Chuyện hạng mục gì đó mà Yến Thần nói là chuyện gì vậy? Chuyện làm ăn của các con mẹ không hiểu lắm, Lan Khê đã làm chuyện gì đắc tội với con mà con lại làm ra chuyện như vậy để chỉnh lý người ta vậy?
Nhan Mục Nhiễm không thốt nên lời.
Giờ phút này ánh mắt của Mộ Minh Thăng nhìn cô cũng có chút quỷ dị, còn Mạc Như Khanh ở bên cạnh vẫn còn đang rót trà, đôi mắt đẹp nhu hòa lạnh nhạt nhìn hết thảy mọi việc trước mắt, giống như đang xem một vở kịch vậy, không lên tiếng, cũng miễn bàn luận.
Trước mặt cha mẹ đối phương, mẹ Nhan cảm thấy thật xấu hổ, nếu như Mộ Yến Thần đã dùng lời vạch trần đến nước này, thân là mẹ đẻ bà không thể cứ như vậy mà bao che cho con mình được nữa.
Lan Khê, Mẹ Nhan mở miệng, Con hãy nói chuyện với bác một chút, có phải ở bên ngoài con và Nhiễm Nhiễm có chuyện gì mâu thuẫn ầm ĩ hay không, tuổi tác hai con khác nhau, lại không làm việc cùng một công ty, sao lại có thể xảy ra chuyện xung đột đến mức giương cung bạt kiếm như vậy? Con hãy nói một chút, nếu quả thật là Nhiễm Nhiễm có lỗi, bác cũng sẽ không nuông chiều nó.
Lan Khê nâng cặp mắt trong veo lên, thoáng nhìn qua Nhan Mục Nhiễm.
... Giữa các cô, vì điều gì mà phải giương cung bạt kiếm như vậy ư?
... Nguyên nhân quan trọng nhất kia, cô thật sự có thể nói ra miệng trước mặt nhiều người như vậy sao?
Khuôn mặt nhỏ nhắn thoáng trở nên trắng hơn, cô nhẹ nhàng nghịch ly trà, nói giọng khàn khàn: Cháu không biết...
Nhan Mục Nhiễm nghe xong lời này giống như đột nhiên có chút sức mạnh, khóe miệng hé nở một nụ cười trào phúng lạnh lẽo, đôi mắt đẹp ướt át đến động lòng người: Cô không thể nói nên lời rồi hả ? Lan Khê, có muốn tôi thay cô nói ra hay không? Phụ nữ ghen ghét nhau là chuyện trời sinh, nếu hoán đổi cô là tôi, cô có thể tốt hơn ở chỗ nào chứ? ! Cô cẩn thận ngẫm lại xem, có muốn tôi sẽ thay cô nói nguyên nhân kia ra hay không? Cô có dám hay không? !
Cô vốn lớn hơn Lan Khê vài tuổi, tính vai vế là đàn chị, vậy mà về mặt tình cảm lại thua Lan Khê, đúng là chuyện mất mặt.
Chỉ có một việc là cô không thua, đó là cô có thể đứng chung một chỗ cùng với Mộ Yến Thần, cho dù thế nào cũng có thể quang minh chính đại đứng ra để nói. Việc ấy trừ cô ra Mộ Lan Khê có làm được không? Tình cảm của bọn họ là điều cấm kỵ, là sự sỉ nhục không sao chịu nổi, cô không tin cô ta có thể nói ra!
Ngón tay Lan Khê run lên một cái, lòng ngón tay bị nước trà làm cho bị bỏng sinh đau cũng không chịu dời đi, trong đôi mắt trong veo có một sự run rẩy kịch liệt.
Tôi...
Cô còn chưa kịp mở miệng, bả vai đã bị một bàn tay ôm chặt, kéo vào trong ngực, chậm rãi mà mạnh mẽ.
Mộ Yến Thần ôm lấy cô giống như cung cấp thêm cho cô sức mạnh, cặp mắt cúi xuống liếc nhìn cô một cái đầy thương xót, tiếp đó ánh mắt lạnh lẽo ấy lại nâng lên, hừ lạnh một tiếng nhìn Nhan Mục Nhiễm: Nói.
