Nhạc Văn Hi ngồi bệt dưới sàn phòng tập, đôi mắt nhìn chằm chằm về phía góc ngày chỗ Hứa Dương cùn Phương Lê đang đứng, y không biết Phương Lê đang nói gì mà Hứa Dương lại kích động nắm chặt tay cậu, sau đó Phương Lê lại để tay ở môi làm bộ dáng im lặng. Nhạc Văn Hi nhìn cả lòng đều ngứa ngáy khó chịu, chỉ muốn lao đến cào nát cái mặt đang cao hứng của Phương Lê ra.
Buổi học kết thúc Phương Lê đeo Balo mà hướng đến bãi đỗ xe, Diêm Mặc Nghiêu đã ăn bài tài xế đưa đón cậu hằng ngày. Tài xế ngồi trên xe nhác thấy bóng của Phương Lê vội vàng bước xuống thay cậu mở cửa xe.
"Phương Lê."
Phương Lê đang muốn lên xe, nghe Nhạc Văn Hi gọi thì dừng lại, sau đó xoay đầu lại nhìn. Nhạc Văn Hi nhanh chóng bước đến bộ dáng thân quen mỉm cười mà nói
" Ngồi xe tớ đi, tớ có chuyện muốn nói với cậu."
" Ở đây đâu có ai mày thảo mai làm gì, tao biết tỏng cái tính của mày rồi bớt giả vờ cho sang.,"
Nói xong Phương Lê trực tiếp lên xe đóng cửa lại. Xe cũng nhanh chóng chạy đi, Bên này xe của Nhạc Văn Hi cũng đã chạy tới, y leo lên khuôn mặt liền nhăn nhó âm trầm. Xe của Phương Lê và Nhạc Văn Hi trước sau chạy vào sảnh, người giữa việc cũng nhanh chóng chạy tới để mở cửa cho cả hai. Chính là cùng đi vào một sảnh lớn nhưng Phương Lê lại rẽ trái còn Nhạc Văn Hi thì rẽ phải.
" Ú.... Sao hôm nay anh lại về sớm vậy?"
Phương Lê vừa vào đã thấy Diêm Mặc Nghiêu đang ngồi trên sofa đặt sát hành lang liền bị bất ngờ.
Chính là Nhạc Văn Hi bên này đi chưa xa nghe giọng của Phương Lê liền nhíu mi sau đó dừng chân. Y biết trong nhà này Phương Lê nói chuyện như vậy chỉ có thể là Diêm Mặc Nghiêu, y có chút do dự nhưng vẫn xoay người bước tới muốn chào hỏi Diêm Mặc Nghiêu.
Nhưng càng đi tới gần bên trong phòng nghỉ, y liền không thể bước tiếp, hai mắt đều trừng lớn, mà nhìn hình ảnh trước mặt.
Phương Lê đang ngồi khoá trên đùi Diêm Mặc Nghiêu hai tay vòng lên cổ hắn mà vuốt ve gáy của Diêm Mặc Nghiêu. Còn Diêm Mặc Nghiêu một tay cầm iPad một tay lại vuốt ve eo cậu, cả hai cùng nhau nói chuyện.
Còn chưa hồi phục tinh thần thì Nhạc Văn Hi lại thêm cái đả kích khi Diêm Mặc Nghiêu vỗ vỗ mông của Phương Lê, sau đó dùng tư thế như ôm con nít trực tiếp nâng mông Phương Lê mà đứng lên. Hai chân của Phương Lê cũng vòng qua thắt lưng của hắn mà kẹp chặt.
Chính là Diêm Mặc Nghiêu đứng dậy theo bản năng xoay người một cái lại khiến Nhạc Văn Hi giật thót vội vàng núp sau bờ tường mà không biết được chỗ y đứng chính là góc chết, bên trong không nhìn thấy được.
