Nhận được sự thỏa hiệp của Lan Khê, ánh mắt hung hăng của Mộ Yến Thần mới dần dịu lại, thu hồi bàn tay, thẳng người ngồi lại chỗ cũ.
Ăn nhanh đi, sau đó tôi đưa cô về nhà gặp ba cô rồi mới tới công ty. Nhưng trước tiên, cô nên suy nghĩ tìm ra lí do chính đáng cho việc cả đêm không về nhà —— Nói đến đây, Mộ Yến Thần liền dừng lại, ánh mắt không tự nhiên liếc nhìn động tác của Lan Khê.
Khuôn mặt cô trong trẻo, lành lạnh như nước, hai má đang phồng lên, miệng thổi phù phù vào ly sữa lúc nãy anh mới uống.
Không khí trong nhà dường như được sưởi ấm lên, Mộ Yến Thần cố thu lại sự mất tự nhiên, giọng trầm thấp nói: Tìm được lí do chưa?
Rồi.
Lí do gì?
Nói là tới nhà chú hai ngủ lại một đêm. Trước kia tôi toàn lấy lí do này. Cô trả lời mà không thèm nhìn vào mặt anh.
Đem ly sữa đẩy ra xa, Lan Khê đứng dậy: Tôi ăn no rồi.
Mộ Yến Thần nhìn vào dĩa bánh bao của cô, phát hiện cô mới ăn tí xíu, cau mày: Ăn thêm nhiều chút.
Lan Khê lại nghiêng đầu, lạnh lùng liếc anh một cái, nhấc chân bỏ đi một mạch, bị anh chọc tức, còn ăn được mới lạ.
***
Suốt quãng đường về nhà họ Mộ, Lan Khê vẫn giữ nguyên gương mặt lạnh lùng, bí xị.
Tia nắng ban mai tỏa khắp căn biệt thự xa hoa, rực rỡ chói sáng tựa như ngày đầu Mộ Yến Thần từ nước ngoài trở về.
Trong phòng khách, Mộ Minh Thăng ngồi trên ghế sa lon, mặt trắng bệch như bị trét cả tấn thạch cao. Mạc Như Khanh cũng như ngồi trên đống kiến lửa, thấp thỏm không yên. Lúc này, theo luồn ánh sáng hắt vào phòng, một dáng người cao lớn, tuấn dật từ từ xuất hiện. Ánh mắt Mạc Như Khanh sáng lên, mang theo tia vui mừng khi thấy Mộ Yến Thần, bà tò mò nhìn phía sau Mộ Yến Thần, lập tức reo lên:.
Minh Thăng, Minh Thăng! Lan Khê về rồi! Trong giọng điệu của bà mang theo sự kích động khó kìm nén.
Mộ Minh Thăng biểu tình nhất thời trầm xuống, lửa giận cháy lan khắp toàn thân, nhưng vẫn cố nhịn xuống đáy lòng, bình tĩnh ngước mắt quan sát.
Lan Khê không cảm nhận được nguy hiểm sắp đến, bình tĩnh chắp tay sau lưng, kêu một tiếng: Ba.
Lúc này, hai bàn chân thon nhỏ của cô được bọc trong đôi giày cao gót màu bạc sáng long lanh. Toàn thân trên được bao phủ bởi một cái áo khoác lớn. Cả đêm ở bên ngoài, giờ cô lại xuất hiện với bộ dạng này, không khỏi làm cho người khác có những suy đoán mờ ám. Cũng may trước khi trở về, cô đã nhờ Mộ yến Thần mua cho một chai súc miệng, tẩy sạch mùi rượu hôm qua còn vương trên người.
Hôm qua mày đã đi đâu hả ? Chú Phúc nói mày ra khỏi nhà từ tối! Con gái mà đi ra ngoài cả đêm, thật có đức hạnh, con nhỉ! Mộ Minh Thăng hoàn toàn không thể ngăn chặn lửa giận .
Lan Khê sờ di động trong túi, cẩn thận lựa lời Di động con hôm qua hết pin, lại mang theo không nhiều tiền nên không thể bắt xe về nhà, sẵn tiện nhà chú hai gần đó nên con tắp qua nhà chú xin ngủ nhờ một đêm.
Mày thử nói láo thêm một chữ nữa xem! ! Một tiếng rống dữ dội vang lên, như một cơn bão to suýt chút thổi bay đầu cô.
Lan Khê khiếp nhược, toàn thân run rấy.
Quản gia đứng ở bên cạnh tỏ ra lúng túng, có ý tốt nhắc nhở: Tiểu thư. . . . . . Sáng này, tôi đã gọi điện hỏi chú hai của cô rồi. . . . . .
Lan Khê cảm thấy lúc này như có cây súng chặn ngang cổ họng.
Tao cho mày biết, sáng nay, chú Dương gọi điện nói với tao, khuya hôm qua, ở thành tây, chú ấy thấy có một đứa con gái dáng vẻ y chang mày. Mộ Minh Thăng càng nói càng cố gằn giọng, sắc mắt lúc đen lúc trắng, mày có biết nơi đó là loại địa phương ra sao không hả con? Lần trước thì quậy huyên náo ở ven đường, lần này tiến bộ hơn, trực tiếp đi đến những nơi đen tối, bẩn thỉu. Mày muốn tao tức chết mới vừa lòng phải không? !
Không còn lời nào có thể phản bác hay ngụy biện, đầu Lan Khê cúi xuống gần tới ngực.
Nhưng cẩn thận suy nghĩ đến những lời nói vừa rồi, trong lòng Lan khê lại trào lên sự bi thương, chua xót, tủi thân nói: Vậy cả đêm hôm qua, trong nhà không một ai quan tâm đi tìm con. . . . . .
Mộ Minh Thăng trợn to hai mắt, giận đến khói bốc lên tận đỉnh đầu! Sắc mặt lúng túng, cứng họng không thốt nên lời.
Không khí, thoáng chốc trở nên quỷ dị.
Lan Khê chớp chớp hai mắt, cố ngăn những giọt nước mắt đang chực trào ra, vẻ mặt mê mang lộ vẻ đáng thương, quay qua nhìn người quản gia: Tôi đoán đúng phải không? Các người. . . . . . Khi nào mới biết tôi biến mất?