Nhiếp Minh Hiên thấy bộ điệu như sắp chết rồi của Mộ Yến Thần thì kinh ngạc không thôi, anh ta không thể thốt lên một lời nào nữa, im lăng ngồi bên cạnh bạn mình.
Thời gian cứ lăng lẽ trôi, Nhiếp Minh Hiên thấy mình ngồi đây cũng vô ích, khóe miệng giương lên, cười yếu ớt nói: Cậu ngồi nghỉ đi, chuyện bệnh viên cứ giao cho tớ, tớ sẽ nhờ người quen trông chừng giúp”.
Khi cửa phòng làm việc khép lại, bầu không khi lập tức chìm vào sự an tĩnh cô liêu. Sự tịch mịch như thấm vào xương cốt của người đàn ông đang ngồi lặng lẽ trong phòng.
Đối tượng tranh chấp lần này chính là cục trưởng cục giáo dục, Mộ Yến Thần cũng tự biết bản thân mình hành động đã đi quá giới hạn. Quan trường cùng thương trường có những thứ liên quan, ảnh hưởng vô cùng chặt chẽ, một khi đã gây thù chuốc oán với ai thì suốt đời phải mang bên mình lá chắn, cố gắng phòng bị thật cẩn thận.
Biết là biết thế nhưng anh không thể hành động một cách lí trí được.
Thời đểm anh đi vào kí túc xá thì lí trí cũng đã hoàn toàn sụp đổ. Lúc nhìn thấy bảo bối anh luôn nâng niu, che chở dùng hai tay ôm lấy đầu, cả người cô nhỏ bé lui vào một góc, bị động chịu những cú đánh cú đá liên tục nện vào người đến nỗi đầu chảy đầy máu, lúc nhìn cảnh ấy quả thật anh như sắp điên rồi, chỉ muốn lập tức bóp chết kẻ đã gây ra những thương tổn cho cô.
Cho nên lần này, có chết anh cũng không dễ dàng bỏ qua cho họ.
Đây là lần đầu tiên Mộ Yến Thần bị chạm đến ranh giới nhẫn nại cuối cùng.
Anh đặt cô ở trong lòng che chở, tự tay dạy dỗ. Khi cô rời nhà, anh đã vô cùng lo lắng, liên tục dặn dò, bảo ban, chỉ một lòng hi vọng cô luôn bình an vô sự. Cô không muốn cho anh được ở bên cạnh cô, anh cắn răng chấp nhận, nhưng điều kiện cô phải luôn khỏe mạnh, vui tươi chứ không như bây giờ. Cô liên tục làm anh lo lắng không yên, anh phải tìm lại sự tĩnh tâm bằng cách nào đây?
—— Không màng để ý đến sự an toàn, cứ vô tư đi chơi đêm cùng bạn bè. Khi ở nhà thì không biết giữ mồm giữ miệng, nghĩ gì nói nấy, liên tục chọc tức người lớn trong nhà. Không thích giáo viên nào thì lơ luôn môn học của người ấy. Giờ thì còn đánh nhau trong trường nữa. Đánh nhau ư? Con nhóc này đúng là đại ngốc mà! Người thì ốm yếu mà còn sung cho cố, cứ đưa mặt cho người ta đánh, chả biết tấn công cũng không chịu phòng thủ. Rõ ràng là 3 người cùng đánh nhưng chỉ có cô bị thương nặng nhất đến mức phải vào bênh viện ăn cơm luôn.
Trong lòng Mộ Yến Thần giống như bị người ta lấy cuốc đào một cái hố thật to, máu chảy đầm đìa, vô cùng trống rỗng, vô cùng đau đớn.
Đôi môi anh trắng bệch như tờ giấy, dùng sức mím thật chặt giống như một kẻ không còn linh hồn.
Anh phải thừa nhận bản thân đã rơi vào lưới tình.
Hai mươi bảy năm sống trên đời cùng nhưng kinh nghiệm có được đã cho anh một đáp án chắc chắn: Đó chính là yêu.
Nhưng anh không hề quên, anh và cô, hai người đang chảy chung một dòng máu . . . . . Cái gọi là máu mủ ruột thịt từng thời từng điểm luôn luôn nhắc nhở bản thân anh đang từng bước dấn thân vào con đường đầy tội lỗi, vi phạm vào những cấm kị của đạo đức, của xã hội.
Một nụ cười khổ hiện lên trên khóe miệng anh.
Cho nên tình yêu của anh không thể. . . . . . Anh không có tư cách chạm vào tình yêu đó.
***
Khi Kỷ Hằng mang cháo đến phòng bệnh, Kỷ Diêu đã nằm trên giường ngủ ngon lành.
Cậu ngước mắt, ân cần nhìn Lan Khê một lúc rồi nhẹ nhàng đặt cháo xuống, khóe miệng cong cong: Nó nặng không? Bảo nó thức dậy nha, chứ không lát nó ngủ say như chết thì sẽ không cách nào lôi nó dậy được đâu.
Lan Khê sờ sờ đầu Kỷ Diêu, Không có sao, nó cũng không đè ép em.
Kỷ Hằng cười, chỉ túi: Muốn ăn chưa?
Cháo có vị gì thế anh? Cô hơi đói rồi, tha thiết hỏi.
Cây tể thái thịt nạc. Kỷ Hằng cười múc một chén nhỏ cho cô. ( cây tể thái:Một loại cỏ, khi còn non ăn được, có tác dụng làm thuốc giải nhiệt, lợi tiểu, cầm máu)
Lan Khê trong lòng thư thái hơn, khóe miệng cong lên thành nụ cười ngọt ngào, má lúm đồng tiền bên trái nổi lên theo nụ cười ấy rồi dần đi biến mất. Cô vừa ngồi trên giường bệnh đợi Kỷ Hằng múc cháo vừa lơ đãng quét nhìn về phía cửa phòng bệnh.
Lông mi dài run lên, cô dần thấy được một dáng hình anh tuấn bất phàm đang từng bước đi đến phòng cô.
Tâm, đột nhiên như bị ai xoắn chặt lại.
Tay nhỏ bé vội níu chặt ga giường, Lan Khê kinh ngạc xoay gương mặt sang phải thấy cháo đã được Kỷ Hằng đưa đến trước mặt cô.
Cháo còn hơi nóng, em từ từ ăn nha. Kỷ Hằng dặn dò.
Trong lòng rối loạn, cô biết bóng dáng ấy đang tiến lại rất gần, lúng túng ngước mắt nhìn Kỷ Hằng đầy thâm ý rồi chợt biến đổi dịu dàng, vọt ra một câu: Anh Kỷ Hằng, anh. . . . . . anh có thể. . . . . . Đút cho em không?
Khóe miệng đang cười của Kỷ Hằng chợt cứng đơ ra, tay đang cầm chén cháo cũng run lên.