Nhạc Văn Hi nhanh chóng lùi bước về phòng của y, vội vàng đem cửa đóng lại. Y ngồi trên giường hai tay ôm ngực tim đập thật nhanh, cả người đều hoảng sợ mà thầm nghĩ. Nếu tính ra Phương Lê vào Diêm gia sẽ theo bối phận con nuôi, nhưng con nuôi với cha nuôi có thể ngồi trên đùi còn vỗ mông, mà bồng đi như vậy sao? Phương Lê cũng bằng tuổi với y, bất quá chỉ nhỏ hơn vài tháng cũng không phải đứa nhỏ sao có thể ẵm bồng như vậy?
Không lẽ phụ thân thật sự xem Phương Lê là đứa nhỏ mà chăm sóc ư?? Hơn nữa dựa vào cái gì, Phương Lê dựa vào cái gì ở trong nhà của y lại có thể được đãi ngộ như vậy mà y thì không?
Đến tối, Diêm Mặc Nghiêu tắm rửa xong đi ra liền khựng chân mắt nhìn trân trối Phương Lê đang ngồi trên giường dang rộng hai chân.
" Bảo bối làm gì vậy?" Diêm Mặc Nghiêu mặt ngơ ngác bước đến mép giường nhìn xuống Phương Lê mà hỏi
" Giãn cơ." Phương Lê vừa nghiêng thân thể, đem ngực áp sát xuống đùi trả lời.
" Tự nhiên anh muốn viết sách.!!!" Diêm Mặc Nghiêu nói xong thì ngồi xuống đầu giường, cầm máy tính bảng.
" Thật sao? Anh muốn viết sách gì vậy? Nhà tôi ba đời kinh doanh, hay tự truyện cuộc đời tôi?" Phương Lê không hiểu tự nhiên tắm ra Diêm Mặc Nghiêu mắc cọng dây nào mà đòi viết sách, nhưng cũng rất tò mò nội dung hắn muốn viết là gì.
" Anh muốn viết sách có tựa là 《 cảm giác mỗi ngày thấy vợ dang chân trên giường 》" Diêm Mặc Nghiêu nghiêm trang nói.
Phương Lê sửng sốt một chút, nghĩ nghĩ sau đó mặt mũi đỏ hồng, vung tay liền vỗ lên cánh tay của Diêm Mặc Nghiêu một cái mặt mũi nhăn nhó, bất mãn mà nói.
" Em học vũ đa͙σ, mỗi ngày đều phải giãn cơ mới thoải mái, hơn nữa đây là chuẩn bị trước vì sắp tới kì thi, anh không biết gì cả, đừng có suy nghĩ vẩn vơ rồi viết lảm nhảm...."
Diêm Mặc Nghiêu nhìn Phương Lê nhăn nhó mặt mày cố tỏ ra hung ác mà chỉ thấy thật dễ cưng, liền vỗ vỗ đùi mình, ý bảo cậu đến ngồi. Phương Lê liền bĩu môi nhưng lại bò đến leo lên đùi Diêm Mặc Nghiêu, đầu dựa lồng ngực của hắn.
" Giỡn em thôi. Sau này khi công bố tin kết hôn ai cũng sẽ biết em là vợ của Diêm Mặc Nghiêu bà chủ duy nhất của Diêm gia, thì sẽ có không ít người đến mời em đóng quảng cáo. Lúc đó anh sẽ để nhân viên chuyên môn đến xử lý những việc như vậy, em không cần lo gì cả, chỉ cần làm những gì mình thích là được."
Phương Lê dựa trong ngực Diêm Mặc Nghiêu gật gật đầu.
" sau này dù em có đi đâu để quay chụp,anh sẽ an bài trợ lí cùng bảo tiêu theo em, chỉ cần em không dạt nhà, thì họ sẽ cách em một khoảng nhất định để bảo vệ an toàn và không khiến em khó chịu."
" Sao anh nói một hồi, em cảm thấy mình như mấy đứa ngáo thích dạt nhà thế? Đó gọi là trốn và đó là cách em chứng minh IQ của mình."
" Rồi rồi, em muốn nói sao cũng được, em giỏi, em khôn. Giờ đi ngủ được chưa? "
Diêm Mặc Nghiêu thái độ hoàn toàn cho có, bàn tay to vuốt tóc Phương Lê đỡ cậu nằm xuống giường.
