Em có thể nhận không? Khuôn mặt nhỏ nhắn ngước lên nhìn anh, đôi mắt ánh lên tia lém lỉnh cùng chờ mong..
Trong lòng Mộ Yến Thần tràn đầy rung động, cúi đầu cắn cắn cánh môi cô, xem như là dịu dàng đồng ý.
Đem chiếc điện thoại giơ lên trước mặt, màn hình lóe ra tia sáng trong căn phòng đen tối, hiển thị ba chữ Nhiếp Minh Hiên. Trong nháy mắt, Lan Khê có chút chần chừ, cảm thấy thân thể Mộ Yến Thần giật rung lên. Nỗi sợ hãi qua đi, hai cánh tay mềm mại buộc chặt hông anh, không cho anh cử động, ánh mắt lộ ra tia khát vọng cực đoan. Cuồi cùng, Mộ Yến Thần cũng chiều theo ý cô, không đứng dậy nữa. Anh hạ thân xuống, con ngươi thâm thúy lộ ra tâm tình phức tạp, mấy giây sau, tay anh chậm rãi ôm lấy mặt cô, lại triền miên hôn xuống.
Ngón tay Lan Khê đã nhấn nút trả lời.
Thanh âm mang theo ý cười của Nhiếp Minh Hiên truyền tới: Sáng mai, Lộ Diêu phải về nước, hôm trước tớ đã nói với cậu đấy, trong nhóm dự định cùng nhau làm buổi tiệc chia tay, bảo tớ gọi điện báo cậu. Sao cậu lâu bắt máy thế? Đang bận gì à?
Lan Khê quay đầu, thanh âm ngọt ngào, êm ái: Anh tìm anh hai của em hả?
Nhiếp Minh Hiên hơi giật mình, suýt cho rằng mình gọi nhầm số, phải cẩn thận kiểm tra lại cuộc gọi, lần nữa đặt điện thoại bên lỗ tai, dịu dàng cười nói: Em gái khỏe không.
Đang là ban ngày ban mặt, nhưng âm thanh mập mờ ở đầu dây bên kia khiến Nhiếp Minh Hiên rợn người.
Lan Khê mím môi, giương mắt trưng cầu ý kiến của Mộ Yến Thần. Ở khoảng cách gần như vậy, những gì Nhiếp Minh Hiên nói, Mộ Yến Thần đều nghe rõ, anh hạ tầm mắt, miệng chui vào cần cổ Lan Khê, hít thật sâu mùi hương thơm ngát từ cơ thể cô, cất giọng khàn khàn: Nói với cậu ta, hôm nay anh bận rồi, nhờ cậu ta chuyển lời giúp anh, chúc Lộ Diêu lên đường bình an.
Lồng ngực Lan Khê dâng tràn hơi ấm, mím môi, vài giây sau mới trả lời Nhiếp Minh Hiên: Anh em nói…..sẽ đi, nhưng sẽ dẫn theo em.
Thân thể Mộ Yến Thần chợt cứng đờ.
Không đợi Nhiếp Minh Hiên nói chuyện, tay của anh đã chặn trên loa điện thoại, nghiêm mặt nhìn người con gái trong ngực, khắt khe cất giọng dạy bảo: Không được làm loạn. . . . . . em còn chưa hết bệnh.
Lan Khê chớp mắt nhìn anh, cắn môi không lên tiếng, bộ dáng kia như muốn nói với anh, lời đã nói ra miệng, vô phương thu hồi.
Mộ Yến Thần không có biện pháp với cô.
Sau một hồi lâu, lửa giận trong mắt mới chậm rãi tiêu tán, anh cúi đầu hôn nhẹ môi cô một cái, coi như là ngầm cho phép. Lan Khê tiếp tục đem điện thoại dán vào tai, khóe miệng giương lên nụ cười chiến thắng, nói: Vừa nãy em không nghe rõ, anh nói lại địa chỉ đi.
Cuộc điện thoại vừa xong, bóng đêm lại trở về sự yên lặng vốn có của nó, căn phòng mờ ảo vấn vít hương cà phê lan tỏa, ánh đèn ngoài bàn công rọi chút ánh sáng le lói vào phòng. Một cô gái nào đấy, cả ngày vùi mình nằm ngủ, hiện tại mắt mở to thao láo, buồn chán chọc phá người đàn ông bên cạnh.
Lần thứ ba, Mộ Yến Thần đem bàn tay làm loạn trong áo sơ mi của anh rút ra, nắm chặt bàn tay mềm mịn trong lòng bàn tay to lớn, ánh mắt thâm thúy mà phức tạp, môi mỏng mím chặt, khàn giọng cảnh cáo: Đừng quậy nữa, bằng không lát nữa không có sức để đi, đêm nay anh vứt em một mình trên giường.
Móng tay Lan Khê gãi nhẹ lòng bàn tay anh, vùi mặt vào cánh tay anh, làm nũng: Vậy bây giờ đi đi.
