Ngồi trong lớp học, đầu óc Lan Khê vẫn luôn nhớ tới hình ảnh ấm áp vào lúc buổi sớm. Sự rung động truyền thẳng vào trong trái tim, lan tỏa đến từng tế bào trong cơ thể.
Làn hơi nước mỏng phủ trong đáy mắt cô, che mờ tấm bảng đen phía trước.
Kỷ Diêu sờ sờ mũi: Xíu mại cho tớ hả?”
Lan Khê nghe bạn hỏi thì tỉnh táo lại, đẩy hộp thức ăn qua: Ừm.
Từ lần hai người gặp ở bệnh viện, Kỷ Diêu không thèm để ý đến cô nữa, nguyên do là cô không thể trả lời những câu hỏi lúc ấy của Kỷ Diêu.
Bị người bạn thân nhất cố tình ngó lơ, cảm giác này vô cùng khó chịu, cứ thấp thỏm không yên.
Kỷ Diêu lấy xíu mại bỏ vào miệng, vị thơm ngon lan tỏa khắp khoang miệng, được ăn ngon cũng là một trong những điều hạnh phúc nhất nha. Ăn xong hai viên, Kỷ Diêu nở nụ cười gian xảo, mở miệng hỏi: Mộ Lan Khê, định dùng cái này hối lộ tớ sao? Tớ bảo này, chờ tớ ăn xong, cậu nên tự giác khai ra giữa cậu và anh trai MỘ đã xảy ra chuyện gì?
Còn nhớ ngày đầu năm khi hai chúng ta chuyển tới kí túc xá —— Cô nàng ăn tiếp viên thứ 3, nhai nuốt xong mới nói tiếp: Cậu hỏi anh Kỷ Hằng có bao giờ ôm hôn tớ chưa, bây giờ tớ suy nghĩ kĩ lại, cảm thấy câu hỏi này có liên quan tới anh trai Mộ, đúng không?
Ánh mắt trong trẻo của Kỷ Diêu chiếu thẳng vào khuôn mặt tái nhợt của Lan Khê.
Hôn ở đây không phải là hôn môi đó chứ?
Nếu như thế thì hai anh em nhà này đã vượt qua những cấm kị mất rồi.
Trong lòng Kỷ Diêu thầm lo lắng , cô nàng không thể hiểu nỗi, hai người này không phải là những đứa trẻ lên ba, sao có thể làm ra những việc như thế chứ?
Ngửa đầu nhìn lên trần nhà nhìn những băng rôn đỏ chói nhắc nhở học sinh lớp Mười Hai phải biết phấn đấu cho kì thi đại học được Vương tiện tiện treo đầy khắp nơi, Kỷ Diêu ngửa đầu để ngăn lại cơn tức giận căng tràn trong lồng ngực, liều mạng hô hấp. Sự trầm lặng của Lan Khê sắp bức điên cô nàng rồi.
Quan hệ của bọn họ là máu mủ ruột thịt.
Huống chi, người đàn ông đó lớn hơn Lan Khê tận mười tuổi.
Ngăn cách giữa hai người nào chỉ có quan hệ tình thân hay luân thường đạo lí mà còn có số tuổi. . . . . . Hai người bọn họ vốn không cùng điểm xuất phát, có sự chênh lệch rất lớn. Kỷ Diêu xoa huyệt thái dương, cô nàng cả gan suy đoán nhiều như thế nhưng tận sâu trong lòng đang mong chờ Lan Khê hãy đập mạnh vào bả vai mình, bảo rằng: tớ chỉ đùa với cậu thôi.
Mộ Lan Khê, những gì tớ suy đoán đơn giản chỉ là một sự hiểu lầm thôi phải không?
Một hồi lâu, Lan Khê rốt cuộc mở miệng, nhưng chỉ nói ngắn gọn một câu, Ăn xong nhớ đi vứt rác.
Kỷ Diêu. . . . . . Ngã.
Cậu còn gì nói nữa không? Kỷ Diêu cắn răng nghiến lợi mang theo hộp thức ăn đứng dậy, ánh mắt u oán liếc nhìn chằm chằm Lan Khê.
Lan Khê gật đầu một cái, ý bảo có.
Cô bình tĩnh nhìn Kỷ Diêu, nhẹ giọng nói: Bắt đầu từ hôm nay tớ học ngoại trú, buổi tốt sẽ về nhà, chỗ của tớ trong kí túc xá cậu dùng luôn đi, đừng để người khác chiếm dụng.
Đây chính là lời cô muốn nói.
Kỷ Diêu suýt nữa phun ra máu. . . . . . Cô nàng thật muốn nhéo mạnh vào người mình, càng muốn nhéo tróc da con nhỏ ngồi bên cạnh. Cô nàng vừa mới suy đoán một đống việc mà con nhóc này lại chẳng hề phản bác lại một chữ, chẳng lẽ là ngầm thừa nhận?
Tiếng chuông vào lớp vang lên, tất cả mọi người vội vàng trở về vị trí cũ.
