Mộ yến thần bởi vì động tác của cô mà trở nên cương cứng người.
Hô hấp Lan Khê căng thẳng, đôi mắt trong trẻo nhìn anh, lo âu nói: Anh sốt lên rồi nè?
Lúc này cô mới biết vừa nãy khi ở trên xe anh nói thân thể không được thoải mái là có ý tứ gì.
Bị sốt đến độ này làm sao chỉ có thể không thoải mái được?
Mộ Yến Thần cứ đứng như vậy một lúc lâu, cố ý hưởng thụ nhiệt độ ấm áp của lòng bàn tay cô, nhắm mắt, nhẹ nhàng đem lấy tay cô kéo xuống, môi mỏng tràn ra âm thanh khàn khàn: Em ngồi lại chỗ cũ đi.
Trong mười năm trở lại đây, số lần anh phát sốt như thế này chỉ đếm trên đầu ngón tay, không phải là anh chú ý giữ gìn cẩn thận sức khỏe, mà là lí trí của anh không cho phép bản thân xảy ra vấn đề gì. Bởi vì công việc cần có sức khỏe làm tiền vốn nên anh không cho phép mình được phóng túng trong bất kì sinh hoạt nào có nguy cơ ảnh hưởng đến sức khỏe. Còn có một nguyên nhân khác, chính là khi anh bệnh nặng, lúc ấy sẽ có lý do nghỉ ngơi chính đáng. Nói là nghỉ ngơi nhưng thật sự thời đểm ấy, sự cô liêu, quạnh quẽ sẽ tăng thêm gấp trăm lần, thấu đến tận xương, đau nát lòng.
Chóp mũi Lan Khê đỏ ửng, cô muốn kéo cánh tay anh lại nhưng chụp hụt vào không khí, đành phải cắn răng đứng dậy phía sau anh.
Nhưng rõ ràng là anh đang sốt mà! Cô gấp gáp kêu lên.
Mộ Yến Thần đứng yên tại chỗ, không phải vì giọng nói của cô mà vì anh lo lắng cho vết thương nơi đầu gối của cô nhóc này. Khi cô đứng lên, trong nháy mắt anh nghe được cô khẽ hít sâu vào vì đau đớn của vết thương. Cô nhóc này vẫn luôn hành động tùy hứng, không bao giờ chịu suy nghĩ đến bản thân cả.
Ngón tay nhẹ nhàng cuộn lên, anh mím môi xoay người lại
Đừng động đậy nữa, anh không đi, lấy thuốc xong rồi sẽ quay trở lại Bóng dáng mạnh mẽ rắn rỏi đến gần, bàn tay nóng bỏng vì bị sốt cao khẽ vuốt mái tóc cô, cho cô sự an ủi dịu dàng.
Lan Khê cũng không hiểu nỗi tâm trạng của mình lúc này, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng.
Sự chua xót trong lòng ngực còn chưa tan đi hết, cô lại cảm thấy hơi xấu hổ. Xấu hổ vì bản thân biểu hiện sự quan tâm, lo lắng cho anh một cách lộ liểu. Vì sự xúc động khó kìm nén của bản thân mà Lan Khê có chút không cam lòng.
Cô cắn môi, lúng túng gật đầu, ngoan ngoãn quay lại chỗ ngồi cạnh bàn thấp.
Hơi lạnh cùng sự ấm áp giao hòa trong lòng Mộ Yến Thần. Rất lâu sau, ánh mắt của anh từ trên người cô mới chịu thu hồi lại
Sau một lúc anh cầm thuốc đi về phía cô, bước trên tấm thảm lông dê, ánh mắt thâm thúy liếc nhìn về đống bài tập đang bày khắp cả mặt bàn, chưa có quyển vở hay quyển sách nào được mở ra hết —— chẳng lẽ từ nãy giờ cô vẫn ngồi một chỗ ngây ngốc?
Anh ngồi bên cạnh cô, chân dài duỗi xuống phía dưới bàn, bóng anh bao phủ lấy cả người cô.