... nói ra đi. Tất cả chúng ta, cùng nhau cá chết lưới rách đi.
Ánh mắt của Nhan Mục Nhiễm chợt chạm phải ánh mắt của Mộ Yến Thần, liền run lên kịch liệt, sự hoảng hốt ở trong lòng nhanh chóng lan tỏa tới trong mắt! !
Anh không ngăn cản...
Cho dù như thế nào cô cũng thật không ngờ, Mộ Yến Thần vậy mà đến nửa điểm cũng không hề ngăn cản! !
Rất nhanh chiếc khăn ăn cô nắm trong tay đã tràn đầy nếp nhăn, cô run sợ, trong đầu như có người đang giao chiến! Cứ như vậy, thời điểm cô bắt đầu sớm biết quan hệ của anh và Mộ Lan Khê, đã nhiều năm qua cô gạt mọi người chính là vì nếu nói ra chuyện này sẽ không chỉ hủy diệt Mộ Lan Khê, mà còn sẽ hủy diệt ngay cả Yến Thần!
Cô vẫn cho là anh kiêng kị...
Ai có thể đến để nói cho cô biết, vì sao giờ phút này anh lại như vậy, bộ dáng nhất định để cá chết lưới rách? Nếu một khi nói ra, vậy thì sẽ không có đường quay về nữa, cô và Mộ Yến Thần cũng không còn có bất cứ cơ hội nào nữa!
Bị ép buộc tới cực điểm, Nhan Mục Nhiễm gắt gao cắn răng mới có thể nhịn xuống lời muốn thốt ra ***, cô không dám! !
Không có gì... Nơi này quá ngột ngạt, con muốn đi bên ngoài đi một chút!
Nói xong cô cũng chẳng quan tâm đến lễ phép rời khỏi bàn, cũng nhanh chóng bước ra bên ngoài, còn ở lại trong này, cô cũng sắp cũng bị ánh mắt của vợ chồng Mộ tiên sinh và mẹ mình dứt khoát giết chết ngay ở chỗ này mất!
Nhiễm Nhiễm ... Mẹ Nhan nhíu mi, quay đầu khẩn trương gọi cô, Nhiễm Nhiễm!
Giờ phút này, Lan Khê cũng mới thoát khỏi cơn kinh hoàng như vừa từ trên vách núi đen ngã xuống, tay chân đều đã như nhũn ra, khuôn mặt nhỏ nhắn bày ra vẻ trắng bệch như giấy, ngẩng lên chăm chú nhìn Mộ Yến Thần vẫn không hề nhúc nhích.
Vừa mới rồi anh buông ra một chữ Nói thôi đã dọa rớt mất nửa cái mạng của cô.
Tuy cô đã quyết định muốn kiên định cùng với anh, nhưng trước mặt cha mẹ trong nhà vẫn không nên gây ra sự thương tổn vể thể diện! Đóng cửa lại, chuyện người trong một nhà có thể từ từ thay đổi, từ từ tan đi, nhưng không thể để dư luận xôn xao náo nhiệt như vậy!
Mộ Yến Thần nhẹ nhàng vỗ vỗ bờ vai cô, như là an ủi, môi mỏng nhàn nhạt phun ra mấy chữ: Em ngồi cùng mọi người trước nhé.
Nói xong anh cũng thuận tiện cũng kéo chiếc ghế dựa ra, đứng dậy đi ra bên ngoài.
Thím Trương bưng thức ăn ra ngoài, trên mặt tràn đầy kinh ngạc: Thế này là sao vậy, tất cả đều đi ra ngoài thế? Tiên sinh, phu nhân...
Sắc mặt Mộ Minh Thăng thoáng trở nên lạnh lẽo, cúi đầu như đang trầm ngâm điều gì đó, trái lại, Mạc Như Khanh nâng mắt lên nhẹ nhàng nói một câu: ... Đồ ăn cứ mang ra như bình thường, đặt lên xong xuôi, sau đó thím có thể đi nghỉ ngơi, nơi này không còn việc gì nữa đâu nói xong bà ngoái đầu lại nhìn về phía mẹ Nhan cười cười, Bọn nhỏ ở bên ngoài khó tránh khỏi trắc trở, chúng ta cũng không thể theo gót bọn chúng đi xa mà quản nhiều như thế được, cứ để thuận theo tự nhiên ... đừng khẩn trương, chúng ta khó có khi được gặp nhau, hãy cùng nhau ăn một bữa cơm vui vẻ.