Lấy sách vở ra đặt trên bàn, nhưng Kỷ Diêu vẫn không cam lòng, cúi đầu hỏi nhỏ: Mỗi tối sẽ có người đón cậu về nhà?
Lan Khê ngập ngừng gật đầu.
Về nhà để gặp anh hai cậu? Kỷ Diêu tiếp tục hỏi.
Nhẹ nhàng hít một hơi, Lan Khê cố gắng tập trung vào những gì giáo viên đang giảng: Không phải như cậu nghĩ.
Cậu biết tớ đang nghĩ gì sao?
Biết chứ! Nhưng trước hết đem những tình tiết của truyện tranh hay phim Nhật vứt hết ra khỏi đầu đi, sau đó tớ sẽ nói cho nghe.
. . . . . .
Kỷ Diêu đen mặt, có chút chột dạ, quả đúng là bạn thân, hiễu rõ cô nàng đến chân tơ kẽ tóc. Từ nãy tới giờ, trong đầu Kỷ Diêu vẫn nhớ đến những tình tiết của bộ truyện tranh “Boku wa Imouto ni koi wo Suru”, quả thật rất kích thích nha. ( truyện này tên tiếng anh là “ I love my sister”, có ai xem chưa, Thủy xem rồi nà)
. . . . . .
Vậy rốt cuộc là thế nào?” Kỷ Diêu lấy sách che đầu lại, cau mày không kiên nhẫn hỏi.
Lan Khê lấy bút dạ tô đậm điểm cần nhớ trong sách, môi tái nhợt, hồi tưởng lại lời nói của cô chủ nhiệm A6.
Từng câu nói len lỏi vào lồng ngực cô, làm nó nhói đau lên, không thể hít thở được.
Hôn môi đã là sai trái, nhưng cô và anh hai còn làm những chuyện đại nghịch bất đạo hơn nhiều, hơn nữa anh hai còn. . . . . . yêu cô?
Nhưng còn cô? Hình như vẫn chưa tới mức đó.
Hôm đó anh ấy say rượu. . . . . . Thanh âm trong trẻo từ đôi môi anh đào hòa vào không khí, Lan Khê cúi đầu nhín cây bút, giải thích, Anh hai nhầm tớ thành bạn gái của anh ấy, cho nên—— cái đó là ngoài ý muốn.
Đôi mắt thuần khiết nâng lên, mang theo một tia khẩn cầu, giọng nói bình tĩnh: Thật sự chỉ là ngoài ý muốn, sau này cậu đừng nhắc tới nó được không?
Kỷ Diêu trợn to mắt lên, những suy nghĩ rối rắm trong đầu ngay tức thời bị tẩy sạch hoàn toàn.
Tảng núi to đè trên người nãy giờ đã được dời đi, Kỷ Diêu thở phào nhẹ nhõm.
Kỷ Diêu cảm thấy rất không chân thật, vô cùng buồn cười. Cô nàng cố chuyên tâm vào sách giáo khoa nhưng vẫn không nhịn được cười ngã nghiêng trong im lặng. Cứ tưởng là chuyện kinh thiên động địa nhưng hóa ra chỉ là một sự hiểu lầm không hơn không kém.
Cười xong thì Kỷ Diêu hít vài hơi thật sâu, luồn móng vuốt xuống bàn, bấm mạnh vào eo Lan Khê: Mộ Lan Khê, về sau còn làm tớ sợ hãi thì tớ tuyệt giao với cậu!
Lan Khê mím chặt môi, bị hành hạ đến vừa đau vừa nhột nhưng vẫn không dám phát ra âm thanh.
Lúc này, Kỷ Diêu không chú ý tới bàn tay cầm bút của Lan Khê liên tục run rẩy, như có vật nhọn chặn ngay cổ họng cô, lên không nổi mà xuống cũng chẳng được, rất khó chịu. Trước giờ cô cứ nghĩ mình là người dũng cảm. . . . . . Nhưng thật ra chỉ là một kẻ hèn nhát, lừa bạn thân, trốn tránh mọi việc.
Đây là người bạn thân nhất của cô. Người luôn đối xử tốt với cô, luôn luôn giúp đỡ, chia sẻ những khi cô cần. Nhưng cô lại lựa chọn dối gạt.
Không phải là cô không muốn thổ lộ mọi chuyện với bạn.
Chỉ là tội của cô quá nặng, sợ rằng một khi đã nói ra, người bạn luôn mỉm cười ấm áp này sẽ ngay lập tức đổi thành lạnh nhạt, châm chọc hoặc…khinh bỉ cô.
Đáng tiếc mọi chuyện đã đi qua giới hạn, muốn dừng cũng không thể.
***
Tiết tự học vừa kết thúc, chiếc xe hình giọt nước cũng vừa lái tới đầu trường học.
Lan Khê đứng chịu lạnh trong sân trường một lúc lâu mới đi ra ngoài.