Anh ngậm hai viên thuốc hạ sốt vào miệng, ánh mắt trầm tĩnh như nước liếc nhìn về cô gái nhỏ đang ngồi thu mình ôm gối. Anh không cách nào suy đoán được tâm trạng bối rối hiện giờ của cô, một hồi lâu nói thật nhỏ: Cho anh mượn ly sữa tươi.
Anh chỉ về phía ly sữa lúc nãy bưng đến cho cô.
Lan Khê sửng sốt.
Tay nhỏ bé nhanh chóng nâng ly sữa tươi lên, nghiêng người đưa tới trước mặt anh, thấy sắc mặt anh có chút tái nhợt. Cô quýnh lên, chỉ sợ anh không có sức cầm ly sữa, một cánh tay liền chống xuống mặt thảm để ổn định lại thân thể, tay kia thì đưa ly sữa đến gần môi anh, nhìn anh chăm chú, ý bảo anh há miệng.
Trong một buổi tối, tâm trạng của Mộ Yến Thần không biết bị Lan Khê làm lay động bao nhiêu lần rồi? Sắc mắt anh trầm xuống, mắt nhìn đăm đăm vào cô.
Từ ngày đầu quen biết cho đến giờ, chẳng lẽ cô còn chưa biết anh không có thói quen cùng người khác có những hành động thân cận như thế này sao? Đặc biệt là việc mớm thuốc, loại hành động này tựa hồ vĩnh viễn sẽ không xuất hiện trên người anh. Cái loại yếu đuối, bệnh hoạn này không hợp với khí chất của anh.
Nhưng mép ly đã sát ngay khóe miệng anh.
Anh làm gì còn không chịu uống? Lan Khê cau mày, không vui nhắc nhở.
Một tiếng nhắc nhở này làm khuôn mặt tái xanh của anh có chút thần sắc trở lại, môi mỏng theo bản năng khẽ nhếch lên, dòng sữa tươi chảy vào, hương vị ngọt ngào bao quanh đầu lưỡi, đẩy hai viên thuốc trôi tuột xuống cổ họng.
Lúc này hai hàng lông mày đang nhíu chặt của Lan Khê mới nhẹ nhàng dãn ra
Sự lúng túng của Mộ Yến Thần càng ngày càng lớn.
—— Anh đang nằm mơ sao? Sự yên bình, ấm áp của đêm nay không chút chân thật, làm anh chưa dám tin vào những gì mình đang trải qua.
Đầu lưỡi rõ ràng đang đắng nghét lại được vị ngọt của sữa tẩy đi không còn chút gì. Trong lòng cũng rõ ràng rất đau đớn, từ lần trước khi cô đòi kết thúc cho tới giờ, anh vẫn chưa có can đảm đối mặt với sự đau khổ này, nhưng mà. . . . . . Nhưng mà giờ phút này, cô lại gần bên anh, đem đến cho anh sự ấm áp, trong lành đến tận xương tủy. Mi mắt anh buông xuống, sợ bản thân sẽ lần nữa mất đi tự chủ.
Càng không nghĩ tới nháy mắt tiếp theo, Lan Khê đặt ly sữa xuống, rồi nhẹ nhàng lấy tay lau khóe miệng anh.
—— Chỗ đó có dính tí sữa.
Hành động của cô như đốt lên một ngọn lửa nơi đáy lòng hoang vắng của anh, làm nó bùng cháy mạnh mẽ, thiêu rụi lí trí đang yếu dần của anh.
Ánh mắt thâm thúy ngước lên nhìn cô, khoảng cách gần dưới ánh đèn, ánh mắt cô sáng rực như sao trời, trong đáy mắt là sự ân cần lo lắng, tim của anh như bị một bàn tay buộc chặt. Cánh tay cô còn chưa kịp rút về, đã bị anh kéo mạnh lại. Anh vâng theo tiếng gọi của trái tim, cúi người hôn lên đôi môi anh đào đỏ bừng.
