Sau đó cô đứng dậy, chiếc chăn vắt ngang người, thuận đà trượt xuống bên hông.
Trong không khí truyền đến làn hơi lành lạnh, thẩm thấu vào lớp da mỏng manh. Trong bóng tối tù mù, mắt Lan Khê không nhìn thấy rõ nhưng vẫn vén chăn, bước xuống giường, quên cả mở đèn, cứ nhào nhào đi về trước. Chân đụng phải vật cản, hiển nhiên bị vấp té. “Ầm” một tiếng, hai gối đụng mạnh xuống sàn nhà, đau đến ứa nước mắt.
Đèn bàn bị rớt, sợi dây điện quấn lấy chân cô, gây ra tai nạn bất ngờ.
. . . . . . Khuôn mặt nhỏ nhắn đau đến trắng bệch, Lan Khê liên tục hít khí lạnh, lồm cồm bò dậy, lách qua cái đèn, đi ra ngoài.
Cạch! , cửa phòng ngủ được mở ra, đèn đuốc ở bên ngoài sáng choang.
Cả căn nhà chìm trong sự tĩnh lặng.
Anh không có ở đây à?
Tay Lan Khê khẽ run, chạy loang quanh khắp tầng lầu, trên người chỉ mặc cái váy ngủ buộc dây, đi hai chân trần, sợi tóc đung đưa xốc xếch theo từng bước chân của cô. Cô cho rằng anh ở trong phòng vệ sinh, bèn mở cửa xông vào, không có một bóng người, tiếp theo, chuyển hướng tìm đến thư phòng, cũng chẳng thấy ai hết. ( Khê ơi, em bạo dạn thế, xộc thẳng vào phòng vệ sinh luôn =.=)
Ở tầng trệt ——
Mộ Yến Thần đang rót ly nước thì nghe tiếng vang trên lầu.
Bóng dáng anh cứng đờ, cảm giác tiếng bước chân mà mình nghe được, đang rất hoang mang lo sợ. Anh thậm chí còn nghe được tiếng thở gấp gáp của cô, chuyển động tán loạn trong ngôi nhà.
Đặt ly nước xuống, ánh mắt Mộ Yến Thần trở nên phức tạp, nhấc chân đi lên lầu. Từ xa đã nghe được âm thanh của tiếng mở đèn, thậm chí tất cả các đèn trên lầu đểu bị cô bật hết, cả tầng một màu sáng rực, lấp lánh rọi vào mắt.
Anh nhìn thấy cô.
Bóng dáng mảnh mai bọc trong chiếc áo ngủ, hơn nửa đêm chạy tới chạy lui, điên cuồng tìm anh. Trái tim anh căng thẳng, chau mày gọi: Lan Khê.
Bóng lưng đứng ngay căn phòng phía trước bất chợt cứng đờ, những bước chân chạy loạn cũng dừng hẳn.
Lan Khê ngoái đầu nhìn anh, hốc mắt ửng đỏ, lồng ngực kịch liệt phập phồng.
Giây phút cô nhìn thấy anh, toàn thân không khống chế được, run lên cầm cập.
Xa xa, Mộ Yến Thần còn chưa nhận ra, cô đã nhanh nhảu chạy ào về phía anh, thời điểm chạm vào anh, cô như dốc toàn sức lực, tay nhỏ bé nắm chặt tay anh, như muốn xác nhận anh thật sự đang tồn tại.
Trong con ngươi đen ánh lên tia kinh ngạc, cho đến khi Mộ Yến Thần nhìn thấy hốc mắt cô đỏ đến đáng sợ, hơi nước dâng trào nơi hai mí mắt, giọt nước mắt đầu tiên gần như rơi xuống, anh mới hồi hồn, siết chặt cô trong ngực.
Lan Khê cúi đầu, toàn thân như mất đi khí lực, dần xụi lơ trượt xuống.
Lan Khê chẳng còn tẹo hơi sức, chỉ còn những giọt nước mắt va xuống sàn nhà. Nỗi sợ hãi cùng sự chua xót quấn chặt tâm trí cô. Cô từ từ ngồi xổm xuống, hai tay đang bám lấy tay anh cũng trượt dần dần, chống trên sàn nhà, bả vai liên tục run rầy.
Nửa tỉnh nửa mê, cô cứ ngỡ anh thật sự đã biến mất.
Trải qua giấc mộng vừa rồi, cô rốt cuộc đã nhìn thấu mọi chuyện. Vì sao những lời nói của Nhan Mục Nhiễm khiến cô đau đến hít thở không thông. Tại sao sự xuất hiện của chị ta khiến lòng cô mất mát, hụt hẫng. Cô ngắm nhìn anh, nghe những lời yêu thương từ anh, vẫn cảm thấy không đủ, luôn luôn không hề đủ.
