Khi lên đến tầng bảy, tiếng chuông di động trong túi điên cuồng rung lên vang dội.
Bóng dáng cao ngất của Mộ Yến Thần trở nên chậm chạp, thờ ơ cúi xuống xem xét, màn hình hiện rõ số máy của nhà riêng ở thành phố C, cho thấy rõ ràng là số máy của nhà họ Mộ. Trong con ngươi anh chợt lóe lên một tia nặng nề u ám, anh nhấn phím cắt đứt cuộc điện thoại.
Mấy ngày nay, điện thoại của nhà họ Mộ thường xuyên liên tục lặp đi lặp lại gọi đến cho anh, nhưng anh không hề tiếp nhận một cuộc gọi nào.
Mộ Minh Thăng sốt ruột tìm anh, tất nhiên anh biết lý do vì sao ... tai nạn xảy ra làm cho Mộ Minh Thăng sợ tới mức hồn bay phách tán, nhất là khi vụ tai nạn xe cộ này đã được điều tra ra là do con gái của nhà họ Nhan gây nên. Giờ phút này nhà họ Nhan đã sớm vô cùng hỗn loạn. d∞đ∞l∞q∞đ Khi Mộ Minh Thăng nghe được tin tức kia liền kinh hồn táng đảm, bởi vậy nên ở nhà ông đã ầm ĩ v to tiếng với Mạc Như Khanh một trận, nhưng từ đó về sau, ngay cả việc liên hệ với Mộ Yến Thần cũng không được.
Một mặt, Lan Khê cũng không trở về nhà nên Mộ Minh Thăng càng sốt ruột với tình hình của con gái...
Mặt khác, ông tức giận với việc Mạc Như Khanh đã nhìn nhầm người, dám để cho một người có tinh thần thất thường như Nhan Mục Nhiễm kia làm bạn gái của con trai mình suốt bốn năm, còn suýt nữa đâm bị thương con gái của mình, nghĩ lại Mộ Minh Thăng vẫn còn rùng mình ớn lạnh cả người.
Nhưng dù nói thế nào, người nhà họ Nhan cũng đã bị báo ứng.
... Cha Nhan bị cách chức điều tra, toàn bộ chứng cứ tham ô nhận hối lộ đều do tình nhân của ông ta cung cấp; ở bệnh viện Nhan Mục Nhiễm phải chấp nhận cắt chân, mẹ Nhan nhìn thấy con gái bị đẩy ra khỏi giải phẫu, trong nháy mắt liền ngất đi, tim bị tắc nghẽn suýt nữa bị chết.
Đương nhiên, là bà ta không thể chết, bởi vì còn có một tờ đơn kiện của Tống Mẫn Tuệ đang chờ hai mẹ con bà, nhất định không tha thứ.
Bước chân đầy lạnh lùng, đi thẳng đến bên ngoài cửa phòng bệnh mới dừng lại.
Cách một lớp kính vẫn có thể nghe thấy tiếng hỗn loạn ở bên trong, hình như có tiếng vật gì đó ném vào người. Cô y tá nhỏ ở bên trong đã nhanh chóng né tránh, nhưng tránh không thoát, bị bình hoa ném vào, mảnh vỡ bắn tung lên làm xước vài đường nơi cổ tay, suýt nữa còn bị bắn tung tóe lên trên mặt! !
Sắc mặt của y tá thoáng chốc liền thay đổi.
Xoa nhẹ vết xước rất nhỏ trên cổ tay, cô tức giận đến cười lạnh, nhìn chằm chằm vào bệnh nhân còn đang nằm trên giường nói: Cô ném tôi để làm gì? Chân của cô chẳng lẽ là do tôi cưa hay sao? Tôi nói cho cô biết để mà kiềm chế một chút, hiện tại người nhà của người mà cô đâm vào đó đã đến rồi, cẩn thận đấy, đừng có đập bất cứ những dụng cụ của bệnh viện, cô có bồi thường cũng không bồi thường nổi đâu! ! Ai chẳng biết chuyện cha của cô đã bị điều tra rõ ràng, còn sắp ngồi tù nữa kia? Ở nơi này cô còn tính khí tiểu thư mà làm ầm ĩ cái gì, không ai hầu hạ cô đâu? ! !
