Giọng nói nhún nhường đầy lễ phép, lại như cố tình tạo một chút áp lực, làm cho Branda không nói được chữ nào!
Tút tút tút. . . . . . Điện thoại bị tắt đi.
Branda cau mày chặt lại, nhưng lại không dám đắc tội với khách hàng lớn, cầm bản thảo của Lan Khê lên nhanh chóng bấm gọi cho đội hậu cần để bọn họ lên lấy đồ.
Chắc công ty chuyển phát nhanh sẽ đưa đồ đến đó vào tối nay.
Việc mà cô hy vọng nhất vào lúc này chính là bản sơ thảo chưa qua kiểm duyệt của Lan Khê đừng có xảy ra sơ xuất gì, nếu không thì, đơn hàng lần này sẽ thất bại, vậy thì tổ kế hoạch B của bọn họ sẽ bị trừ lương trong vòng nửa năm mất!
. . . . . .
Trong đại sảnh trang hoàng rộng lớn, trợ lý liếc nhìn tập tài liệu sơ khảo trên tay.
Hội nghị đã kéo dài hơn hai tiếng rồi, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì chắc cũng sắp kết thúc, trong lúc trợ lý giơ tay lên nhìn đồng hồ thì cửa phòng hội nghị đã được phụ tá mở ra, môt thân hình mạnh mẽ, rắn rỏi đầy lạnh lùng bước ra đầu tiên, cơ thể của anh tỏa ra sự uy hiếp, cầm tập văn kiện trong tay, vẫn đang lắng tai nghe tổng giám đốc bộ phận tài chánh với mái tóc xù lam nham chỗ ở kế bên không ngừng báo cái cáo về việc gì đó, rũ mắt xuống, chỉ nói có hai câu thôi mà đã đưa ra được phương án giải quyết, toàn bộ đám người này đều là những nhân viên tinh anh được điều từ tổng bộ ở DiglandYork về, nếu không thì làm sao có thể chỉ trong vòng một tuần lễ đã có thể đem thị trường trong nước đẩy nhanh ra ngoài, làm nên lịch sử vang dội đến như vậy.
Đây là đồ ngài cần. Trợ lý điều chỉnh lại sắc mặt, đưa bản thảo lên.
Mộ Yến Thần đưa người ra ngoài, ánh mắt đầy lạnh lùng, liếc nhìn bản thảo, trầm giọng nói: Đem đến phòng làm việc cho tôi.
Trợ lý ngẩn ra, vội vàng sải bước đuổi theo anh, vừa đi vừa không nhịn được cười, nhẹ giọng nói: Tôi cảm thấy công ty thiết kế được chọn lần này cũng không tệ lắm, mặc dù không phải là công ty tốt nhất trong nước, nhưng lúc nãy tôi có xem qua, rất có sáng tạo, tôi còn tưởng mấy công ty quản cáo trong nước không thể nào có được đẳng cấp giống mấy công ty ở nước ngoài, thật không ngờ tới. . . . . .
Anh ta còn chưa nói xong, trên tay tự nhiên nhẹ hẫng đi, thì ra văn kiện trên tay đã bị lấy đi vứt lên trên bàn, bóng lưng đầy lạnh lùng của Mộ Yến Thần đưa về phía anh, ngón tay thon dài nới lỏng cà vạt, chậm rải hỏi: Còn việc gì nữa không?
Trợ lý ngẩn ra, theo bản năng trả lời: Tạm thời không có.
Vậy ra ngoài đi.
Ba chữ lạnh như băng, đầy lực uy hiếp.
Một hồi lâu sau trợ lý mới có thể phản ứng lại, mặt đầy kinh ngạc, nhưng nhanh chóng khôi phục lại cúi đầu chào rồi đi ra ngoài.
Cửa đóng lại, phòng làm việc khôi phục lại vẻ yên tĩnh ban đầu.
Mộ Yến Thần cởi áo khoác ra, suốt mấy ngày nay, anh toàn thức trắng đêm để làm việc nên tinh thần bị tiêu hao rất nhiều, cũng may tình hình bên này đã được dàn xếp ổn thỏa, từ khi trở về nước tới nay anh chưa có được một giấc yên ổn nào cả, không biết tối nay có bị như vậy nữa hay không.
Có lẽ nói như vậy cũng chưa đúng lắm, không phải anh chỉ mới mượn thuốc để có được được giấc ngủ sâu, mà đã dùng nó nhiều năm nay rồi.
Vốn định pha ly cà phê, nhưng suy nghĩ một chút rồi rót một ly nước.
Người ở trong công ty cũng dần thưa thớt, sự yên tĩnh dần dần bao lấy anh, Mộ Yến Thần cầm lấy tập văn kiện đang nằm yên trên bàn lên lật ra, từ đầu đến cuối chỉ có một phác thảo đơn giản, trang phía sau có để hình của cô, Mộ Yến Thần rút ra nhìn, tờ cuối cùng còn có chứ ký của cô, ba chữ nhỏ nhắn xinh đẹp, Mộ Lan Khê.