Phương Lê sau khi cùng hắn đăng kí kết hôn,thành chồng chồng hợp pháp nhưng việc ngủ chung giường với Diêm Mặc Nghiêu lại vô cùng trong sáng. Vì theo cậu, phải cử hành hôn lễ thì mới chân chính kết hợp.
Tuy là Phương Lê cảm thấy đã là chồng chồng chuyện thân mật đương nhiên sẽ xảy ra. Nhưng Diêm Mặc Nghiêu không chủ động cậu cũng không mở miệng nổi. Dù sao cũng sắp đến ngày cưới, lúc đó làm lễ xong tối lại động phòng thì chuyện cần làm cũng làm thôi. Giờ cần chi phải xoắn.
......
Hôm nay Phương Lê được nghỉ nên Diêm Mặc Nghiêu cũng nghỉ ở nhà nướng BBQ,chill với cậu.
Ngoài đình viện đã bày biện đầy đủ nguyên vật liệu, Diêm Mặc Nghiêu cuốn tay áo sơ mi lên tới cùi chỏ, đứng cạnh giá mà lật đồ nướng. Còn Phương Lê thì ngồi xề ở ghế ôm mâm trái cây vừa ăn vừa chiêm ngưỡng bộ dáng khói lửa của chồng. Nhìn một lúc thì mới chịu rời mắt nhìn vào máy tính bảng để xem kế hoạch hôn lễ mà công ty tổ chức vừa gửi đến.
Nhạc Văn Hi đứng sát ở góc tường, nhìn lén qua cửa kính, chuyện mấy hôm trước khiến y không thể ngừng suy nghĩ cả đêm đều không thể ngủ được, y không hiểu vì sao Diêm Mặc Nghiêu lại làm ra những hành động như vậy với Phương Lê.
Giờ nhìn khung cảnh hài hoà trước mặt càng khiến y tức tối vô cùng, y không thấy thì không sao, giờ thấy lại càng bực bội. Nhưng trong lòng y lại nhịn không được mà muốn lén nhìn vì y cũng muốn được như vậy, y cũng muốn được đối xử thật tốt như thế. Khi vào Diêm gia đến nay ai cũng đối với y rất tốt chỉ duy nhất là Diêm Mặc Nghiêu luôn dùng mặt lạnh nhìn y, khiến y từ trước đến nay đều sợ hãi hắn.
Diêm Mặc Nghiêu lật thịt xong thì đem kẹp để lên đĩa sau đó bước đến bàn xiên một miếng táo đút tới miệng Phương Lê. Phương Lê hé miệng mà cắn nhưng miếng táo lại quá lớn cậu không ăn hết liền ngẩng đầu mà nhìn Diêm Mặc Nghiêu. Chính là chỉ ngẩng đầu không nói gì nhưng Diêm Mặc Nghiêu lại nhận được tín hiệu, khẽ khom người cắn phần táo dư ngoài miệng Phương Lê.
Nhìn một màn như vậy, hai mắt Nhạc Văn Hi mở trân trân, sao sao có thể ăn theo cách đối miệng như vậy, dù là phụ tử thì Phương Lê cũng đã lớn rồi, như vậy thật quá kì quái.
Đem đồ ăn đã nướng xong để vào dĩa, sau đó mang đến chỗ đứa nhỏ đang ngồi. Hắn vừa ngồi xuống ghế Phương Lê đã lon ton lết qua leo lên đùi hắn mà ngồi, cầm máy tính bảng cùng Diêm Mặc Nghiêu bàn bạc về cách bố trí lễ cưới.
Hắn lấy nĩa xiên một miếng thịt bò vừa nướng đưa lên môi thổi thổi rồi đút Phương Lê nhưng cậu lại trực tiếp né mà nói do sắp tổ chức hôn lễ, cậu không muốn bị béo. Muốn cùng Diêm Mặc Nghiêu làm BBQ chỉ vì muốn hưởng thụ cảm giác bên cạnh hắn mà thôi.
Diêm Mặc Nghiêu nghe lí do của Phương Lê chỉ biết bất đắc dĩ cười cười, sau đó bỏ thịt mà chuyển qua đút trái cây cho đứa nhỏ.
