Nhiếp Minh Hiên gật đầu ra vẻ thấu triệt: Đã hiểu, tớ sẽ nói rõ ràng trước với cô ta.
Lát sau anh ta híp mắt, trêu chọc: Vì sao cần tìm người tạm chữa lửa? Giá thị trường của Mộ thiếu gia vô cùng cao, chắc chắn sẽ có nhiều cô nhắm trúng, sao cậu không thử nghiêm túc quen với một người? Sợ bác Mộ không hài lòng?
. . . . . . Âm thanh trong quán ngày càng huyên náo nhưng Mộ Yến Thần lại tách biệt, chỉ chìm trong suy nghĩ của bản thân.
Sợ Mộ Minh Thăng không hài lòng ư?.
Chỉ sợ khi biết chính xác người con gái trong lòng anh thì bệnh tim của ông ấy sẽ càng bộc phát nhanh hơn. Hơn nữa đã đi quá xa rồi, khi anh đưa em gái ruột lên tận giường thì không cách nào quay trở lại. . . . . .
Mí mắt khép lại, trong đầu bất chợt hiện lên cảnh tượng khi anh cuồng dã ra vào trong cô, còn có hình ảnh cô vật vã chịu đựng cơn hành hạ của viên thuốc tránh thai.
Càng nghĩ lại càng sầu, càng thấy rõ vị trí mà anh đang đứng – tầng sâu nhất của địa ngục.
Nói sau đi. . . . . . Bỏ lại mấy chữ ngắn gọn, Mộ Yến Thần liền đứng lên Các cậu chơi tiếp đi, tớ đi ra ngoài một lát.
Thái độ của anh làm Nhiếp Minh Hiên mờ mịt, anh ta biết rõ không thể moi thêm tin tức gì từ miệng Mộ Yến Thần nữa nên rất tự động tránh qua một bên.
Lan Khê đứng trước bồn rửa tay cởi áo khoác bị ướt ra, sự rét lạnh trên lưng tạm thời rời đi. Cô ảo não đứng hong khô chiếc áo, trời đã lập đông, áo lại càng khó khô hơn.
Thình lình khuôn mặt quen thuộc thông qua tấm gương sáng, ập vào tầm mắt cô.
Mộ Yến Thần đứng sát sau lưng Lan Khê, hơi thở đáp xuống đỉnh đầu cô, cầm bàn tay nhỏ bé đang lạnh buốt, bàn tay kia tấn công trực tiếp vào trong, len qua nội y chạm vào làn da non bị thấm rựou, quả nhiên nơi ấy lạnh băng, không ấm áp như những nơi khác. Lòng bàn tay anh vừa chạm vào, thân thể Lan Khê ngay tức khắc run mạnh lên.
Cô đỏ mặt, ngước lên nhìn vào đôi mắt thâm thúy kia.
Anh hai, nơi này là trước phòng vệ sinh. . . . . . Lan Khê quay đầu lại, vừa thở gấp vừa nhắc nhở anh. Hai nhà vệ sinh nam nữ đối diện nhau, bồn rửa tay bị kẹp giữa, tùy thời tùy lúc đều có người ra vào.
Cô cắn môi, ngầm nhắc nhở anh đừng quá. . . . . . Càn rỡ.
Bóng dáng to cao của Mộ Yến Thần che hết người Lan Khê, bàn tay nóng bỏng vẫn đặt trên khối da thịt lạnh băng, nhẹ nhàng vuốt ve, môi mỏng dán vào mái tóc cô: Bà dì của em còn chưa đi, vất vả lắm mới hết đau, không thể bị cảm lạnh được.
—— Nếu như phải chứng kiến lại cảnh cô đau như tối hôm qua, chắc chắn anh sẽ bị dày vò đến điên mất.
Lan Khê lúc này mới có chút yên lòng, thầm mắng mình lo nghĩ không đâu.
Những tia máu đỏ tươi vẫn ngự trên hai má, cô cắn môi, đôi mắt trong suốt nhìn anh qua gương, nhẹ giọng nói: Vậy lần sau anh còn dám mất khống chế hại em phải uống thuốc tránh thai không?
Lời vừa bay khỏi miệng, cô chỉ muốn “ tử hình” lưỡi mình ngay lập tức.
