Bao tử lại bắt đầu nhoi nhói lên làm cho Lan Khê không khỏi cau mày, cô buông cây bút ra, lấy tay xoa xoa bụng. Không hiểu sao tự dưng cô lại nhớ tới việc xãy ra ngày hôm nay, bàn tay của anh xoa bóp ngực cô rất mạnh, làm cho cô thấy đau, chắc chắn nó đã bị sưng đỏ lên rồi, cô cảm thấy cơ thể mình vẫn con đang nóng bừng như lúc đó.
Thật may là trong công ty không còn ai, nếu không nhất định sẽ tưởng là cô bị sốt , nên mặt mới đỏ lên như vậy
Trước khi tan hợp, mọi người trong bộ phận kế hoạch ai cũng bất mãn, Lan Khê cũng giải thích với họ là DiglandYork sẽ xem xét lại kế hoạch của mình, hợp đồng có thể sẽ không bị hủy, nhưng không ai tin cả, ngay cả Branda cũng nhìn cô bằng ánh mắt lạnh lùng, rồi lập tức bảo mọi người tan họp.
Mọi người dần dần giải tán, nên bây giờ cô ở lại làm việc cũng chả có tác dụng gì.
Trái ngược hoàn toàn với tổ kế hoạch B, mấy vị sư tỷ cùng tốt nghiệp ở trường đại học A lại cười híp mắt nói với cô không sao, người mới ai cũng vậy cả thôi, dự án thất bại là chuyện bình thường.
Nhưng giọng nói đó, rõ ràng chứa đầy sự giễu cợt.
khuôn mặt nhỏ nhắn của Lan Khê thoáng qua vẻ cô đơn, bất lực nhìn màn hình máy tính, nghiên cứu kế hoạch mà cô gửi cho DiglandYor, nhưng vẫn không biết rốt cuộc là nó sai ở chỗ nào.
—— Cô bị cười nhạo thật là đáng đời.
Lan Khê thở dài, thu dọn đồ đạc, cho dù có phải nghiên cứu cả đêm thì cô vẫn muốn đi ra ngoài một chút.
Lúc cô vào thang máy đi xuống đại sảnh, cách một cánh cửa thang máy cô cũng có thể nghe được những tiếng ồn ào ở bên ngoài.
Rốt cuộc em có chỗ nào không tốt, anh nói cho em biết đi, em nhất định sẽ sửa mà! Giọng nữ thê lương bật khóc nức nở, lời thoại này có hơi cũ thì phải.
Cửa thang máy mở ra, Lan Khê rũ hai mắt xuống, cô vờ như không biết chuyện gì, đi đường vòng ra ngoài.
Anh hả? Suy cho cùng thì anh có chỗ nào tốt hả? Nếu không có em, thì anh cũng có người khác thôi”. Người đàn ông kiêu căng trêu chọc , ngữ điệu lạnh lùng vô tình.
Kiều Khải Dương! Anh là kẻ có mới nới cũ! Đứng núi này trông núi nọ! ! Cô gái gào thét.
Người đàn ông tiếp tục cười, nheo mắt lại nhìn chằm chằm người trước mặt, đột nhiên trước mắt anh xuất hiện bóng dáng mảnh khảnh, làm cho cơ thể anh cứng đờ, ánh mắt như bị Lan Khê trói chặt, không thể nhúc nhích, chăm chú nhìn cô ở phía xa xa.
Nhếch miệng, trên đôi môi lạnh lùng của Kiều Khải Dương xuất hiện nụ cười chế giễu, khàn giọng nói: Điểm này anh sợ là mình không thể thay đổi. . . . . .
Đứng núi này trông núi nọ.
Có lẽ đúng là vậy...! .
Ngón tay thon dài của anh lạnh lùng hất cô gái đang đứng bên cạnh ra, muốn chạy tới chặn Lan Khê lại.
Nhưng cô gái nhất quyết không chịu buông tay, mặt mày đầy nước mắt giận dữ nói: Vậy anh nói đi, người yêu mới của anh là ai? Em muốn nhìn xem mặt cô ta thế nào mà có thể câu mất hồn của anh!
Kiều Khải Dương mất hết kiên nhẫn, cười lạnh: Cô bị bệnh hả. . . . . .
Trước khi vui đùa thì đương nhiên phải đối sử tốt rồi, phụ nữ quá mau quên hay là yêu quá nên ảo tưởng? Tất cả mọi việc đến cuối cùng rồi cũng sẽ bị lãng quên hết thôi.
Em bệnh thì sao! Cô gái gào thét một tiếng, rưng rưng ôm lấy anh, Khải Dương, em thật sự rất yêu anh, anh đừng không quan tâm đến em. . . . . .
Lan Khê đang đi ở phía trước, trong lòng run lên dữ dội!