Cô cút ra ngoài cho tôi! ! Một chiếc bình hoa khác lại được ném về phía cô y tá.
Rầm rầm một tiếng động thật lớn, bình hoa đã bị đập nát ở trên vách tường, cô y tá sợ tới mức run lên một cái, trong lòng tức giận liền mắng: Cô quả thực là người đàn bà chanh chua! Cô... Cô đâm vào người khác còn chưa đủ hay sao, bị cảnh sát túm được mà còn dám kiêu ngạo như vậy, cô... cô cứ chờ mà xem! Tôi đang chờ nhìn thấy cô phải lên ngồi hầu tòa, cô cũng bị đụng xe thì sao chứ? Hình phạt cũng vẫn là ngồi tù thôi! Cả nhà các người đều có chung số mệnh ngồi tù! !
Ngay lập tức có vài ba thứ gì đó lại bị ném, cô y tá nhỏ né tránh, nhưng cũng nhếch miệng mắng lại, rồi vội vàng chạy đi. Ai ngờ vừa mới mở cửa ra, suýt nữa đâm vào người khác, lảo đảo một cái ngã xuống giữa cửa, đầu gối liền bị đập mạnh vào cánh cửa phòng bệnh!
Y tá nhỏ kinh hãi chưa kịp hoàn hồn, nhìn gối đầu mình đang quỳ ở trên mặt đất, rồi lại nhìn vào Mộ Yến Thần, cũng không kịp đỏ mặt, run run buông cái chốt cửa ra chạy đi: Anh tới nơi này làm cái gì... Bên trong đó là một người điên đấy, chớ có chọc vào cô ta!
Trong phòng bệnh, tiếng la mắng vẫn còn vọng lại theo tiếng bước chân chạy đi: Các người đều cút cho tôi! ! Tôi không hề phạm pháp... Tôi không phạm pháp, không cho phép sỉ nhục tôi, dựa vào cái gì mà các người bắt tôi! Tôi cũng bị đụng đây này, dựa vào cái gì mà các người cắt mất chân của tôi, sau này tôi không bao giờ có thể đi lại được nữa, tôi bị tàn phế rồi...! ! Các người hãy cút hết đi ...
Tiếng nói bén nhọn vang đi khắp các phòng trên tầng, bác sĩ, y tá đi lại sắc mặt vẫn bình thường, dường như họ đã sớm quá quen nhìn những cảnh như thế này rồi.
Từ lúc được đẩy ra khỏi phòng giải phẫu, sau khi tỉnh lại, cô đã có cái hình dáng bộ dạng thế này đây, liệu có ai còn để ý đến cô đây?
Trên đầu Nhan Mục Nhiễm quấn đầy băng , trong mắt ngập tràn tơ máu, chăn trên giường cũng bị ném rơi ở trên đất, một chân bị bó chặt giống như một chiếc bánh tét, còn một đoạn ngắn ngủn...
Nghe thấy có tiếng người vào, cô còn định ném, nhưng khi nhìn thấy là Mộ Yến Thần, trong nháy mắt, cô chợt ngừng lại.
Tay run lên, cái cốc rơi xuống trên mặt đất vỡ vụn.
Trong mắt của Nhan Mục Nhiễm lóe ra một tia sợ hãi, theo bản năng lui về sau, nhưng do chân đang bị thương, cô chỉ cử động một chút cũng đã đau đến tê tâm liệt phế.
Mộ Yến Thần đi tới, dẫm lên nền đất đầy mảnh vỡ của bình hoa lẫn mảnh vỡ của thủy tinh, đôi mắt đen ánh lên sự lạnh lẽo cùng cực.
Anh cúi người nhặt một cành hoa chưa bị dẫm nát còn sót lại, cắm vào một chiếc bình nhỏ còn lại ở trước mặt, thản nhiên nói: Không là cô làm, thì là ai làm nữa đây?
Giọng nói mạnh mẽ đầy âm u ấy khiến Nhan Mục Nhiễm lại phảng phất nhớ tới buổi tối giống như bị mộng yểm ngày hôm ấy.