Câu nói bật ra khi bộ não chưa kịp suy nghĩ kĩ, có ý trách cứ, kèm theo chút khó dễ, lại không nghĩ từ cái miệng nhỏ nhắn thốt ra liền mang tầng ý nghĩa khác. Khi thấy sâu trong đáy mắt anh có tia trêu chọc, cô mới giật mình tỉnh ngộ
Không khống chế được….
Cô sao có thể quên, anh mất đi khống chế trong tình huống nào được chứ?. . . . . .
Máu trong người như dồn hết lên mặt, muốn quay đi lại bị tay Mộ Yến Thần trụ lại, Lan Khê chưa kịp kháng nghị, môi anh đã bao trùm lên môi cô. Cánh môi nhỏ bé bị cắn mạnh, đau đến mức Lan Khê muốn khóc òa lên.
Vậy lần sau em đừng xoắn quá chặt. . . . . . Anh đảm bảo sẽ không bị mất khống chế. . . . . .
Âm thanh trầm thấp tràn ra gữa hai cánh môi. Tư thế mờ ám, lời nói đen tối…toàn là tổ hợp của mùi vị sắc tình thôi à.
Lan Khê thật muốn ngất đi cho xong, loại cảm giác kích thích này làm tim cô muốn vỡ tung .
Đang muốn lùi về sau, bàn tay trên lưng liền dời lên trên cổ, đè lại gáy cô không cho phép né tránh. Anh xoay cô đối diện với mình, nâng cằm cô lên để cho nụ hôn được cuồng nhiệt hơn.
Bàn tay anh ác ý ngắt mạnh vào làn da mềm mại, cảnh cáo cô phải ngoan ngoãn, mặc anh dàn xếp.
Bị Mộ yến Thần nhéo đau, Lan Khê há miệng rên lên, tạo thời cơ tốt cho lưỡi anh càn quấy bốn phương tám hướng trong khoang miệng nhỏ.
Sau khi hai người kia đánh lẻ, Nhiếp Minh Hiên ngồi một mình cũng không hứng thú. Anh ta kẹp điếu thuốc vào ngón tay rồi đi ra ngoài, men theo hành lang thẳng tiến, nhưng chỉ vừa đi vài bước thì thân thể cứng đờ lại
Hai ngón tay kẹp điếu thuốc run mạnh lên làm tàn thuốc nóng rơi thẳng xuống ngón trỏ.
—— Bức tường trong quán chia làm hai nửa, nửa bên được sơn bóng, còn bên kia là kính thủy tinh trong suốt. Ánh đèn màu nhũ bạc chiếu xuống bức tường được tấm kính phản chiếu lại tạo nên màu sắc rất tinh diệu. Xuyên qua tấm gương trên bồn rửa tay cùng những tấm kính lớn trên bức tường, Nhiếp Minh Hiên nhìn rõ đứng trước bồn rửa tay có hai bóng người đang chìm đắm trong nụ hôn nồng nàn. Hình ảnh ngược trên kính, cách anh ta chỉ có nửa tấc, nhìn thấy rợn cả người.
Toàn thân Nhiếp Minh Hiên nổi hết da gà.
***
Hội nghị trong công ty kết thúc lúc bảy giờ tối, Mộ Yến Thần tan họp liền quay lại phòng làm việc xử lí đống văn kiện còn dang dở. Thời điểm anh tắt laptop, cầm áo khoác ra khỏi phòng thì đồng hồ đã chỉ tám giờ.
Gió đêm lạnh lẽo.
Anh mở cửa kính đi ra ngoài, khi còn cách chiếc xe vài thước, cước bộ của anh dần chậm lại, đôi mắt thâm thúy ánh lên sự nghị hoặc.
Bên cạnh chiếc xe của Mộ Yến Thần có một người con gái thanh tao, trang nhã lặng lẽ đứng , thi thoảng cơn gió thổi đến làm hai vai cô ta phải co rụt lại. Nhưng cô ta không tránh, kiên trì đứng bên xe, lặng im chờ Mộ Yến Thần tới, trong lúc vô tình thấy được bóng dáng anh, ánh mắt cô ta đột nhiên sáng lên, bập bùng hai ngọn lử nóng. Qua cơn thất thần, cô ta tiếp tục trở về hình tương thục nữ yểu điệu rụt rè.