Mộ Yến Thần. . . . . . Em thích anh. . . . . . Lan Khê run giọng nói, cổ họng nấc lên từng âm thanh nghẹn ngào, không khóc thành tiếng.
Cô muốn đem anh hòa với máu thịt của mình, ai xin cũng không cho, ai muốn cũng không được.
Mộ Yến Thần. . . . . . Em thích anh, chúng ta đi thôi. . . . . .
Hai cánh tay yếu ớt chống trên sàn nhà, kịch liệt rung động không có khí lực.
Sự khiếp sợ tán loạn trong lòng. Tựa như sự trông mong của anh đã tích tụ thành ngọn sóng dữ dội, tịnh tiến trong yên lặng, để rồi bất ngờ nổ tung tóe. Dư vị của cơn chấn động đóng băng hai chân anh, trong ánh mắt tràn ngập nỗi khó tin.
Anh chờ câu nói yêu thương từ cô đã lâu như vậy, không ngờ nó lại đến trong một tình huống không tưởng.
Mưa gió vần vũ biến ảo trong đôi đồng tử đen nhánh , dâng lên rồi hạ xuống, lộ ra ánh quang rực rỡ, đôi môi anh trở nên tím tái, hai bàn tay run run kéo bờ vai cô, ôm chặt vào vòm ngực.
***
Sự rung động cùng kinh hãi, vẫn theo Mộ yến Thần đến tận cửa trường học, không cách nào tiêu biến.
Sáng sớm, trời đóng băng lạnh giá, những giọt sương trắng vẫn còn đọng trên phiếm lá xanh. Trong sương mù dày đặc, chiếc đèn xe đem đến một sức sống mới, cửa kính xe hơi mờ ảo vì những giọt sương ngưng tụ thành hơi nước, che trên nó.
Người Lan Khê có chút mỏi, muốn động đậy, lại bị cánh tay quanh người vây hãm, không cho cô nhúc nhích.
Lồng ngực của Mộ Yến Thần cực kì ấm áp, cánh tay của Lan Khê cũng bị bao vây giữa lồng ngực rộng và chiếc ghế nhỏ hẹp, chỉ có thể khe khẽ tựa vào vai anh, tay buồn chán bèn nghịch nghịch cổ áo của anh.
Sau một hồi lâu, gương mặt lạnh lùng nghiêm túc của anh khẽ hiện lên nét nhu hòa.
Nhẹ nhàng nghiêng mặt sang một bên, bờ môi mơn trớn làn tóc mai, cất giọng trầm khàn: Lập lại những lời em mới vừa nói.
Hô hấp Lan Khê liền căng thẳng.
Khuôn mặt xinh xắn nhiễm tầng ánh sáng rạng ngời, cô nâng đầu, thẹn thùng liếc nhìn anh một cái, lập tức cúi xuống.
Mộ Yến Thần đời nào dễ dàng buông tha cô. Lúc cô rụt người, anh hành động chóng vánh, áp sát môi cô, khẽ khàng cắn cắn, như thể đem sự kháng cự của cô nuốt hết vào miệng. Đôi mắt sâu đen rơi trên khuôn mặt đỏ ửng, ánh lên tia uy hiếp.
. . . . . . Lan Khê càng thêm khẩn trương, luống cuống, vội vàng lấy anh chống đỡ trên ngực anh.
Dễ dàng cạy ra hai hàm răng, hai chiếc lưỡi chạm vào nhau, thấy cô run rẩy, Mộ Yến Thần mở miệng dụ dỗ: Nói lại lần nữa, nói rồi anh sẽ thả em xuống xe, đồng ý không?
Âm thanh trầm ấm lan tỏa khắp không gian xe.
Mặt Lan Khê cháy đỏ, nhất thời xúc động nên cô thốt ra câu bày tỏ. Có lẽ, tình cảm đã lên men mồng đậm trong tim, trong lúc bị kích động, liền mạnh mẽ bung trào. Mà cô đối với anh…nào chỉ có thích.
Anh tiếp tục uy hiếp, lần nữa hôn thật mạnh, chận hoàn toàn hô hấp của cô, bàn tay to bắt đầu hành động xấu, di chuyển khắp người cô gái nhỏ. Cách y phục, dễ dàng xâm chiếm nơi đầy đặn của cô, nằm trong lòng bàn tay, vân vê nhào nặn. . . . . .
Lan Khê né tránh đôi môi anh, vội vàng há miệng lấy dưỡng khí, sẵn tiện hít vào mùi hương đặc trưng của anh. Cô bất đắc dĩ thò tay ngăn chặn móng vuốt sói của anh, đem một đồ vật lành lạnh, nhét vào lòng bàn tay anh, cùng anh đan xen mười ngón tay, sau đó chầm chậm rút về.