Không hiểu sao chân cô tự nhiên bước chậm lại, nhớ lại nhiều năm về trước, ở trong đêm động lạnh giá ở thành phố C, cô cũng từng hèn mọn níu tay áo của một người giống như vậy, nói với anh, Mộ Yến Thần, anh đừng không quan tâm đến em.
Hốc mắt không hiểu sao lại trở nên ẩm ướt.
Ánh mắt của Kiều Khải Dương lạnh dần, gở hai cánh tay của cô gái đang để trên ôm hông của anh ra, lạnh lùng vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô: Anh cũng yêu em, nhưng chỉ là nhất thời mà thôi. Yêu? Yêu sao? Nếu em cứ dây dưa mãi như thế này, thì chút hứng thú cuối cùng của anh dành cho e cũng không còn. . . . . . Em hiểu không?
Cô gái bị lời nói vô tình của anh làm cho đông cứng tại chỗ.
Kiều Khải Dương nhân cơ hội này thoát ra, chỉnh lại cổ áo, lạnh lùng đưa mắt nhìn về phía Lan Khê.
Em không tin. . . . . . Kiều Khải Dương, trừ khi anh nói cho em biết cô ta là ai! ! Em nhất định phải biết vì sao anh lại vứt bỏ em. . . . . . Tiếng gào thét của cô gái từ đằng sau truyền đến.
Kiều Khải Dương phiền chết đi được, ánh mắt sắc lạnh lùng tiến lên kéo cổ tay của Lan Khê lại, trong lúc cô còn đang kinh ngạc thì nhanh chóng kéo cô lại đứng trước mặt mình, Lan Khê bị kéo làm cho lảo đảo, còn chưa kịp phản ứng lại đã bị anh ta ôm lấy, một vật nặng gì đó đè lên vai của cô, sau đó trên gáy của cô truyền tới hơi thở ấm áp cùng với giọng nói lạnh lùng vang lên: Chính là cô ấy. . . . . . Em nhìn đi, bảo bối nhà anh đẹp hơn nhiều phải không?
Hơi thở ấm áp đó, làm toàn thân Lan Khê đông cứng!
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô trắng bệch, rốt cuộc đến lúc này mới phản ứng lại.
Kiều Khải Dương.
Cái tên này sao nghe quen quá vậy..
Cô theo bản năng muốn đẩy vật nặng trên vai mình ra, ánh mắt của Kiều Khải Dương lại đột nhiên trầm xuống, nắm chặt hai tay của cô hơn, ôm cô ở trước ngực, ánh mắt lạnh lùng lộ ra chút khẩn cầu, ở bên tai cô nói nhỏ: Cho tôi ôm một chút. . . . . .
Ánh mắt Lan Khê lạnh lẽo, định động thủ, nhưng bất chợt cô suy nghĩ lại.
Tiếng giày cao gót của Cô gái dồn dập rồi dừng lại,ánh mắt đỏ ngầu đầy sự ghen ghét: Cô là ai? !
Kiều Khải Dương cười thỏa mãn: Cô ấy là một khối trân bảo hiếm thấy. . . . . .
Cô gái nắm chặt cái túi, lần này thì cô đã hiểu rõ rồi, cô đã thật sự chấp nhận sự thật! Nhìn hai mắt sáng chói của Kiều Khải Dương thì cô đã biết, trừ khi là anh ta rất thích, nếu không anh ta sẽ không dùng ánh mắt như thế này để nhìn người khác!
Cô gái nắm chặt cái túi, lần này thì cô đã hiểu rõ rồi, cô đã thật sự chấp nhận sự thật! Nhìn hai mắt sáng chói của Kiều Khải Dương thì cô đã biết, trừ khi là anh ta rất thích, nếu không anh ta sẽ không dùng ánh mắt như thế này để nhìn người khác!
Kiều Khải Dương, anh là tên khốn!! Cô gái gào thét lên một tiếng, sau đó chỉ thẳng vào mặt Lan Khê, Con hồ ly tinh khốn kiếp, cô hãy chờ đó, tôi có chết cũng không để cô sống yên đâu! !
Giày cao gót đi lướt qua, người phụ nữ tát Kiều Khải Dương một cái thật mạnh, Kiều Khải Dương nhanh chóng đưa tay len đỡ, sợ cô ta làm Lan Khê bị thương.
Tiếng giày cao gót càng lúc càng xa.
Chuyện của anh xong chưa? Lan Khê dịu dàng hỏi.
Kiều Khải Dương sửng sốt, phát hiện mình vẫn đang kéo tay cô, đầu nhẹ nhàng tựa lên trên vai cô, cảm giác này thật thoải mái.
Ừ. . . . . . Anh ta trầm nhẹ đáp một tiếng, trong lòng chợt thấy ấm áp, nhẹ nhàng nắm chặt cổ tay của cô, Sao cô lại về trễ quá vậy. . . . . .