Phương Lê ngồi trên đùi hắn ngoan ngoãn hé miệng ăn trái cây Diêm Mặc Nghiêu đút. Chỉ có điều ăn cái nào cậu cũng muốn dùng miệng chia cho Diêm Mặc Nghiêu một nửa. Cả hai cứ như vậy anh một miếng, em một miếng vừa ăn trái cây vừa cảm thụ cảm giác thân mật.
Có thể nói bên trong hình ảnh của Phương Lê và Diêm Mặc Nghiêu đẹp biết bao nhiêu thì bên ngoài Nhạc Văn Hi vẫn còn chưa tiêu hoá nổi những hình ảnh đó, y hoảng loạn dùng tay đỡ tường, từng bước mà trở về phòng.
Vào trong phòng Nhạc Văn Hi cảm thấy hoàn toàn không bình thường, đây không phai cách mà phụ tử ở chung với nhau. Phụ tử sẽ không dùng những hành vi như vậy đối với nhau dù cho có thân nhau cách mấy.
Đang đút thì Phương Lê lại lắc đầu không ăn nữa, khiến Diêm Mặc Nghiêu không hiểu mà nhìn cậu.
" Không ăn nữa đâu, ăn trái cây nhiều cũng béo, cả đời em chỉ có một lần đám cưới, hôm đó em phải là người lộng lẫy nhất, nên từ hôm nay phải siết cân nặng không thể để lên cân được."
Thật ra Phương Lê là đứa có cơ địa khó béo, chỉ là tâm lí hiện giờ của cậu đang khẩn trương vì hôn lễ, mà chính cậu cũng không ý thức được.
Diêm Mặc Nghiêu nhìn đứa nhỏ đang ngồi trên đùi không bao nhiêu cân thật sự không hiểu cậu đang nghĩ gì, chỉ có thể nói cậu đừng quá khẩn trương
Diêm Mặc Nghiêu ôm Phương Lê đứng dậy, sau đó nắm tay dắt cậu đi. Phương Lê ngơ ngác nhìn hắn hỏi đi đâu thì được câu trả lời từ người đàn ông.
" Đi câu cá."
"Câu, câu cá? Tại sao tự nhiên lại đi câu cá? Không phải đang làm BBQ ư?"
" Có nướng em cũng không ăn, không bằng đi tìm cái khác giải trí."
Phương Lê còn chưa kịp thông những gì Diêm Mặc Nghiêu nói thì cả hai đã ngồi xe điện đến bờ hồ.
Ngồi chưa nóng đít, thì cần của Phương Lê đã rung lên, chính là cậu chỉ có thể kéo chứ không dám đụng vào cá, vội vàng giẫy giụa bắt Diêm Mặc Nghiêu mở cá ra hộ.
Diêm Mặc Nghiêu một bàn tay bắt lấy cá, nhìn Phương Lê nói: " em còn nhớ lần trước ấn cá vào mặt anh không?"
"......" Phương Lê giả ngu mà nhìn, nhưng thân thể vẫn vô thức lùi lại phía sau.
" Em có muốn thử chút cảm giác không, anh giúp em khắc phục cảm giác sợ cá."
Diêm Mặc Nghiêu ác độc nhếch khoé môi, khiến cậu vừa nghe liền xoay đầu bỏ chạy, nhưng sao thoát khỏi đôi chân dài của hắn. Phương Lê nhanh choáng đã bị túm trở về, eo cũng bị người đàn ông ôm chặt. Chỉ có thể vùng vẫy mà la làng.
" Ngoan, không cần sợ, cá thôi mà...."
Diêm Mặc Nghiêu vừa nói vừa quơ quơ con cá trước mặt Phương Lê. Cả người đứa nhỏ đều nổi cả tầng da, cậu ra sức vùng vẫy, so với con cá Diêm Mặc Nghiêu đang cầm Phương Lê giẫy còn kinh hơn. Cậu thật lo sau này có khắc khẩu, ông chú già này sẽ đem cá hù chết cậu mất.... Khổ quá mừ.