Chào anh, Mộ Yến Thần! Chắc Nhiếp Minh Hiên đã thông báo trước với anh rồi? Em là Nhan Mục Nhiễm, là người cùng anh hẹn với hai bác tối nay dùng cơm. Bác gái mới vừa gọi điện cho em, nói rằng đã đến nơi rồi, em nghĩ anh đang bận rộn, không dám quấy nhiễu, đành đứng chỗ này đợi anh xuống, anh. . . . . . Nói quá nhiều lại không được Mộ yến Thần đáp lại, sắc mặt Nhan Mục Nhiễm hơi ửng hồng: Anh bây giờ xong việc chưa? Chúng ta có thể đi chưa?
Mộ Yến Thần quan sát cô ta mấy giây, nhớ tới cuộc nói chuyện vài ngày trước với Nhiếp Minh Hiên, tên của cô gái này, hình như anh cũng đã nghe qua.
Gương mặt trầm tĩnh thoáng qua nét mông lung, rũ mắt, anh mở miệng: Xin lỗi, là tôi không nhớ rõ.
Bữa ăn này do Nhiếp Minh Hiên thu xếp. Anh ta có nhắn tin báo nhưng Mộ Yến Thần đọc xong rồi lại quên mất.
Cửa xe mở ra, Mộ Yến Thần như thường lệ khoan thai ngồi vào trong.
Nhan Mục Nhiễm ngớ ra.
Trong phút chốc cô ta trở nên mơ mang, không biết phải làm sao, do dự mở cửa xe bên kia ngồi vào, thấy anh không cự tuyệt mới dám thả lỏng ra. Cô ta có cảm giác người đàn ông này không phải lãnh cảm, ngược lại ưu nhã lễ phép ngoài dự liệu của cô ta, nhưng khí thế cao ngạo, xa cánh làm cho cô ta có chút nản lòng.
Xe chậm rãi hướng đến nhà hàng đã đặt trước.
Trong khoảng không gian trầm mặc, Nhan Mục Nhiễm không nhịn được mở miệng nói: Mộ Yến Thần, anh đã. . . . . . đã muốn em giúp đóng giả làm bạn gái , tí nữa chúng ta phải gặp hai bác, sao anh không. . . . . .
—— không cùng cô ta bàn bạc trước, anh không quan tâm hay có yêu cầu gì, không sợ lát nữa hớ hênh sẽ bị lộ tẩy sao?
Cô có thể túy ý nói Môi mỏng từ tốn buông lơi một câu Muốn nói gì tùy cô, miễn làm hài lòng hai người đó là được, không cần thông qua ý kến của tôi.
Những chuyện không tồn tại trong thực tế anh cũng lười để tâm, hơn nữa đối phương lại là một cô gái. Cô ta đã tình nguyện hợp tác giúp đỡ thì nên cho cô ta tự ra chủ kiến, đây là sự tôn trọng tối thiểu của anh dành cho cô ta.
Hai mắt Nhan Mục Nhiễm hơi trợn lên.
Cô ta kinh ngạc vì quyết định của người đàn ông này, mặt đỏ ửng, hỏi: Vậy nếu hai bác hỏi quan hệ chúng ta đã tiến tới mức nào, về sau có dự tính gì, em cũng có quyền quyết định câu trả lời?
Mộ Yến Thần xuyên qua kính chiếu hậu liếc nhìn cô ta, xác định mặt cô gái này đang đỏ ửng lên.
Chúng ta không có cái gì gọi là vềsau hết Âm thanh trầm thấp nghiêm nghị vang đều: Tôi chỉ muốn cô tạm giúp đối phó với hai người lớn trong nhà.
Câu nói ngay tức khắc đem quan hệ hai người phán tử hình, khuôn mặt Nhan Mục Nhiễm đang đỏ ửng trở nên tái nhợt, cô ta hiểu ý tứ của anh, lần đi ăn hôm nay chỉ là qua loa cho xong việc, khi nào đến thời điểm, anh sẽ nhanh chóng cắt đứt mối quan hệ tạm bợ này.