Cô sợ hãi nhìn Mộ Yến Thần, một câu cũng không nói nên lời, hai tay gắt gao ôm lấy đầu, túm lấy tóc của mình, vùi đầu nức nở, giống như nếu có hỏi lại cô một câu, cô sẽ thét lên một tiếng chói tai vậy. Đôi mắt chứa đầy nước mắt nóng bỏng , ngoài sự sợ hãi, còn có sự đau đớn đến tê liệt, cục diện long trời lở đất trước mắt này là do Mộ Yến Thần tạo thành.
Đây là người đàn ông mà cô đã yêu sâu sắc, cũng là người đã đẩy cô rơi xuống vực sâu, làm cho cô phải nhận lấy sự dày vò của địa ngục.
Vừa mới không phải là vẫn còn mắng chửi rất hăng say, hiện tại không còn sức nữa sao? Mộ Yến Thần ngước mắt nhìn cô, hai tay lạnh lùng chống vào ở hai bên người cô, Còn một tháng nữa sẽ mở phiên toà thẩm tra xử lý, cô không dự tính muốn giải thích để giải vây một chút hay sao?
Giải thích để giải vây?
Một tia chua chát bén nhọn dâng trào lên trong lòng cô. Trong hốc mắt của Nhan Mục Nhiễm, dòng nước mắt vẫn cố nén rốt cuộc đã không ngăn được nữa: Vậy còn anh... chẳng lẽ anh cũng không muốn giải thích để giải vây với em điều gì hay sao, Mộ Yến Thần, chính anh đã tự tay đâm em đến mức tàn phế thế này...! ! Chính anh...! !
Cô đã yêu anh nhiều năm như vậy, lại chỉ đổi lấy sự tàn nhẫn phá hủy thật đẫm máu như thế này sao?...
Đau lòng không thôi, cô muốn thét lên một tiếng chói tai, muốn gào thét, muốn lên án vận mệnh bất công lẫn hoang đường kia!
Một nét cười lạnh không chút ấm áp hiện lên ở khóe miệng, anh hờ hững nói: Hay là cô hãy đi tố cáo tôi đi! Nhan Mục Nhiễm, chúng ta cùng nhau tiến vào toà án, chứng kiến tội trạng của cô, tôi sẽ nói như thế nào đây nhỉ, cô nói đi?
Cô nói đi?
Chỉ muốn nhìn thấy cô sống không bằng chết, hai tay dính đầy máu, có còn có thể như thế nào đây?
Đôi mắt lạnh lẽo nhìn chăm chú ,die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on anh giữ chặt lấy cằm của cô, quay lại, cúi đầu nói: Hôm nay tôi đến đây định bụng là muốn hỏi cô một chuyện, tai nạn xe cộ ấy có thật là do cô tự bày ra không? Cô, Nhan Mục Nhiễm không phải là người không có đầu óc, chuyện này đã rơi đến trên người cô, chẳng lẽ cô định gánh vác một mình hay sao?
Cả người Nhan Mục Nhiễm đều run hết cả lên.
Mấy ngày qua , cha mẹ cô đều lần lượt ngã xuống, tất cả đều vì cô, trong lòng cô, sự áy náy lẫn thống khổ không lời nào có thể diễn tả được. Cuối cùng, dường như ngay chính bản thân cô cũng đã không chịu nổi nữa rồi, hiện tại lúc này chân cũng đã bị cắt mất, đến ngay cả cái chết cô cũng đã từng nghĩ qua ! !
Nhưng giờ phút này, Mộ Yến Thần nói một câu nhắc nhở, khiến cô một lần nữa lại nhớ tới tình hình của ngày hôm đó.
Cô thừa nhận bản thân đã làm điều ác gây nghiệp chướng, thừa nhận bản thân nên phải chịu sự trừng phạt, nhưng mà việc này không phải là không có người biết chuyện, thậm chí, cô còn luôn luôn bị người ta ở một bên giựt giây kích động nữa, ngay cả lúc tai nạn xe cộ xảy ra, người ta cũng biết trước tiên, còn nói với cô phải làm sạch sẽ một chút, đừng có để lại dấu vết! !
Thấy cô không nói chuyện, Mộ Yến Thần lạnh lùng bứt ra, nhìn cô một cái, nở một nụ cười lạnh lẽo, xoay người định đi.