Sự mềm mại, ấm áp của đôi môi lan tỏa hết các ngõ ngách trong lòng anh
Anh muốn làm như vậy đã lâu rồi.
Đã tận năm ngày rồi.
Từ sau khi tách ra, không phút nào anh không ngừng ham muốn được ôm chặt cô, được hôn cô thật sâu. Anh muốn thông qua nụ hôn để dốc cạn hết tình cảm của mình cho cô biết, rằng anh yêu cô, thương cô đến độ nào.
Trên thế giới này, không có thứ gì mềm được như môi cô, anh không tự chủ được cứ triền miên, trằn trọc quanh nó. Thừa dịp lúc cô mất đi ý thức phòng bị, anh cạy mở kẽ răng cô ra, đem vị sữa nồng đút cho cô, mút chặt chiếc lưỡi thơm tho để cho nó nhiễm đầy hương vị nam tính của anh. Động tác của anh càng lúc càng ngoan độc, bùng nổ mạnh mẽ, mút rồi lại hút, tìm mọi cách mời cô khiêu vũ trong bản nhạc của nụ hôn bất tận.
Cô muốn lui về phía sau, bàn tay to lớn liền giữ chặt gáy, kéo cô lại gần anh hơn, lưỡi cũng bị cắn nuốt nhiều hơn.
Cảm giác bất lực lần nữa hù dọa cô, khóe mắt Lan Khê rỉ ra những giọt lệ, nhớ đến hai đêm điên cuồng và đau đớn kia thì hai tay đang chống trên mặt thảm run lẩy bẩy. Cô chịu không nổi nữa, bàn tay nhỏ bé phủ lên mu bàn tay to lớn, cầm thật chặt, dùng phương thức không tiếng động cầu xin anh dừng lại, một tay khác cũng ngăn trên lồng ngực anh.
Mộ yến Thần đang ôm chặt hông cô, cũng cảm thấy được sự kháng cự mạnh mẽ.
Anh đột nhiên thanh tỉnh.
Gương mặt đỏ ửng lộ ra tia mê mang, anh chậm rãi mở mắt. Hình ảnh đầu tiên đập vào thị giác là khuôn mặt chìm trong những giọt lê của cô. Trong lòng anh như có những cây búa lớn thay phiên nhau nện xuống!
Sự tự chủ lại một lần nữa mất đi, những lời cô nói nhanh chóng trở lại trong tâm trí.
Mộ Yến Thần, chúng ta kết thúc thôi.
—— Anh tại sao có thể quên, có một số việc càng cưỡng cầu, càng ép uổng thì càng mang lại kết quả theo chiều hướng ngược lại. Anh càng hành động như vậy càng dọa cho cô bỏ trốn thật xa.
Chật vật nhắm mắt lại, trán anh dán sát vào trán cô, hai cánh tay ôm chặt cô, vỗ nhè nhẹ lưng của cô, khàn khàn nói: Xin lỗi. . . . . . Xin lỗi, Lan Khê . . . . . Là anh bị sốt đến điên rồi. . . . . . Anh . . . . .
Anh nặng nề hô hấp, con ngươi màu đen lóe lên sự đau lòng, nhẹ giọng nói: Anh sẽ tránh xa ra. . . . . Đừng sợ. . . . . .
Anh nói xong cũng đứng dậy, cơn sốt vẫn còn hành hạ nên bước chân loạng choạng, phải chống đỡ vách tường. Gương mặt căng thẳng, anh dừng một chút, rồi đi thẳng đến thư phòng, đem không gian rộng lớn, cô độc để lại cho cô.
***
Đêm khuya, cửa thư phòng có tiếng gõ cửa.
Mộ Yến Thần tựa vào ghế tập trung xử lí văn kiện, quá mức nghiêm túc mà bỏ qua tràng tiếng vang đầu tiên. Đến khi cánh cửa truyền tới tràng tiếng vang thứ hai, ý thức của anh từ xấp văn kiện mới trở về.
