảng khi thấy anh ta đang cởi đồ mình,"Anh... Anh làm gì vậy "
Âu Thành Nghiêm ngay lập tức lí trí cũng buông chiếc váy của cô r
"Tôi thấy em không được thoải mái khi ngủ, nên tôi giúp em cởi nó ra mà thôi "
"Được... Được rồi, tôi cũng đi tắm đây "Cố Ninh Tinh bật người dậy, nhanh chóng tránh né anh, tay nắm lấy chiếc váy mà rời khỏi giường đi vào phòng tắm,
Vào bên trong phòng tắm, trên mắt cô vẫn còn đọng lại nước mắt, quả nhiên lúc nãy chỉ là mơ, nhưng lúc đó cô rất muốn đó là sự thật, nếu ba mẹ còn sống cô rất muốn nhận được sự quan tâm và tình thương như trong giấc mơ ấy, cô rất nhớ cảm giác ấy,