Như một tiếng sét nổ vang làm vỡ tung ở cả một vùng trời đất ven biển.
Mộ Yến Thần có cảm giác ngay cả nhịp thở của mình cũng không còn.
Anh lạnh lùng mím môi thật chặt. Cặp môi mỏng giống như hai lưỡi dao mỏng sắc bén lạnh như băng, trong con ngươi thâm thúy của anh một con sóng cực lớn đang cuồn cuộn bốc lên, tưởng như thuyền bè chỉ có thể trôi nổi lênh đênh ở trên biển mà không thể cặp bến được, chỉ có thể chờ đợi vận mệnh bị hủy diệt! !
Đừng động đến cô ấy.
Từ môi mỏng của anh nhẹ nhàng phun ra mấy chữ.
Giờ phút này Phó Minh Lãng đã trở nên điên cuồng. Hắn không nghe thấy sự lạnh lẽo và đầy đe dọa trong lời nói đó. Hắn cười lạnh, thuận tay kéo Lan Khê lại, chĩa súng vào ngực cô. Một tay khác với lại sau, giật lấy một con dao của tên thuộc hạ đang cầm trong tay, ánh sáng lạnh lẽo của lưỡi dao lóe lên nhìn thật đáng sợ!
Mộ Yến Thần, tao chờ nhiều năm như vậy chính là vì chờ đến giờ khắc này... Năm đó ở Luân Đôn, tao đã nhìn thấy vụ tai nạn xe cộ đó... tao đã thấy chiếc xe bị nổ tung, sau đó đã bốc cháy làm thay đổi hoàn toàn diện mạo của Rella... Bây giờ, mày hãy cảm nhận đầy đủ một chút, sẽ thấy trong lòng như thế nào... Mũi dao của hắn chống vào bụng Lan Khê, nghiến răng nghiến lợi nói đầy khát máu: Bây giờ tới lượt mày trả nợ đi! !
Một tiếng gầm dữ dội vọng lại, tiếng của Mộ Yến Thần đáp lại đầy lạnh lẽo...
Mày dám động vào cô ấy một chút, một giây sau phần mộ của Rella ở Mudd cũng sẽ bị cạy ra đào lên. dღđ☆L☆qღđ Mày hiểu thành ngữ, nên biết câu thành ngữ của Trung Quốc “tỏa cốt dương hôi” nghĩa là gì... Mày cứ thử hạ lưỡi dao kia xem, tao sẽ khiến cho người yêu của mày ngay cả khi đã chết rồi cũng không được yên ổn.
Bàn tay nắm chuôi dao run lẩy bẩy, hắn bị lời nói của Mộ Yến Thần dọa cho sợ đến mức ba hồn rớt mất hai hồn rưỡi.
Nhưng sau khi hết cơn khiếp sợ thật lớn kia, trong lòng hắn lại dâng lên một nỗi hận tới khoan tim thấu xương.
Mày dám... Con ngươi của hắn cũng đã sắp bị vọt khỏi vành mắt mở trừng kia mà bắn ra ngoài. Lưỡi dao run rẩy kịch liệt chỉ về phía Mộ Yến Thần, nghiến răng nhả ra từng chữ : Mộ - Yến - Thần, mày - dám ... ! ! !
Màu đen ướt át ngưng đọng trong tròng mắt sâu của Mộ Yến Thần cuối cùng cũng đã tan ra được một chút.
Lưỡi dao thoáng máu, tựa như thần chết vừa lượn qua một lần.
Anh tao nhã lui lại từng bước, cởi bộ tây trang ở trên người ra, vứt sang một bên, ngước đôi mắt lạnh lùng lên nói giọng khàn khàn: Nếu người hại cô ấy bị đâm xe nổ tung trên đường là tao, cũng không cần phải mang những người không có liên quan gì với tao ra để nói chuyện... Mày có xông vào tao thế nào, tao cũng không né tránh, việc tao đã làm tao sẽ chịu trách nhiệm. Nếu như mày cảm thấy một kiếm kia không đủ, tùy ý làm tiếp thế nào nữa cũng được, cho đến lúc mày có thể giải hận mới thôi ...
Cặp môi mỏng trắng bệch của anh nhẹ nhàng khạc ra câu nói sau cùng: Điều kiện đầu tiên phải là thả Lan Khê ra.
Phó Minh Lãng cứng người, đứng nguyên tại chỗ.