Bên ngoài cổng lớn nhà họ Mộ.
Nhan Mục Nhiễm đi giày cao gót bước nhanh ra ngoài, âm thanh Lộc cộc lộc cộc lộc cộc kia giống như giẫm lên ở trong lòng mình,một phen tê rần. Bên ngoài ánh nắng đầu mùa đông tỏa sáng rực rỡ, ánh lên trong mắt một mảnh mê muội. Trong đầu cô không ngừng hiện ra câu chất vấn vừa rồi của mẹ mình, lại còn có ánh mắt quỷ dị như chất vấn của vợ chồng nhà họ Mộ kia nữa, cô cảm giác thấy toàn bộ sự tĩnh tâm giả tạo của mình cho tới lúc này, cư nhiên đã hoàn toàn sụp đổ trong nháy mắt rồi !
Sau lưng cô có tiếng bước chân thong thả chắc chắn đuổi theo.
Sống lưng của Nhan Mục Nhiễm thẳng cứng, một cỗ bi thương chạy dọc lên trên đỉnh đầu.
Đột nhiên cô xoay người, đối diện với gương mặt của Mộ Yến Thần cũng vừa đuổi đến nơi, đối diện với đôi mắt đen nhánh tràn đầy rét lạnh, thâm sâu không thể lường được!
Chẳng lẽ anh không sợ sao? Yến Thần anh đừng có ép em... Nếu như anh áp bức em quá mức, em sẽ không cố kỵ bất cứ điều gì!
Bức em gấp gáp quá, em sẽ nói ra hết tất cả chuyện của anh và Lan Khê ! Cô run giọng nói, hai đấm nắm chặt, móng tay bén nhọn đâm vào trong lòng bàn tay.
Bước chân của Mộ Yến Thần chậm rãi dừng lại, đôi mắt lạnh hơi hơi nheo lại, trong lúc đó môi mỏng nhếch lên xuất ra một câu thoáng vẻ thờ ơ.
Tôi chưa cho cô cơ hội sao?
Khóe miệng anh thoáng hiện ra nụ cười yếu ớt, trầm thấp nói: Chẳng lẽ cô cảm thấy tôi thật sự sợ cô hay sao?
Vừa mới rồi ở trên bàn ăn anh đã cho cô cơ hội để nói ra, cũng đã biểu hiện ra anh không có bất kể chỗ nào sợ hãi cô.
Toàn thân Nhan Mục Nhiễm run lên, móng tay đâm càng sâu vào trong lòng bàn tay, trong đầu hiện lên vẻ kinh sợ, không biết rốt cuộc anh muốn làm cái gì.
Bốn năm trước, chiêu kia của cô quả thật là cao minh, ngay cả tôi cũng bị lừa gạt, cô thực sự cảm thấy có một số việc cô có thể một tay che trời giấu diếm cả đời hay sao? Tôi và Lan Khê rốt cuộc có phải anh em ruột hay không ... so với tôi, trong lòng cô biết rất rõ.
Lại một tiếng sấm động kinh hoàng, chấn động cả người Nhan Mục Nhiễm đến phát run, trong nháy mắt sức lực toàn thân dường như bị tan biến mất.
Cô đã sắp không thể thở được nữa rồi
Anh... Làm sao anh lại có thể biết được? Ngay cả nói cô cũng không thể nói thành câu, Không thể như vậy... Làm sao anh có thể biết được chứ? !
Cặp mắt lạnh lùng của Mộ Yến Thần đảo qua cô, chậm rãi đi qua nhẹ nhàng tựa lưng vào trên lan can bằng đá cẩm thạch, trầm thấp hỏi cô: Nhan Mục Nhiễm, cô còn có lợi thế khác gì nữa không?