Đây là lần đầu tiên anh quan tâm tới một người phụ nữ.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lan Khê lành lạnh xoay người đối lại đối diện với anh ta, giọng dịu dàng nói: Thà về muộn còn hơn gặp anh.
Kiều Khải Dương vẫn còn đang đắm chìm trong vẻ đẹp của cô, không có kịp phản ứng.
Bốp! Một tiếng nổ tung ngay trước mắt! Kiều Khải Dương rên lên một tiếng rồi che mũi lại, nhưng vẫn không hề né tránh! Khuôn mặt đau đớn làm anh ta nghĩ mình đã bị hủy hoại dung nhan mất rồi, nhưng đau hơn chính là ở phía dưới, bởi vì Lan Khê vừa đá vào đó một cái, anh ta quỳ một chân trên đất, che chỗ đau lại không thể nói nổi lời nào.
Đại sảnh rộng lớn lành lạnh, chỉ còn lại vị tiểu thư lễ thân đanh đứng che miệng nhìn bọn họ.
Lan Khê nhẹ nhàng kéo kín cổ áo khoát lại, ánh mắt đầy tức giận, ngữ điệu lạnh như nước: Mình anh chết được rồi, đừng có kéo tôi xuống nước theo, lần sau đừng có chạm vào tôi nữa, nếu không tôi sẽ không khách khí.
Nói xong cô liền quay người bỏ đi.
Người đàn ông như vậy, thật quá hư đốn, dù có bị gì cũng đáng đời.
Lúc Lan Khê vừa đẩy cửa kiếng ra, gió lạnh ùa vào, cô lạnh đến phát run lại nghe thấy tiểu thư lể tân sợ hãi thét lên: Kiều Thiếu! ! Sau đó là một chuỗi tiếng bước chân dồn dập.
Lan Khê sửng sốt, suy nghĩ một chút, tay xiết chặt tay cầm cửa quay đầu lại xem chuyện gì.
—— Người đàn ông lúc nãy còn quỳ một chân dưới đất, lấy tay bịt mũi, khuôn mặt thống khổ, máu đỏ sềnh sệch chảy ra từ kẻ hở giữa các ngón tay anh ta, từng giọt từng giọt thay nhau rơi xuống đất, chảy đầy trên sàn nhà, nhìn thấy mà ghê.
***
Đêm khuya, ở phòng cứu cấp.
Kiều Khải Dương ngước đầu, trong mũi nhét hai miếng bông gòn, ngước lên nhìn trần nhà.
Lan Khê cà thẻ trả tiền xong quay trở lại, từ xa đã nhìn thấy hai cánh tay của anh ta gác lên ghế dài, chân dài đưa ra, ngửa đầu cầm máu, bộ dáng vẫn kiêu ngạo như trước.
Thấy trước mặt có người xuất hiện, Kiều Khải Dương trở nên nghiêm túc, sắc mặt nhợt nhạt, cười lạnh với cô một cái.
Lần sau, em hãy nhớ cho kỹ. Đừng xuống tay độc ác như vậy, ngộ nhỡ làm người ta mất mạng thì không tốt đâu. Anh nghiêm túc cảnh cáo.
Lan Khê lườm anh ta một cái, không nói lời nào, chờ tới lúc anh ta khỏe hơn một chút sẽ đi ngay.
Kiều Khải Dương nhìn chằm chằm cô, ánh mắt lạnh lùng trở nên mềm mại.
Mộ Lan Khê, lúc còn học đại học em có đi học võ hả?
Lan Khê hiểu ra, không thèm để ý tới anh ta nữa.
Xuống tay ác như vậy, có phải em từng bị tên khốn nào ăn hiếp phải không? Cho nên em mới đề phòng dữ như vậy?
Lan Khê liếc nhìn anh ta, vẫn không nói tiếng nào.
Anh thấy cũng khó trách. . . . . . Con mắt sắc bén của anh ta tối dần, nhìn cô chằm chằm, khàn giọng nói, Sau này, nếu có người bảo vệ em, em sẽ không như thế nữa. . . . . .
Em có nhớ anh không?
Mắt Lan Khê run lên.
Kiều Khải Dương ngớ ngẩn, đột nhiên bật cười, lắc đầu một cái: Ngàn vạn lần em đừng nên nhớ tới anh.
Đó không phải là chuyện tốt đẹp gì, cô ngàn vạn lần đừng nhớ.
Anh còn chảy máu mũi không? Cô lạnh lùng hỏi, Nếu không còn thì tôi về trước đây.
Em có biết hôm nay anh đã hoàn toàn chia tay với tất cả bạn gái? Anh ta gở bông xuống nhìn, sắc mặt có chút hốc hác nhưng vẫn vô cùng anh tuấn, ngước mắt nói, Hôm đó lúc anh nhìn thấy em, anh đã không thể nào quên em được. Mộ Lan Khê, sau này hãy để anh bảo vệ em, có được không? Em làm bạn gái anh có được không?