Mộ Yến Thần đứng trước cửa xe nghe điện thoại, khuôn mặt âm u lạnh lùng, nhìn rất dọa người. Hình như anh đang nôn nóng, thỉnh thoảng giơ tay lên nhìn đồng hồ rồi liếc mắt về cánh cửa trường
Chờ tôi về sẽ xử lí, đừng kinh động đến cảnh sát, nói chọ họ biết —— Thanh âm trầm thấp, lạnh nhạt, Đây là chuyện trong nhà.
Lan Khê chậm rãi đi tới trước mặt anh, nhìn điện thoại : Có chuyện hả anh?
Lông mày Mộ Yến Thần vẫn nhíu chặt lại, nhìn cô một lúc lâu mới chậm rãi dãn ra, dịu dàng nói: Anh đưa em về trước”.
Nhìn anh mở cửa xe, Lan Khê vốn định đi vào ngồi, nhưng nhớ tới vẻ mặt lúc nãy của anh, chống cửa xe ngước mắt: Thôi về công ty trước đi, anh cứ đi xử lí công việc, em sẽ ngồi trong xe đợi, anh mà đưa em trờ về nhà rồi quay lại công ty thì mất công lắm.”
Đáy mắt Mộ yến Thần sâu lắng như biển, nhìn cô thật lâu, ánh mắt mênh mông động lòng người.
Từ lúc bắt đầu thích cô, anh đối xử với cô vô cùng thận trọng, chỉ sợ cô cảm thấy bản thân không được ai quan tâm. Anh biết cô là người trọng tình cảm, luôn có qua có lại. Nhưng đây là lần đầu tiên anh cảm nhận rõ sự quan tâm ân cần của cô . Đúng ra trong giai đoạn này anh phải bồi thường cho cô nhiều hơn, nhưng ngược lại cô lại học cách thông cảm cho anh.
Mộ Yến Thần khó có thể hình dung tình cảm lúc này trong anh được gọi là cảm động.
Những bực bội tích lũy từ nãy giờ trong nháy mắt tan rã, anh đến gần cô, cẩn thận nhét cô vào trong xe, cúi đầu hôn lên mặt cô, thì thầm: “Sẽ không quá lâu đâu”.
Anh sẽ nhanh chóng giải quyết chuyện kia.
Thắt dây an toàn vào, nhìn những ánh đèn trên đường chiếu rọi qua cửa kính xe, Lan Khê có chút buồn chán. Cô mở nhạc nghe, nhưng toàn là nhạc giao hưởng, nghe không hiểu. Cô cau mày, mở lên radio, điều chỉnh tần số đến đài có chương trình Long Môn Khách Sạn, đây là chương trình mà mỗi đêm cô và Kỷ Diêu hay lắng nghe.
Sóng điện từ phát ra những làn điệu hơi bị quê mùa của một cô thôn nữ, đem đến cho người nghe từng trận cười sảng khoái.
Có điều thanh âm dân dã này phát ra trong một chiếc xe sang trọng, thật không phù hợp..
Cô chỉ nghe đôi câu, miệng đã cười toe toét.
Khi Lan Khê mài mò mở radio, Mộ Yến Thần đã luôn chú ý đến những ngón tay mềm mại, trắng nõn của cô. Còn có nụ cười thuần khiết ngọt ngào thắp sáng cả không gian nhỏ bé. Anh không tự chủ được mò qua nắm lấy bàn tay trắng nõn đó, siết thật chặt không muốn buông.
Một bên là ống tay áo tinh xảo của bộ tây trang, một bên là tay áo rộng thình của bộ đồng phục, nhìn càng không tương xứng.
Anh không thể lái xe bằng một tay được. Cô tốt bụng nhắc nhở.
Mộ yến Thần không trả lời, tiếp tục lái bằng một tay, ánh mắt nghiêm túc nhìn phía trước.
Nghe nói lái bằng một tay, xác suất xảy ra tai nạn rất cao. . . . . . Lan Khê cố ý hù dọa, nói xong thì định rút tay về.
Ánh mắt anh thoáng qua nỗi buồn, bàn tay càng dùng sức, đem lấy năm ngón tay cô tách ra, cùng bàn tay mình quấn chặt để mười ngón tay đan vào nhau, cố ý nói thật chậm: Có em trên xe, anh nhất định không để chuyện ngoài ý muốn xảy ra.
Vậy chuyện lần trước. . . . . .
Là vì có một con bé ngốc xông ra giữa đường.
Anh nói ai ngốc. . . . . .
Có thể nhầm lẫn nguyên tố cùng phân tử, có ai thông minh được như em không?
Mặt Lan Khê bị anh đốt cháy sạch rồi, còn bị sự khôi hài trong radio chọc cho muốn cười, lại cố nén nhịn lại, giả vờ giận dỗi lấy tay kia gỡ bàn tay anh ra. Tâm trạng của Mộ Yến Thần rất tốt, miệng hơi nhếch lên, đem hai tay cô khóa chặt luôn.
Hai người anh anh em em ầm ỹ một hồi, tốc độ xe dần chậm lại. Mộ thị đã hiện ra trước mặt.