Không muốn nói chuyện, vậy thì hãy để cho cô ta một mình gánh chịu trách nhiệm thôi.
Anh đứng lại! ! Nhan Mục Nhiễm run giọng gọi giật lại, bàn tay gắt gao níu chặt lấy drap giường, trong con ngươi đẫm lệ chợt lóe lên tia sáng lợi hại, Em biết hình phạt lần này em không thể trốn tránh được rồi... Nhưng không phải em muốn làm như vậy, em đã từng nghĩ muốn muốn thu tay lại, mặc kệ tất cả... Nhưng mà anh đã ép em, tất cả mọi người đều đang ép em! Mộ Yến Thần, vì sao anh lại cứ gắt gao níu chặt lấy em mà không chịu buông tha như vậy chứ? diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn Vì sao anh cứ muốn làm cho nhà em phải cửa nát nhà tan thì anh mới cam tâm? ! Sao anh lại không nhìn cho rõ xem, người có diện mạo đen tối ở trong nhà của anh với lòng dạ rắn rết kia, đến cùng là ai! Bà ta biết rõ rành rành em muốn như vậy, bà ấy dung túng em mà cũng đã giật dây sai khiến em! Là bà ta muốn mượn tay của em để trừ bỏ Mộ Lan Khê, vì sao anh lại không đi tìm bà ấy mà tính sổ? ! !
Rốt cục cô đã bị buộc đến mức phải gào thét nói ra.
Một luồng ánh sáng lạnh lẽo thoáng lướt qua con ngươi, Mộ Yến Thần đã biết được tin tức mà anh muốn biết.
Khuôn mặt tuấn tú liếc nhìn qua, nghe thấy là một chuyện, việc xác nhận lại là chuyện khác. Anh xoay người nhìn Nhan Mục Nhiễm nói: Cô nói rằng, chuyện này, bà ta biết, nhưng vẫn dung túng cho cô làm như vậy sao?
Mí mắt của Nhan Mục Nhiễm giật giật, phảng phất đã biết được rằng, người mà bọn họ nói đến kia chính là cùng một người.
Cười lạnh, cười lạnh dần dần biến thành cười khổ, trong nụ cười có những giọt lệ nóng bỏng rớt xuống: ... Là do em đần độn, là do em quá ngu ngốc nên mới bị người ta lợi dụng, là do em ngu xuẩn tới cực điểm nên mới có thể gọi bà ta một tiếng là bác gái! ! Năm đó khi em quen biết anh, sau đó chỉ vì động lòng với anh, mà sinh lòng ác cảm với cô ấy, cũng không ưa thích cô ấy... Nhưng bà ta biết em nắm được điểm yếu của anh, nên mới dung túng em không từ thủ đoạn để theo đuổi anh! ! Nhiều năm qua, em đã sớm biết bà ta vốn là chỉ muốn lợi dụng em mà thôi, nhưng cũng vì em cứ khăng khăng yêu anh, nên đã cam tâm tình nguyện để cho bà ấy lợi dụng! ! !
... Bà ấy nói hai người là anh em ***, rằng em phải đi gây xích mích; bà ấy sẽ nói để hai người phải cắt đứt, em mới có cơ hội thừa dịp đó mà xen vào; Bà ấy nói anh phải về Los Angeles, em đã làm ầm ĩ như muốn lật chuyển cả nhà đòi được đi theo anh... Bà ấy nói cái gì em cũng làm theo... Em còn cho rằng, cuối cùng bà ấy sẽ giúp em có được tình yêu của anh! ! Nhưng không phải vậy... Lúc này, khi mọi chuyện đã bại lộ, bà ta cũng chưa hề một lần ngó ngàng đến em. Em đã nghe hết những điều mà bà ấy nói nhắn lại trong di động của em. Bà ấy còn mắng em rất ngu xuẩn, không nên để lại nhược điểm để cho người khác tóm được như thế! Hiện tại bộ dạng của em đã thế này, em đã tàn phế rồi... cả đời này em sẽ không còn gả cho ai được nữa... Nhưng bà ấy cũng không hề thực hiện lời hứa lúc trước với em... Bà ấy muốn đem em, một người lúc này đã trở thành vô dụng mà đá văng ra xa rồi ! !