Hốc mắt chợt lóe lên đầy tổn thương, khẽ ươn ướt, một sự buồn bực, đau đớn từ tim truyền ra ngoài, giống như dòng nước lớn bao phủ lấy anh.
Để tờ giấy lên trên bàn, vẻ mặt trầm ngâm của anh hiện ra sự vừa ý, đây chính là cái mà người ta thường gọi là tài năng.
—— Em bỏ được Kỷ Diêu sao? Không đến trường A, không học nghành thiết kế quảng cáo sao?
—— . . . . . . Em không bỏ được. Anh, sao anh lại biết em muốn học thiết kế?
Ngày cô thi tốt nghiệp, anh nhớ mình đã từng nhờ Nhiếp Minh Hiên nói với cô một câu, Anh nói, Lan Khê, em là tốt nhất.
Cô quả nhiên là tốt nhất.
Mười ngón tay thon dài đan lại với nhau, nắm chặt lại, hai tay chống lên mặt bàn.
Cái cảm giác này, lúc còn ở nước ngoài, anh đã vô số lần cảm nhận được nó, cái cảm giác đau đớn muốn đốt cháy cả tim anh, dường như là mong mỏi, nhưng lại không biết mình đang mong mỏi việc gì, cũng bởi vì nó mà anh không thể nào ngủ yên được.
Mở mắt ra, hai mắt Mộ Yến Thần lạnh như băng, cởi nút áo ở cổ ra, cầm điện thoại lên gọi cho người trợ lý vừa mới tan việc kia, khàn giọng nói: Hủy những cuộc hẹn đã sắp xếp trước đó đi. Hẹn gặp công ty này vào ngày thứ hai.
***
Hôm bọn họ trở về cũng là hôm mà thành phố C mưa như trút nước.
Kỷ Hằng muốn lái xe đưa cô về nhà, nhưng Lan Khê lại từ chối, kiên quyết đi xe buýt, lúc vừa mới bước ra khỏi cửa đã nhìn thấy một nhà ấm áp đang đứng chờ, kỷ Diêu vì công việc nên đã dọn ra khỏi nhà, nếu không thì cả nhà họ có thể đoàn tụ rồi.
Đoàn tụ.
Hai chữ này như đâm thật sau vào lòng của cô, Lan Khê cười ngọt ngào, khoát khoát tay rồi lên xe buýt.
Đến điểm dừng chân, cô chạy thật nhanh qua cái sân nhỏ chạy đến gõ cửa nhà, vì vậy mà bị nước mưa bắn tung tóe đầy chân.
Tiếng mưa rơi hòa với tiếng mở cửa, sau một hồi lâu mới có người che dù đi ra mở cửa, là một vị phu nhân tướng mạo thanh tú, nhìn thấy Lan Khê đang đứng trong mưa, không khỏi giật mình đứng yên tại chỗ, quay về phía sau la lên: Minh khải! Minh khải ——! Ông mau ra đây xem. . . . . . Ông xem coi ai đến nè!
Thiếm nhỏ mở cửa cho cô, hốc mắt nhanh chóng ướt: Sao con lại ở đây vào giờ này, thế nào.. —— thế nào mà con lại tới đây! Thật may là hôm nay thiếm nghĩ làm sớm, chú con cũng không đi ra ngoài, nếu không thì con phải làm sao đây! Nhanh vào trong đi, người con ướt hết cả rồi. . . . . .
Mộ Minh khải đang đeo kiếng say sưa đọc sách, nghe có tiếng người đi vào, trên mặt cũng không khỏi ngạc nhiên.
Lan Khê bình tĩnh đứng yên tại chỗ, ngước mắt nhìn người thân nhất của của mình, cười dịu dàng gọi: Chú nhỏ.
Bên trong phòng khách, Mộ Minh Khải vừa vui mừng vừa lo lắng bước ra, nhìn vợ đang bận rộn ở trong bếp, rồi ngoái đầu nhìn lại chậm rải nói: con có chắc là không cần về thăm nhà một chút không, ngày mai con phải đi nữa rồi?
Hai mắt Lan Khê ươn ướt, run lên một cái, nắm chặt ly trà trong tay, gật đầu.
Trong mắt Mộ Minh Khải thoáng qua chút đau thương, hốc mắt ửng đỏ, thở dài một hơi rồi ngồi xuống: Con nói xem con còn muốn ầm ĩ gì nữa chứ? Lúc đầu cũng không phải ba con cố ý hiểu lầm con, sau khi mọi chuyện được giải quyết con cũng đi mất, đã vậy còn đi tận bốn năm liền không thèm quay về, ba mẹ con sẽ nghĩ thế nào đây? Người nhà với nhau cả, sao có thể hận nhau được chứ?