Nụ hôn nóng bỏng của Mộ yến Thần từ từ dừng lại, nâng lên hàng mi đen dày, nhìn sâu vào mắt cô, mở miệng hỏi: Cái gì vậy?
Lan Khê cắn môi, nhắm mắt trả lời: Quà giáng sinh, của em tặng anh.
Kể từ khi Mộ Yến Thần đưa quà, cô bèn chần chừ không dám lấy ra, hai món quà quá chênh lệch.
Mộ Yến Thần ngắm nghía món quà thật lâu, trong lòng tràn đầy thỏa mãn, thu cánh tay đang ôm cô, hí hửng mở ra xem —— Chiếc đồng hồ màu bạc ánh lên những tia sáng chói mắt, lẳng lặng nằm gọn trong tay anh.
Lan Khê xấu hổ hít sâu một hơi, quay mặt, mặt không nhịn được đỏ gắt lên, miễn cưỡng cười cười: Đây là em mua kem để đổi.
Món quà thật sự rất giản đi, đơn sơ.
Khiến cô hơi mất mặt.
Anh đừng nhìn nữa, đem về nhà, đặt ở đâu đấy là được. . . . . . Loại đồ vật rẻ tiền này, không thể để anh mang theo ra ngoài.
Mộ Yến Thần dời tay, né tránh cô, nhìn cô nói nhỏ: Anh sẽ đeo vào.
Đừng mà, thứ này rất rẻ, không xứng với anh đâu . . . . . Lan Khê khóc không ra nước mắt, hấp tấp muốn giựt lại.
Ánh mắt Mộ yến Thần trầm tĩnh mà thỏa mãn, tay nâng cao để cô không với tới: Vậy em mua tặng anh làm gì?
Lúc ấy em thấy đẹp mắt. . . . . . Cảm thấy xứng với anh nên mới mua! Lan Khê luýnh quýnh, quỳ cả người trên đầu gối của anh.
Trong lòng Mộ Yến Thần liền ngứa ngáy, nắm chặt cánh tay cô, khiến cô mất thăng bằng, ngã vào lòng anh.
Bàn tay kiềm chặt sau gáy cô, hô hấp tiến tới gần, Mộ Yến Thần ngưng mắt ngắm nhìn khuôn mặt tươi sáng : Cám ơn. . . . . . anh rất thích.
Một câu nói, đủ khiến Lan Khê bí lời, hết biết nói gì rồi.
Gần đến tiết thể dục đầu giờ buổi sáng, triền miên một lúc lâu, Lan Khê muốn xuống xe. Mộ Yến Thần hôn đến nghiện, cố chấp không chịu thả cô xuống, dụ dỗ bên tai cô, chỉ ôm thêm một phút. Lan Khê phàn nàn đủ kiểu cũng không có tác dụng, nụ hôn của anh lại lấn tới, giam giữ cô giữa lồng ngực và cái ghế ngồi, Lan Khê hết đường trốn, đành chiều theo ý anh, đặt hai tay lên bờ vai anh lên, đầu lưỡi bị người ta xoắn chặt, không nhịn được, phát ra tiếng rên nhỏ.
Lúc xuống xe, cả người Lan Khê như vừa được lấy ra từ lò nướng.
Mộ Yến Thần ló đầu ra cửa xe, gọi: Lan Khê.
Cô dừng bước, quay đầu lại.
Nơi xa, trong đôi đồng tử của Mộ yến Thần thoáng qua tia sáng rực khiến người ta hít thở không thông, bóng dáng anh tuấn bất phàm khi tỏ khi mờ, lát sau, anh nói thật nhỏ: Không có gì. Em nhớ cẩn thận.
***
Chủ nhật ở Mộ gia, trên bàn ăn, Mộ Yến Thần nhắc tới chuyện hai anh em đi Mỹ, hàng chân Mạc Như Khanh không nhịn được vặn ngược lên.
Chiếc đũa trong tay cứng đờ trên không trung, bà gằng giọng lặp lại: Mười ngày?
Mộ Yến Thần cầm khăn giấy, bình thản lau tay, đôi mắt sắc bén trầm tĩnh như nước: Mười ngày.
. . . . . . Mạc Như Khanh cười lạnh ra tiếng, vừa giễu cợt vừa oán trách, Như vậy sao được? Con bé nghỉ đông được mấy ngày? Học sinh lớp mười hai đang bước vào giai đoạn chạy nước rút, đòi đi ra nước ngoài làm gì? Đợi đến khi kì thi kết thúc, có mấy tháng hè thì tha hồ mà đi. . . . . .
Lời nói còn chưa dứt, Mộ Minh Thăng ngồi bên cạnh nhẹ nhàng ho khan một tiếng, đè xuống những lời tiếp theo của bà.