Cho đến lúc cùng đường, cô mới nghĩ ra được phải mang hết thảy nỗi đau đớn ở trong lòng mình mà nói ra!
Cặp mắt lạnh của Mộ Yến Thần nhìn chằm chằm vào cô một lúc lâu, chỉ cảm thấy việc hít thở dường như cũng từ từ ngừng lại.
Toàn bộ câu chuyện, suốt cả quá trình, Mạc Như Khanh đều nấp ở sau lưng, im hơi lặng tiếng mà khống chế hết toàn cục.
Bà ta biết Nhan Mục Nhiễm có hành động điên cuồng...
Thậm chí, bà ta còn xúi giục...
Nếu nói bốn năm trước, bà ta chỉ muốn Lan Khê xa rời khỏi anh, thì giờ đây, bốn năm sau, cái bà ta muốn là cái chết của Lan Khê.
Một người mẹ máu lạnh vô tình như thế, lại là mẹ đẻ của anh.
Một lúc sau, Mộ Yến Thần mới thu hồi lại ánh mắt, nói giọng khàn khàn: ... Cô hãy nghỉ ngơi cho khỏe đi.
Dứt lời anh liền xoay người đi ra khỏi phòng bệnh. Ở phia sau, Nhan Mục Nhiễm tuyệt vọng gọi tên của anh, nhưng anh cũng không xoay người lại. Cuối cùng anh nghe thấy tiếng thét của cô, giọng nói giống như bị tê liệt vọng đến... Mạc Như Khanh, tôi hận bà! ! !
Đi ra phòng bệnh, Mộ Yến Thần rút từ trong túi áo ra một máy ghi âm đã chuẩn bị trước, ngón tay dài nhẹ nhàng ấn xuống một cái phím, đèn đỏ lóe lên rồi tắt. Ánh sáng le lói của tia hi vọng cuối cùng trong mắt anh cũng đã vỡ tan, lạnh lẽo như dưới địa ngục... Anh xoay người rời đi.
***
Kiểm tra cơ thể không việc gì, nên cô đã có thể xuất viện.
Điện thoại của nhà họ Mộ lại bất chợt gọi cho Mộ Yến Thần, anh nhận cuộc gọi, đồng ý đến khuya sẽ về nhà.
Trong điện thoại lửa giận của Mộ Minh Thăng vẫn là chưa tan, nhưng mơ hồ vẫn có thể nghe được giọng nói của Mach Như Khanh vẫn luôn dịu nhẹ êm tai, nhẫn nại chờ ông tan hỏa khí. Cũng thật không ngờ, vợ chồng ân ái ước chừng cũng đã mấy năm, đây là lần đầu tiên hai người tranh cãi ầm ĩ, dĩ nhiên là bởi vì chuyện con gái của ông. Mộ Minh Thăng nhìn tưởng chừng như không hề thương yêu gì Lan Khê, nhưng nếu như thật sự gặp chuyện, đương nhiên ông không thể để cho con gái của mình bị người khác bắt nạt.
Sau một giấc ngủ đến đần độn cả người, sau khi tỉnh lại Lan Khê đã hỏi ngay: Dì nhỏ đâu rồi?
Bà ngoại bên kia gọi điện thoại đến gọi dì nhỏ trở về. Dì nhỏ đi từ mấy ngày trước, mấy ngày nay cũng không thấy qua nữa. Anh thản nhiên giải thích.
Đôi mày nhỏ của Lan Khê nhíu lại: Dì nhỏ không phản đối anh ở cùng với em nữa sao? Có phải lúc anh đưa em đến bệnh viện đã nói gì với dì nhỏ điều gì không, dì nhỏ cũng biết là em mang thai rồi hả ?
Đã không có cùng huyết thống, dì nhỏ có thể phản đối điều gì? Mộ Yến Thần ngước mắt liếc nhìn cô một cái, ánh mắt trở nên mềm mại, cúi đầu hôn vào nơi mi tâm của cô, vừa hôn, anh vừa nói khẽ, Buổi tối chúng ta về nhà một chuyến nhé!
Về nhà.