Trong tròng mắt lạnh lùng của hắn tràn đầy vằn đỏ đáng sợ, phảng phất cảnh tượng ngày đó như đang hiện ra ở trước mặt. Hắn hận không thể cho người đàn ông trước mắt này “thiên đao vạn quả”... Đúng, một kiếm kia hắn đâm không đủ, hắn sẽ hung hăng đâm vào trong trái tim của gã đó mới được, sẽ hung hăng xuyên vào đó một trăm vết đâm! !
Cánh tay sắt sắp siết chết người phụ nữ trong ngực, Phó Minh Lãng dùng súng đặt vào huyệt Thái Dương của cô, nắm chặt lấy cô hung hăng ném cho người phía sau giữ!
Lan Khê lảo đảo một cái suýt nữa đứng không vững. Đôi mắt xinh đẹp trợn to, gắt gao nhìn chằm chằm vào màu đỏ tươi đang tràn ngập trên vai phải của Mộ Yến Thần. Cô nghe được lời anh vừa mới nói: Một kiếm , ý tứ này có phải là trước khi cô gặp lại anh, vết thương này là do Phó Minh Lãng đã dùng kiếm hung hăng xuyên thủng qua thân thể của anh, mà cô đối với toàn bộ chuyện này lại hoàn toàn không hề hay biết?
Không... Hơi thở mong manh, giọng nói khàn khàn thốt lên một câu, Lan Khê hoảng hốt thất thần chăm chú quan sát tình cảnh trước mắt. Những giọt nước mắt nóng bỏng lớn bằng hạt đậu ngưng tụ ở trong vành mắt, cô lớn tiếng gào thét nói: Phó Minh Lãng, anh mà dám động thủ với anh trai của tôi, tôi sẽ không bỏ qua cho anh, có chết tôi cũng sẽ không bỏ qua cho anh! !
Phó Minh Lãng quay lưng về phía cô, nụ cười lạnh lẽo đầy khát máu. Rất nhanh chuôi dao trong tay chỉ về phía Mộ Yến Thần: Mày yêu cô ấy như vậy, muốn chết thay cho cô ấy có phải hay không? ... Tốt lắm Mộ Yến Thần, mày hãy tới đây, chúng ta dùng cách của đàn ông để giải quyết vấn đề. Nếu như mày không bị tao đâm chết, tao sẽ thả cô ấy ra, trả lại cho mày... Còn nếu như do mày không cẩn thận bị chết, tao sẽ đưa hai đứa chúng mày xuống địa ngục đi làm một đôi vợ chồng quỷ! !
Mấy chữ cuối cùng, hắn nghiến răng cắn từng chữ, nhả từ trong miệng ra ngoài!
Làn gió biển mằn mạn thổi áo quần mỏng manh của Mộ Yến Thần bay phần phật. Anh nheo mắt lại nhìn cô gái ở phía xa xa mà mình yêu chân thành, gương mặt của cô rõ nét như vậy, giọng nói cũng rõ ràng như vậy. Lời của Phó Minh Lãng mặc dù tàn nhẫn, nhưng hai chữ vợ chồng cuối cùng kia đã thật sự làm anh xúc động sâu sắc.
Anh đã từng cho là mình không có nhiều ham muốn, không quan tâm nhiều đến việc thế gian tranh giành những danh phận tầm thường.
Nhưng hóa ra trước sau anh cũng không thoát khỏi được.
Thì ra anh cũng như vậy, cũng muốn được như vậy... Trong cuộc sống này, anh cũng muốn quang minh chính đại mang về cho cô một danh phận, muốn được sống cùng với cô.
Nhắm mắt lại, Mộ Yến Thần gật đầu, đón nhận ánh mắt tràn đầy sát khí của Phó Minh Lãng!
Trên boong thuyền không gian được mở ra, hai bên rút súng chĩa về phía nhau. Hai người đàn ông đang đi về hai phía có một điểm giống nhau là hai dáng người cao ngất, một trầm tĩnh, một giận dữ. Phó Minh Lãng nắm chuôi dao vấy máu trong tay, còn Mộ Yến Thần thì tay không tấc sắt.
Cổ họng Lan Khê đã khản đặc, mấy ngày vất vả vừa qua không chỗ nương tựa, đã làm cho cả người mệt lả, giờ phút này lại càng không muốn nói, đành phải trơ mắt nhìn người đàn ông mà cô yêu mến chém giết với một người đàn ông đã hoàn toàn đánh mất lý trí! !