Lan Khê cười yếu ớt, lắc đầu một cái: Chú nhỏ, con sợ nếu như con về ba sẽ không vui, không phải con còn hận ông ấy, mà là con chưa từng hận ông ấy.
Trong trí nhớ của cô, cô chưa từng làm bất cứ việc gì cho ba cô được vui cả.
Hơn nữa ông ấy cùng từng nói cô không còn là con gái của ông ấy, cho nên chỉ cần ông ấy không muốn, cô sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt ông ấy, để khỏi làm ông ấy tức giận.
Con xem con đang nói cái gì đấy, vậy mà còn nói là không hận? Mộ Minh khải cười chua xót, tay để lên mép bàn, Anh trai con bận rộn như vậy mà còn biết trở về thăm bọn họ,vậy mà con lại không biết?
Lan Khê đột nhiên giật mình!
Anh trai cô.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô tái nhợt, cô há miệng muốn nói gì đó nhưng lại không thể nói thành lời, một hồi lâu sau mới nghe được giọng nói khàn khàn của mình: Anh ấy. . . . . . Trở về lúc nào vậy. . . . . .
Hôm kia! Mộ Minh Thăng nói, rồi suy nghĩ một hồi, Không đúng là trước đó mấy ngày, nó còn mang theo ít đồ đến thăm chú nữa, chú hỏi nó có liên lạc gì với con không, nó còn nói với chú là con rất khỏe chú không cần lo lắng, chẳng lẽ con không biết nó trở về?
Sắc mặt Lan Khê hoàn toàn thay đổi.
Cơ thể của cô cương cứng, ngồi không yên, thật may là ngay lúc này điện thoại trong túi xách điện thoại lại reng lên.
Cô bắt máy.
Alo
Mau đến đây tăng ca! Giọng nói nghiêm nghị không cho ai có cơ hội phản đối của Branda truyền đến.
Lan Khê ngẩn ra: Branda, giờ em không ở thành phố A.
Branda nhất thời quên thở: Chị quên mất, em lập tức bắt chuyến bay sớm nhất quay lại đây đi, có việc rất gấp, chị sẽ trả tiền vé lại cho em.
Việc gì mà gấp dữ vậy? Cô nhẹ nhàng cau mày nói.
Là vì bản thảo hôm trước —— Lan Khê, đối phương hẹn mình ngày mốt đến bàn chuyện, em nhanh chóng trở lại chỉnh sửa phương án và bài diễn thuyết lại cho tốt, rồi giao cho phòng tài vụ tính toán chi phí, chúng ta không còn nhiều thời gia nữa, em tranh thủ đi! Branda vội vã cúp điện thoại.
Sao vậy? Con không thể ở lại ăn cơm sao? Thiếm nhỏ mang tạp dề cầm tô bột mì đi ra.
Lan Khê nhìn dáng vẻ hiền lành rất ra dáng bà chủ của bà, hốc mắt chợt ướt át, cười cười, tiến lên ôm bà một cái rồi nói: Lúc đi học là sướng nhất, mỗi ngày cũng sẽ không bị thúc giục làm việc, thiếm nhỏ con có việc gấp phải lập tức đi ngay, lần sau trở về sẽ ăn món sửu cảo của thiếm có được không?
Đừng, xa như vậy, vé máy bay chắc chắn rất mắc. mắt của thiếm nhỏ cũng bắt đầu ươn ướt.
Lan Khê tạm biệt hai người bọn họ, cố kìm chế không để nước mắt tuôn ra, tươi cười đi ra ngoài, ở bên ngoài, mưa càng lúc càng lớn.
Cô lên xe bus gọi điện thoại cho kỷ Hằng: Học trưởng, em vừa nhận được điện thoại của Branda. . . . . .
Anh biết rồi kỷ Hằng lưu loát trả lời, dịu dàng nói, Anh đặt vé rồi, chuyến bay sớm nhất vào lúc hai giờ chiều, chắc sẽ kịp thôi, chúng ta sẽ gặp nhau ở. . . . . .
Không phải, học trưởng, Mặt Lan Khê ửng đỏ, nhẹ giọng cắt lời, Ý của em là anh không cần quay lại với em, em đi trước, anh ở nhà chơi với cô chú đi, cuối tuần gặp lại, em không muốn anh bỏ lỡ thời gian ở nhà với người thân.
Kỷ Hằng dừng một chút.
Lan Khê dịu dàng nói: Cám ơn anh đã về cùng em, học trưởng.
Cô nói xong liền cúp điện thoại, ngồi vào hàng ghế cuối cùng trên xe buýt, trên đường không có trạm dừng nào, chạy thẳng một đường đến sân bay.