Cơ thể Lan Khê nhất thời thoáng run lên một cái, trong đôi mắt ướt nước thoáng qua một chút hoảng loạn.
Sau chút hoảng loạn, cô lại cảm thấy cảm xúc của mình trở nên không rõ ràng, chuyện này đã không còn là tội ác thì cô còn sợ gì nữa? Nhưng nếu giờ phút này ngả bài với cha mẹ, chỉ sợ trong nhà sẽ lại xảy ra một trận chiến lớn
Muốn nói ra chân tướng nhất định phải vạch trần chuyện Mộ Yến Thần không phải là cốt nhục của nhà họ Mộ là chuyện thực Chuyện này với anh mà nói, không khỏi quá mức tàn nhẫn.
Nhẹ nhàng ôm lấy thắt lưng mạnh mẽ của anh, Lan Khê ôn nhu nói: Chúng ta thăm dò ý tứ trước đã, sau đó mới nói với bọn họ được không? Em sợ ba ba nhất thời không chấp nhận được chuyện này, sợ đến lúc đó ba ba sẽ rất kích động. Chúng ta phá hủy tình cảm vợ chồng vốn đang tốt đẹp của bọn họ, sợ rằng chuyện ấy sẽ làm ba nổi cơn tức giận rồi đuổi hai người ra khỏi nhà ...
Mộ Yến Thần vuốt ve mái tóc dài của cô, con ngươi thâm thúy hàm chứa ý tứ cảm xúc không rõ ràng... Sau khi đặt nụ hôn rất sâu trên tóc cô một lúc lâu, anh cúi đầu nói: Được!
Còn có một thứ này em hãy cầm lấy.
Cái gì vậy?
Lan Khê còn đang hoảng hốt, một chiếc phong bì trong suốt đựng tài liệu đã được nhét vào trong tay cô. Định thần nhìn lại, hóa ra đó là bản báo cáo kết quả kiểm tra DNA !Dieendaanleequuydonn Cô kinh ngạc một chút, mở ra nhìn thì thấy hai cái tên, dĩ nhiên là tên của bọn họ, nhất thời cô cũng chưa kịp hiểu.
Cầm lấy đi... Anh thản nhiên ra lệnh, hai tay chống đỡ ở bên người cô Sẽ có ích cho em đấy!
Lan Khê định nói điều gì đó, nhưng cô lại không thể thốt thành lời, đành phải giữ bản kết quả đó ở trong tay.
Giữa lúc anh đứng dậy đi làm thủ tục giao nhận giấy tờ, Lan Khê không nhịn nổi mở ra xem, những từ ngữ chuyên nghiệp ghi ở bên trong cô xem không hiểu lắm, nhưng ít nhất cô có thể hiểu được kết quả cuối cùng... Không biết anh đã làm xét nghiệm lúc nào, nhưng mà...
Nhẹ nhàng nâng mắt nhìn thoáng qua cái bóng dáng cao ngất kia, trong lòng cô chợt dâng lên chút ngọt ngào khó nén.
Phải chăng dù có khổ nữa, có vất vả nữa, thì họ cũng không phải không có khả năng được ở cùng nhau?
Cô cũng đã từng không dám nghĩ ngợi đến tương lai, còn bây giờ, phải chăng cô đã có thể nghĩ được rồi?
Em cười cái gì vậy? Làm thủ tục xong xuôi, Mộ Yến Thần trở về, nheo mắt lại, đi đến trước mặt cô dịu dàng hỏi, ngón tay nhẹ nhàng nâng chiếc cằm của cô lên khẽ ve vuốt, Em nghĩ đến chuyện gì vui vẻ phải không ?
Lan Khê sờ sờ lên mặt: Em.. đâu có cười...
Có mà. Anh nói chắc chắn, kéo cô đến gần, môi mỏng khêu gợi phủ xuống bên tai cô: Trong lòng em đang cười, anh nhìn thấy rồi.
Một luồng cảm giác tê dại từ cổ lan truyền ra khắp người cô. Lan Khê nhất thời ngượng ngùng đứng dậy, không nhịn được liền chui vào trong ngực anh, ôm chặt lấy anh.