Không có gì ngoài những thứ này, cô còn có lợi thế gì khác nữa để có thể tách bọn họ ra được đây?
Chuyện này khi đến thời điểm tất nhiên tôi sẽ nói ra với mọi người, nhưng không phải lúc này, cũng càng không tới phiên người không liên quan ở đây nghe chuyện của nhà họ Mộ. Chỉ có điều Nhan Mục Nhiễm, tôi đã bị cô làm cho chậm trễ mất bốn năm... cô định tính toán thế nào đây?
Ngón tay dài giơ lên, anh chậm rãi giữ lấy cằm của cô, giọng điệu âm u, lạnh như băng.
Hiểu lầm trong suốt bốn năm, sự đau khổ, phải tính như thế nào?
Thực may mắn cô đã có thể đi theo tôi trở về thành phố C... Cũng được, năm đó bắt đầu ở nơi nào thì chúng ta sẽ kết thúc ở nơi ấy. Mua chuộc nhân viên trong bệnh viện để bóp méo kết quả kiểm tra, không tạo thành thương vong tổn thất lớn cho đại đa số nhân viên, pháp luật không thể làm gì được cô, chúng ta cũng không thể lấy thước đo của pháp luật ra để tính toán, Nhan Mục Nhiễm ... Trên gương mặt tuấn dật của Mộ Yến Thần hiện ra vẻ lạnh nhạt như nước, áp sát vào cô, nhưng con ngươi lại quét về phía bầu trời cao xa sáng sủa ở đằng sau đầu cô, trầm thấp nói: Lúc ấy trong lòng tôi có bao nhiêu đau đớn, nhất định một phân cũng không thiếu, phải tăng thêm lượng gấp bội để cho cô cảm nhận được, ngay ở nơi này, cho dù có dùng phương thức gì để cho cô có thể trải nghiệm rõ ràng với cảm giác của tôi lúc trước.
Yêu tôi thật không? Anh ngoái đầu lại nhìn cô chăm chú, Vậy thì vì tình yêu của cô, hãy trả giá thật nhiều đi.
Nhan Mục Nhiễm nghe giọng của anh như từ bên ngoài không gian truyền đến, từng tiếng một càng ngày càng gần, cứ vang vọng ở trong óc, sắp chọc thủng cả màng nhĩ của cô đến nơi! !
Đây là hiện thực.
Từng trận từng trận ngay trong lúc này đâm vào trong lòng cô! !
Yến Thần...
Mắt của Mộ Yến Thần trở nên lạnh lùng, anh lặng lẽ buông cô ra , ngoắc ngoắc khóe miệng nói: Bây giờ mẹ của cô còn có tâm tư để quan tâm đến việc chung thân đại sự của cô, bất quá cô cứ yên tâm, qua hai ngày nữa, bà ấy sẽ không còn cái tâm tư kia nữa rồi.
Bởi vì, tệ hơn nữa lại có một sự thực rất tàn nhẫn đang chờ bà ấy.
Nhan Mục Nhiễm, trong lòng cô có một vị trí nào đó, cứ va chạm là sẽ thương tổn, bị thương sẽ đau, đau đến không muốn sống nữa hay không?
Một nơi như thế, nhất định đã bị hủy diệt.
Đó là do cô nợ tôi, cũng là đã thiếu nợ với cô ấy.
Không...
Cánh tay của Nhan Mục Nhiễm chống vào lan can lạnh lẽo, sau một lúc lâu rốt cục mới phản ứng kịp .
Cô trơ mắt nhìn bộ dáng lạnh lùng của Mộ Yến Thần lui về phía sau, ảnh ngược của cô trong đồng tử của anh lại ghê tởm như thế, anh chán ghét cô, thậm chí là hận cô.
Bị người mình yêu sâu đậm nhất hận đến gần như chán ghét, cảm giác rút kiếm hướng về nhau, khiến cho lòng của cô thật chua xót, giống như bị một vật bén nhọn đâm vào vậy, một cú đánh úp thật mãnh liệt!
Yến Thần! ! Cô hô một tiếng, nhào lên gắt gao bám chặt lấy cánh tay của anh!