Em phải nằm nghỉ một lúc nữa. Mộ Yến Thần nhẹ giọng dụ dỗ.
Lan Khê ngược lại biết nghe lời, thật ngoan ngoãn nằm chờ sức lực hồi phục, chỉ là cái tay vẫn không chịu thành thật, mò đến vòng hông tinh tráng của anh, cách lớp áo sơ mi, chậm rãi vuốt ve. Mấy loại cơ bụng sáu múi gì đó, trước giờ cô chỉ nhìn thấy trên tivi, chưa được tận tay sờ thử, hôm nay mượn bệnh giả điên, tranh thủ làm loạn một hồi. Những bắp thịt dưới lớp áo căng tràn sức mạnh, khiến cô tò mò cứ muốn sờ mãi.
Mộ yến Thần rốt cuộc xác định tinh thần cô nhóc đã khôi phục hoàn toàn, gương mặt tuấn tú lộ ra nét mị hoặc, ngưng mắt nhìn cô gái trong ngực nở nụ cười giảo hoạt thích thú, tươi đẹp như ánh sáng mặt trời. Bàn tay anh không khách khí, đẩy ra lớp áo choàng tắm trên người Lan Khê, chạm vào làn da mềm mịn trơn láng, khi cô hét lên tiếng kinh hãi thì anh bất ngờ tấn công chiếc mông tròn đầy bên dưới.
Lan Khê kêu lên, bị tay anh bấm có tí đau,uất ức ép mặt vào ngực anh, rút cái tay đang giở trò về.
Bên trong áo choàng là lớp da thịt trần, Mộ Yến Thần chỉ đụng hai cái đã khiến lửa dục dấy lên trong cơ thể, anh không chịu nổi, thu tay, tiếp tục ôm cô, hôn nhẹ giải khát.
Chờ khi chuẩn bị xong mọi thứ đã là hai giờ sau, Lan Khê ra ngoài phòng khách liền thấy trên bàn đặt hai cái ly, nước chỉ vơi đi một nửa, cô hơi thắc mắc.
Trong nhà có người đến hả anh? Lan Khê hỏi anh.
Mộ Yến Thần đứng trước cửa đổi giày, đôi mắt sâu, ảm đảm như hút cả màn đêm: Nhanh lên em, sắp trễ giờ rồi.
Lan Khê chạy tới chỗ anh, đeo khăn choàng cổ rộng thùng thình, bị Mộ yến Thần kéo tới một góc, sửa sang lại cho cô. Sau khi lành bệnh được đi ra ngoài, trong lòng vừa vui vừa sợ, bất quá niềm vui lấn áp nỗi sợ, cô lui về sau một bước, ngước mặt nhìn anh, tia cười trong mắt nhuộm quầng ánh sáng vàng: Anh hai, nhìn em có giống con sóc không?
Cô bọc hai lớp áo bông, mùa đông những năm trước, chưa bao giờ cô mặc quần áo dày như vậy.
Thành C chìm trong những lớp tuyết đầu mùa, bộ âu phục đen bao sát thân hình cao ráo của Mộ yến Thần, anh thư thả bước từ trong ra, đẹp như một bức tranh nghệ thuật, anh chăm chú nhìn đường, cẩn thận lái xe, khóe mắt thi thoảng liếc nhìn cô gái ngồi bên cạnh. Lan Khê ngồi trên xe, nghịch ngợm dậm dậm hai chân, đem lớp tuyết dính trên giày rảy xuống tấm thảm dưới sàn xe. Thời điểm cô ngước mắt, bỗng nghe một âm thanh rất nhỏ, giống như tiếng va chạm của kim loại .
Lan Khê ngây như phỗng, cô ôm lấy ngực, tiếng động phát ra từ cái túi nhỏ trên chiếc áo bông cô đang mặc
Túi.
Cái nhẫn ở trong đấy.
Xe vẫn chậm rãi chạy trên đường, cảm xúc Lan Khê có chút tụt hứng, ngón tay lạnh lẽo mở radio trong xe, chỉnh đến tần số mà cô quen thuộc. Khi giọng nói khôi hài vang lên, cô cũng miễn cưỡng cười theo, thầm nhủ, mọi thứ vẫn luôn tốt đẹp, toàn bộ đều là của cô, không hề vơi đi tí nào.
Xuyên qua kính chiếu hậu, Mộ Yến Thần quan sát thần sắc của cô, buông một tay từ trên vô lăng xuống, ủ ấm bàn tay lạnh lẽo trong lòng bàn tay mình.
***
Lại một lần nữa chứng kiến cảnh tượng dính chặt như sam của hai người, Nhiếp Minh Hiên càng kinh hãi hơn so với lần đầu tiên.
Hôm nay em gái không đi học? Ở khoảng cách khá xa, anh ta bắt đầu trêu chọc.
Chờ đến gần, Lan Khê mở chiếc khăn quàng cổ, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng, khẽ trả lời: Em bị bệnh, mới hết đấy.
