Còn vài tiếng nữa mới tới thời điểm tan ca, Lan Khê vẫn chưa hoàn hồn sau khi bị hù dọa, khuôn mặt vẫn còn hơi xanh xao. Cô mệt mỏi đi về phòng nghỉ, thả mình trên chiếc ghế salon, cả người co rút lại trên ghế.
Cảm thấy hơi ngột ngạt, liếc nhìn xung quanh, thấy trên bàn có tờ tạp chí, cô khẽ với tay lấy tạp chí.
Là tạp chí quốc tế.
Quá chán . . . . . Toàn những sự kiện cũ, chán hơn nấu cháo điện thoại với Kỉ Diêu nhiều. Cô lười biếng liếc nhìn, may thay vẫn có vài hình ảnh của mấy anh người mẫu vớt vát lại, ngắm trai đẹp giết thời gian cũng tốt.
Lật sang một trang mới, Lan Khê ngừng tay, mắt mở lớn có chút kinh ngạc .
Trời ạ, sao ở đâu cô cũng đụng phải cái tên đáng ghét này?
Khuôn mặt cô nhỏ nhắn lộ vẻ khó tin, khẽ nhìn về phía căn phòng làm việc trang nghiêm của tổng giám đốc, sau tiếp tục cuối xuống tờ tạp chí đang nắm trong tay. Quả nhiên chụp rất đẹp, góc độ canh thật chuẩn xác, ánh sáng cũng rất phù hợp, tạo nên một tấm ảnh hoàn hảo. Mộ Yến Thần trong bức ảnh không còn vẻ lạnh lùng, mà thay vào đó là sự trầm ổn, khôi ngô, tuấn tú. Người chụp ảnh phải vô cùng tinh tế mới có thể nâng sự mị hoặc của anh ta đến cảnh giới cao nhất.
Tựa đề bài viết —— DiglandY¬ork – Tìm hiểu về CEO của công ty nổi tiếng.
Phía dưới kèm theo dòng —— Những bí mật của anh chàng CEO tài giỏi, quyết đoán !
Lan Khê thiếu chút nữa là phun hết đồ ăn trong dạ dày, Pằng! một tiếng đem tạp chí khép lại.
Cái tiêu đề thật ghê tởm, chắc chắn là nói quá sự thật! Lan Khê mặt đỏ lên, tim đập thình thịch. Cô không rõ DiglandY¬ork là công ty lợi hại đến cỡ nào, cũng chả thèm quan tâm xem cái tên tư bản Mộ Yến Thần ở nước ngoài thế lực lớn mạnh ra sao. Nhưng cái tạp chí này, mang tiếng là quốc tế mà toàn viết những tin giải trí vô bổ sẽ gây ảnh hưởng không tốt đến những tâm hồn ngây thơ, thuần khiết như cô đó nha.
Nghĩ thì hay lắm, nhưng bàn tay nhỏ nhắn vẫn không chịu được cám dỗ, lại lật tạp chí đến trang vừa rồi, tiếp tục bình phẩm bức ảnh.
Hình ảnh chụp nghệ thật quá, nhiếp ảnh gia thật có tài nha, sao nó lại mê người đến thế nhở.
Còn người đàn ông trong bức ảnh. . . . . . Là đồ hại nước hại dân, không hơn không kém.
Mộ tiểu thư, chocolate của cô nè, hiệu Dove'sa mà tiểu thư thích đó! Một nhân viên đi ngang qua, đưa cho cô một thỏi chocolate.
Lan Khê vội vàng khép tạp chí lại, sao tự nhiên có cảm giác bị bắt gặp khi đang làm chuyện xấu. Quỷ thật! Cô nhận lấy chocolate, lúng ta lúng túng nói câu: Cám ơn.
Mang thỏi chocolate lột vỏ ra, màu nâu nhạt thật đẹp mắt, mùi vị thật hấp dẫn. Cô cắn một miếng, trong đầu lại thoáng hiện ra cảnh tượng trong phòng tắm . . . . . Lan Khê không chịu nổi, cảm thấy mình điên thật rồi, uốn éo cơ thể, vùi mặt sâu vào đệm ghế sô pha.
***
Mấy chục năm không gặp nhau rồi, cậu còn không chịu xuất hiện cho bọn tớ chiêm ngưỡng dung nhan một chút à? Thanh âm trong điện thoại chứa đầy ý cười.
Mộ Yến Thần đem phần văn kiện cuối cùng giao cho thư ký, con ngươi khẽ chớp, lúc sáng lúc tối.
Gặp nhau ở chỗ nào? Anh hỏi.
Dạ Vạn Cương, lúc tám giờ, chờ cậu!
Tắt di dộng, anh tiếp tục làm việc, đầu cũng không ngẩng lên, hỏi thư ký: Dạ Vạn Cương ở chỗ nào?
Thư ký đang sửa sang lại tập văn bản, bàn tay hơi giật giật, mặt lại chuyển đỏ, run giọng đáp: À, chỗ đó ở phía tây, cách công ty không xa lắm, là nơi giải trí nổi tiếng nhất của thành phố.
Động tác Mộ Yến Thần hơi khựng lại.
Trong con ngươi ánh lên tia sáng khác thường, thái độ vẫn nhàn nhạt: Cô ta đâu rồi?
Mộ tiểu thư chờ hơi lâu, nên đã ngủ quên trên ghế”
Mộ Yến Thần sắp xếp xong mọi việc, đi ra ngoài thì trong công ty không còn ai. Anh nhìn đồng hồ trên tay, mới phát hiện ra mình tan làm hơi trễ, đã 7h30p.
Anh vừa gọi điện cho Mộ Như Khanh, vừa đi tới ghế salon, nhẹ nhàng vỗ vỗ vai Lan Khê: Tỉnh dậy đi.