Ý cười ở khóe miệng, cũng không nhịn được nữa, càng lúc càng lớn.
Sau khi lên xe, di động của cô liền rung lên, mấy ngày nay có rất nhiều chuyện xảy ra, nhất thời cô cũng không nghĩ ra ai còn có thể gọi điện thoại cho cô, cầm lên xem mới biết, hóa ra là Kiều Khải Dương.
Kiều Khải Dương?
Lúc này Lan Khê mới nhớ ra, cuộc giải phẫu của anh vừa mới kết thúc được một tuần. Mà trong vòng một tuần này, bọn họ đều ở tại khu nhà trọ Vân Sơn cùng Tô Nhiễm Tâm. Tất cả những chuyện bên ngoài đều do một tay Mộ Yến Thần xử lý. Không biết hiện giờ Kiều Khải Dương ra sao nhỉ?
A lô! Cô vội vàng nhận điện.
Hiện tại em cũng xuất viện rồi hả ? Giọng nói của Kiều Khải Dương có chút khàn khàn, giống như được truyền đến từ một không gian xa xôi nào đó vậy.
Kiều Khải Dương... Đôi mắt của Lan Khê đã ươn ướt, cô run giọng hỏi anh, Mấy ngày nay anh thế nào rồi? Tôi cũng có chuyện cho nên mới không thể liên hệ được với anh, anh... Sao anh lại biết tôi cũng vừa xuất viện?
Đối phương lặng im, hình như là đang cười yếu ớt. Kiều Khải Dương chuyển để tài nói chuyện trong điện thoại di động: Tôi muốn nói với em một tiếng trước khi trở về thành phố A ... tôi và mẹ tôi về cùng với nhau... chờ khi tòa án gọi, bà ấy cũng sẽ toàn quyền đại diện thay cho tôi... chắc tôi cũng sẽ không thể trở về đây nữa. Mấy ngày qua tôi không sao, nhưng mà mẹ tôi giống như người theo dõi tôi vậy, dường như đi theo suốt ngày, lại còn không cho phép tôi được liên hệ với em... Tôi cũng không có cách nào, hiện giờ chúng tôi đang ở sân bay, bà ấy đi toilet nên tôi mới vụng trộm gọi cuộc điện thoại này cho em được...
Lan Khê, tôi không sao đâu, quả thật chỉ cần qua một thời gian ngắn thôi là tay tôi sẽ có thể trở lại khỏe mạnh... Cũng không có vấn đề gì đâu, cuộc sống sau này khẳng định sẽ không có chuyện gì hết, em không cần thiết phải tạo áp lực cho mình. Còn nữa... Tôi sẽ không làm phiền em nữa, em phải hạnh phúc đấy, biết không?
Lan Khê có chút nghẹn ngào, không nói được thành lời.
Kiều Khải Dương cười cười: Bà ấy ra rồi , tôi cúp điện thoại đây, sau này chúng ta cũng ít được liên hệ, phỏng chừng có chết mẹ tôi cũng không cho phép tôi được liên hệ với em nữa rồi. Nhưng nếu như... tôi gặp được một người con gái cũng khiến tôi động lòng y như em, nhất định tôi sẽ gọi điện thoại báo cho em biết, được không?
... Anh thuận buồm xuôi gió. Cô chỉ khàn khàn nhẹ nhàng nói ra được mấy chữ.
Được rồi! Kiều Khải Dương giương mắt lên nhìn, thấy Tống Mẫn Tuệ đi tới vừa định lên tiếng muốn trách mắng, trong nháy mắt liền cúp luôn điện thoại di động, mở ra vẻ mặt có chút tái nhợt, biểu hiện sự yếu ớt, trên khuôn mặt tuấn tú của anh ý cười từ từ tăng thêm.
Một tay ôm lấy bả vai mẹ mình, anh cúi đầu bắt đầu nhẹ giọng an ủi.
Chính là tâm không theo miệng. Anh chợt nhớ tới ngày đó... Ngày đó nghe nói là dì nhỏ của Lan Khê, đại diện cho cô đến thăm anh, mới hàn huyên cùng anh được vài câu cũng đã gây cho mẹ anh một chút bài xích lẫn xem thường. Bởi vì trước khi đi người phụ nữ ấy chỉ nói một câu với anh... Bà ta nói, Lan Khê đã mang thai, đứa nhỏ này bọn họ dự định giữ lại... Cậu hãy chú ý dưỡng thương cho tốt đi, thật xin lỗi!