Nhiếp Minh Hiên kinh ngạc, không khỏi quan tâm cô: Như vậy. . . . . . Vậy có cần kiêng ăn gì không?
Khẩu vị các món anh ta vừa chọn có ....hơi nặng một tẹo.
Lan Khê không hiểu, theo bản năng ngước mắt nhìn Mộ Yến Thần. Mộ Yến Thần nắm chặt tay cô, hàng chân mày tuấn dật lộ ra nét phong trần, nói thật nhỏ: Cho con bé ăn cháo trắng là được.
Nhiếp Minh Hiên hiểu rõ, cười cười đi vào phòng bao.
Nhà hàng trang trí theo phong cách Nhật, mỗi phòng bao đều được thiết kế, trang trí đầy ý vị, trang nhã. Nhiếp Minh Hiên vẫn lo lắng bất an, cuối cùng nhịn không được, nghiêng đầu nói: Yến Thần, tớ còn chuyện phải nhắc nhở cậu trước.
Bước chân Mộ Yến Thần vẫn không ngừng, ném cho anh ta cái liếc mắt, ý bảo có chuyện mau nói.
Hai ngón tay siết chặt điếu thuốc, Nhiếp Minh Hiên do dự mở miệng: Mục Nhiễm cũng ở bên trong. . . . . .
Không đợi Mộ Yến Thần mở miệng, anh ta liền giải thích: Chỉ là sự trùng hợp, thời điểm chúng tớ tới đụng phải Nhan cục trưởng đang tổ chức tiệc ở đây, tớ kính ông ta hai chén, sau Mục Nhiễm liền đi theo. Cậu cũng biết rõ, một cô gái trẻ đâu ham hố gì những bữa tiệc chính trị, không bẳng gia nhập vui chơi cùng chúng ta. Cũng tại ba cô ấy, biết rõ con gái không muốn mà cứ ép uổng. . . . . .
Phục vụ đẩy xe thức ăn đi tới, Mộ Yến Thần kéo Lan Khê dán sát vào ngực mình, ánh mắt lãnh đạm liếc nhìn Nhiếp Minh Hiên: Nói nhiều như vậy, ý cậu là gì?
Nhiếp Minh Hiên: . . . . . .
Anh ta cười yếu ớt, không lên tiếng, nghiêng đầu rít một hơi thuốc, sau nhìn về Lan Khê: Em gái không ngại?
Anh đang nói đến bạn gái của anh em? Lan Khê ngước mắt hỏi.
Nhiếp Minh Hiên gật đầu một cái, hóa ra cô cũng biết.
Nhưng hai người không phải là giả à? Ánh mắt trong trẻo của Lan Khê đánh giá Nhiếp Minh Hiên, Anh có phải là bằng hữu tốt nhất của anh em không, đến việc này cũng không biết?
Nhiếp Minh Hiên nghẹn ngay tại cổ họng, điếu thuốc cắn bên miệng, suýt nữa chui tọt vào trong
Cô nhóc này, miệng lưỡi cũng ghê gớm lắm chứ !
Nhận thấy vừa rồi mình có phần hơi quá, Lan Khê xấu hổ cụp mắt, e thẹn nép bên người Mộ Yến Thần, không phát biểu linh tinh nữa, bộ dáng bé ngoan hiền dịu lập tức được khôi phục, khiến Nhiếp Minh Hiên cảm thấy mới vừa rồi anh ta chắc bị ảo giác.
Xém nữa đi lố qua phòng bao luôn.
Ê, ê Nhiếp Minh Hiên hồi hồn, có chút mất thể diện kéo hai người lại : Bên này, bên này.
Cánh cửa bị đẩy ra, tràng tiếng cười xộc mạnh vào màng nhĩ.
Trong đó, người đàn ông có tên Lộ Diêu đang cố khước từ những ly rượu từ bốn phương tám hướng ập tới, nói mình không thể uống nổi nữa. Còn Nhan Mục Nhiễm trong chiếc áo bành tô sang trọng, đang ngồi ở vị trí sát bên trong, mái tóc xoăn nâu bật lên phong cách thời thượng, có chút lẳng lơ ẩn dấu trong sự cao sang của tầng lớp tri thức. Cô ta khẽ cười, mắt nhìn chăm chú vào Mộ Yến Thần.
Bên cạnh Nhan Mục Nhiễm còn một chỗ trống, cô ta cười duyên e lệ , nhích người qua một bên, chờ anh tới ngồi.
Nhiếp Minh Hiên tinh ý hiểu rõ, nụ cười sâu hơn, vỗ vai Mộ Yến Thần nói: Tớ kêu phục vụ chừa ra hai chỗ trống bên cạnh mình, hai người vào ngồi đi, mau lên.
Nhan Mục Nhiễm nghe xong cũng không có phản ứng, tiếp tục tao nhã dùng thức ăn.
Lan Khê theo bản năng quan sát ngón áp út của cô ta, ngón tay trơn mềm nhẵn nhụi, vị trí mang nhẫn có một đường lằn, nhưng lại trống không.