Tôi còn việc muốn nói Mộ Yến Thần giơ tay nhìn đồng hồ, giọng nói nghiêm túc, ẩn chứa sự ra lệnh: Chín giờ rưỡi tôi sẽ rời đi, cho nên cô phải tranh thủ thời gian, đến lúc đó nhanh chóng kết thúc.
Trường học ở thành C đều kết thúc tiết tự học vào lúc 10h tối, anh muốn đi đón Lan Khê tan học.
Tâm tình Nhan Mục Nhiễm trở nên nặng nề, giương mắt cố hỏi: Sao anh không suy nghĩ một chút, vì sao em tự nguyện giúp anh giải quyết chuyện phiền phức trong gia đình mà không cần chút tư lợi. Anh có nghĩ vì sao em thoải mái đồng ý khi Nhiếp Minh Hiên ra yêu cầu?
Sự vô tình của anh kích thích lòng kiêu ngạo của cô ta.
Nhưng cô ta không nghĩ tới những lời này vừa nói ra miệng, chiếc xe lập tức dừng lại sát ven đường.
Gương mắt tuấn tú che đi tầng trong sạch trở nên lạnh lùng bức người, cầm tay lái mở miệng nói: Tôi nghĩ đã nói rõ với cô về điều kiện tiên quyết, diễn trò thì mãi không bao giờ thật, nếu như không nguyện ý hoặc cảm thấy bất công, Nhan tiểu thư hiện tại có thể xuống xe —— Xin lỗi đã quấy rầy.
—— Anh nên sớm nói kỹ với Nhiếp Minh Hiên, thà tìm một người cần tiền cũng đừng tìm tới người con gái có ấn tượng tốt với anh , chỉ cần đối phương có chút hi vọng xa vời thì màn diễn này lập tức ngưng lại.
Nhan Mục Nhiễm bị anh dọa cho sợ.
Hơi thở cô ta rối loạn, cố đè lửa giận đang dâng lên tận cuống họng, nhẹ giọng nói: À, em chỉ đùa chút thôi, em tình nguyện giúp anh, tuyệt đối không có chuyện giả mà thành thật, giả vẫn hoàn giả, điều này em khắc ghi trong lòng, được chưa?
Người đàn ông này quả nhiên được tạo nên từ hàng ngàn tấn băng, lạnh đến chết người!
Ánh mắt Mộ Yến Thần vẫn sắc bén lạnh lùng, tiếp tục chuyển động tay lái, hòa cùng với dòng xe trên đường.
***
Bữa ăn coi như tương đối hòa hợp.
Mạc Như Khanh thưởng thức món ăn, thỉnh thoảng ngẩng đầu ngắm nhìn cô gái xinh đẹp ngồi đối diện. Quả thật là phong thái của con nhà danh giá, hơn nữa tiếng tăm của cục trưởng vệ sinh bà cũng từng nghe qua. Người con gái này có gia thế, lai lịch rõ ràng, rất dễ tìm hiểu, Mạc Như Khanh cảm thấy nhẹ lòng.
Nhưng nhẹ lòng không có nghĩa là thoải mái, trong cổ họng bà vẫn như bị cây gai đâm chặt vào.
Trong đầu hiện lên hình ảnh của buổi tối hôm đó.
Mục Nhiễm, Mạc Như Khanh mỉm cười gọi tên cô ta , dịu dàng hỏi, Con cùng Yến Thần đã quen nhau lâu chưa, mãi đến giờ bác mới biết được quan hệ của hai đứa, giấu kĩ thế? Thế hai con tính bao giờ thì kết hôn
Nhan Mục Nhiễm đang nhấp nước trái cây, suýt sặc tại cổ họng.
Cầm khăn giấy lau miệng, cô ta suy tính , ngước mắt cười ngại ngùng: Bác gái, con cùng Yến Thần chưa phát triển nhanh đến thế. Con còn đang tự trách vì hôm nay đột ngột viếng thăm hai bác, bây giờ càng thêm xấu hổ. Chúng con chỉ mới trong giai đoạn thử tìm hiểu, tạm thời chưa tính tới chuyện kết hôn.
Lông mày của Mạc Như Khanh nhảy dựng lên.
Chưa tính tới chuyện kết hôn? —— vậy buổi sáng hôm ấy bà phát hiện trên cổ Yến Thần có vết cắn nghĩa là sao?