Bà ta nói thật xin lỗi?
Dưỡng thương, nếu như có thể chỉ là dưỡng thương tốt, thì cũng có thể. Nhưng vết thương tình cảm thì không biết đến khi nào mới có thể tốt đây?
Có phải cũng giống như tay trái của anh, cho dù có tốt lắm, nhưng ở trong xương cốt vẫn còn giữ lại sẹo, thời khắc nhắc nhở anh cầm không nổi, mà cũng không thể buông xuống được!!!
Thời gian kéo dài mãi, kéo dài mãi qua một đoạn năm tháng, tạm thời anh cũng không biết, sẽ phải trôi qua như thế nào đây!!!.
Chỉ có điều anh cũng không hề hối hận vì đã gặp được cô, cũng như chưa từng bao giờ anh hối hận việc mình bị thương vì đã đỡ cho cô ngày hôm ấy.
...
Xe chậm rãi chạy đến cổng lớn nhà họ Mộ.
Trước gara có một chiếc xe xa lạ đỗ ở đó. Lan Khê cũng không biết là ai, nhưng Mộ Yến Thần nhìn thoáng qua đã nhận ra ngay, nhưng cũng không nói, anh xuống xe dắt tay cô đi vào trong.
Cô được bao bọc bởi hai chiếc áo khoác, bên ngoài còn khoác chiếc tây trang của anh. Đã vài lần cô muốn cởi ra đưa cho anh, lại bị anh từ chối, ôm chặt hơn. Khi đi tới cửa thấy quản gia ra đón, Lan Khê mới thật sự hoảng hốt, vội vàng khoác trả lại tây trang lên trên người anh.
Thiếu gia, tiểu thư, công tử nhà họ Nhiếp hiện đang ở bên trong, nói là đến đưa thiệp mời kết hôn cho tiên sinh phu nhân, đã ngồi được một lúc rồi. Quản gia đến gần lên tiếng thông báo: Mấy ngày nay, lão tiên sinh ngóng trông hai người trở về, nhưng vì không sao liên hệ được với hai người, nên lão tiên sinh rất lo lắng, còn có... Còn có...
Quản gia có chút ấp a ấp úng.
Còn có cái gì? Ba tôi làm sao? Lan Khê mở miệng hỏi.
Vẻ mặt của quản gia trở nên sa sút: Sau khi chuyện của nhà họ Nhan được sáng tỏ, tiên sinh và phu nhân đã cãi nhau... Tiên sinh nói phu nhân mắt vụng về, đi coi trọng một người có lòng bất chính, còn định để làm con dâu của nhà họ Mộ, còn thiếu chút nữa đã làm thương tổn đến tiểu thư... nghĩ mà rùng mình đến mấy ngày. Phu nhân dỗ tiên sinh thế nào ngài ấy cũng không hề để ý. Tiểu thư, cô đã tới là tốt rồi, cô mau đi khuyên nhủ tiên sinh đi, nhìn thấy cô không sao thì lão tiên sinh mới có thể an tâm được!
Mộ Minh Thăng và Mạc Như Khanh cãi nhau?
Bởi vì chuyện Nhan Mục Nhiễm lái xe đâm cô sao?
Điều này xảy ra có chút ngoài ý muốn của Lan Khê. Đôi mắt ướt nước thoáng chút cảm động nhìn vào phía bên trong. Ở bên trong, tiếng nói, tiếng cười vẫn như trước, chắc là bởi vì có Nhiếp Minh Hiên ở đây, nên hai người dù sao cũng phải thể hiện biểu diễn chút ân ái.
Mộ Yến Thần nhìn ánh mắt của cô, trong ánh mắt sâu thẳm, sự lạnh lẽo dần dần dày đặc.
Cô đối với Mộ Minh Thăng có cảm tình sâu nặng như thế, hẳn là không thể dễ dàng dứt bỏ...
Anh đi qua ôm sát lấy eo của cô, đưa cô tiến vào bên trong.