Giờ phút này trong căn hộ của anh sẽ không có người thứ ba.
Anh đặt văn kiện xuống, dặn dò vài câu tiếng anh với đối phương đang cách một đại dương. Màn hình laptop cũng tắt đi, anh đứng dậy, đi tới mở cửa thư phòng.
Cánh cửa mở ra, hình ảnh bên ngoài làm đáy lòng anh chua xót khôn nguôi.
Lan Khê cứ tưởng rằng anh không thèm để ý cô nữa, nắm tay từ cánh cửa trượt xuống, nhẹ nhàng ngồi xổm trước cửa thư phòng. Hai mắt cô mở to nhìn chăm chú vào đống bài tập trên tay. Cảm giác mờ mịt bao quanh khắp người cô.
Gương mặt của Mộ Yến Thần vào thời khác này càng thêm trắng tái.
Lan Khê cũng rất kinh ngạc.
Thu hồi tâm tình, cô trầm mặc mấy giây, ngước mắt, thanh âm êm ái hòa lẫn sự cầu xin: Anh có thể giúp em xem qua mấy bài tập này không? Em đã tham khảo rất nhiều sách nhưng vẫn không biết làm.
Ngồi ngồi một mình mấy tiếng đồng hồ, xem qua rất nhiều sách tham khảo nhưng vẫn không hiểu được vấn đề. Cảm giác quá thất bại, quá vô dụng.
Bóng đêm ủ dột, giống như có một kết giới đen đè lên khắp toàn thân anh, chận ngang hô hấp.
Mộ Yến Thần cố kìm nén sự nhức nhối dâng trong đáy mắt, chậm rãi đi tới, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, nhấc bổng cô lên hướng vào trong thư phòng, môi mỏng dịu dàng mơn trớn đỉnh đầu cô, giống như đang an ủi, dỗ dành.
Anh có chút hận mình, vì sao có thể quên được mục đích khi chở cô tới đây chứ.
Ghế ngồi rất rộng, mình cô ngồi hơi trống trãi.
Trên bàn bày đầy văn kiện cùng những tờ hợp đồng bản gốc, cô nhìn qua một lượt, toàn là hợp đồng trị giá hàng tỷ. Cảm thấy những bài tập khoa học tự nhiên của mình đặt kế những tờ giấy giá trị này không có chút tương xứng, cô lấy ra lại bị anh ngăn lại.
Không học bài sao? Anh trầm giọng nói.
Anh ngồi xuống bên cạnh cô, gạt đống văn kiện qua một bên. Bóng đêm càng lúc càng nồng, anh vừa từ nước ngoài trở về, hiện giờ còn đang sốt cao mà vẫn bán mạng cho công việc.
Hốc mắt khẽ ướt át, cô hít sâu vài hơi, cố gắng đem suy nghĩ trở lại với việc học.
Cô thật không hiểu đâu là giới hạn cuối cùng của sự kiên trì? Cô luôn làm tổn thương anh, nhưng anh luôn đối xử chân thành, tha thiết với cô, sự chân thành của anh làm cô không cách nào cự tuyệt được. Vì một tình cảm không có tương lai, chỉ có đau cùng thương mà hi sinh nhiều như thế, liệu có đáng không anh?
Giọng nói trầm thấp của Mộ Yến Thần vẫn đều đều vang lên trong căn phòng yên tĩnh. Vẫn như cũ, lời ít ý nhiều, giảng giải vào đúng trọng tâm vấn đề, logic rõ ràng dễ hiểu, Lan Khê chỉ cần nghe một lúc đã hiểu thông suốt. Lan Khê nghe những công thức hóa học được nhả ra từ trong miệng anh, hiển nhiên là những lí luận mà cô vô cùng quen thuộc, ánh mắt ửng hồng nâng lên, quay qua nhìn anh.
Mộ Yến Thần, vì sao anh luôn hiểu rõ ràng nội dung của chương trình học lớp 12 thế? Thanh âm khàn khàn khẽ hỏi anh.