Đám trẻ bây giờ chẳng lẽ chỉ muốn lên giường chứ không thích kết hôn? Còn bao biện là đang trong giai đoạn thử tìm hiểu nữa???
Nghĩ tới đây Mạc Như Khanh cảm thấy hoảng sợ, dự cảm xấu cứ liên tục ào lên.
Yến Thần. . . . . . Đôi mắt bà tỉnh táo, đang muốn trực tiếp làm rõ sự kiện vết cắn kia.
Con còn có chuyện Mộ Yến Thần thình lình buông dao nĩa, kéo khăn ăn lau sạch hai tay, Mọi người cứ tiếp tục dùng bữa.
Nói xong thì anh đứng dậy rời đi, dứt khoát nhưng ưu nhã.
Yến Thần, con. . . . . . Mạc Như Khanh chợt nổi đóa.
Nhan Mục Nhiễm cũng biến sắc, đứng lên nói: Xin lỗi bác gái, con quên mất chúng con có chuyện gấp phải thất lễ đi trước, bác cùng bác trai cứ thong thả dùng cơm, lần sau con nhất định sẽ mời hai bác bữa cơm chuộc lỗi.
Nói xong cô ta cầm giỏ xách bên cạnh lên, chuyên chú đuổi theo Mộ Yến Thần.
Bên ngoài nhà ăn, Mộ Yến Thầm nhanh chóng mở khóa xe, đang muốn cúi người ngồi vào, thì bên tai truyền tới tiếng vói gọi của Nhan Mục Nhiễm, thở hổn hển nói: Anh không nói câu nào đã vội bỏ đi, hiện tại em. . . . . .
Có cần tôi gọi xe giúp cô không?
. . . . . . Cô ta cứng họng.
Cứ quyết định như vậy đi. Mộ Yến Thần trầm giọng nói xong, quay đầu vào xe, lái đi thẳng một nước.
Mắt thấy chiếc xe càng lúc càng xa, Nhanh Mục Nhiễm hóa đá tại chỗ, hình ảnh phong trần của anh vẫn thấp thoáng trong đầu cô ta. Ma xui quỷ khiến, cô ta vẫy chiếc taxi đang chạy tới.
Bác tài làm phiền… Cô ta vừa ngồi xuống, liền chỉ tay phân phó: Giúp tôi đuổi theo chiếc xe ở phía trước.
Cô ta muốn biết, chuyện gì làm cho người đàn ông lạnh lùng này trở nên nôn nóng.
Trong đầu Nhan Mục Nhiễm tự suy đoán ra hàng loạt các khả năng lại không nghĩ tới Mộ Yến Thần cho xe dừng trước một trường học cấp ba —— Anh ta tới trường học? ! !
Nhan Mục Nhiễm bảo tài xế đỗ xe ở ven đường đối diện, yên lặng chờ đợi tình huống tiếp theo.
10 giờ, tiết tự học kết thúc, cửa trường ào ra một vài học sinh.
Chiếc xe màu đen hình giọt nước hòa vào trong màn đêm, Mộ yến Thần từ bên trong bước ra, tựa người vào trên xe, đốt một điếu thuốc. Một lúc sau dường như nhớ tới điều gì, anh lạnh lùng vứt thuốc xuống chân, dẫm nát nó. Chốc lát sau, từ cửa trường xuất hiện một nữ sinh có dáng người nhỏ nhắn, mảnh mai.
Loại cảm giác này cực kì vi diệu, nữ sinh ấy khi bước ra từ cửa trường mang theo hương vị nhạt nhẽo của sự lạnh lùng, nhưng khi thấy Mộ Yến Thần, miệng cô liền cong lên thành nụ cười ngọt lịm, đi tới gần anh, toàn thân mang theo hơi ấm, mềm mại như nhung, sưởi ấm lòng người.
Hai người đứng gần nhau nói chuyện rất lâu, giống như có chút mâu thuẫn, nữ sinh liền cau mày muốn bỏ đi, Mộ yến Thần lập tức giơ tay kéo cổ cô lại, cúi đầu chống vào trán cô, như đang nhẹ nhàng dạy bảo hoặc đang dụ dỗ.
Nhan Mục Nhiễm trơ mắt nhìn, khóe mắt như muốn rịn ra nước.