Hào Môn Thừa Hoan Mộ Thiếu Xin Anh Hãy Tự Trọng

Chương 302.2

Trước Sau

break

Chương 302.2

        Cô không ngờ chuyện này lại sẽ phát triển trở thành như vậy. Trong ấn của cô, Phó Ngôn Bác là một người đã giẫm dưới chân mình toàn bộ cả tôn nghiêm lẫn tình cảm để giữ được đẳng cấp cao quý của mình. Ông ta không nói không rằng, im hơi lặng tiếng tựa như cũng chỉ là vì muốn có địa vị và của cải lớn hơn. diễ●n☆đ●ànlê☆q●uýđ●ôn Nhưng chẳng lẽ con người khi bị ép buộc tới một mức độ nhất định, thì cũng sẽ vứt đi tất cả mà cũng không thèm để ý gì nữa hay sao? Gia tộc Laurie ép ông phải nói lên lời cam kết kia chính là đã chạm đến ranh giới cuối cùng của ông rồi sao? Để cho ông dù thế nào đi nữa cũng không thể nhẫn nại mà bỏ xuống được?

     "Phó Minh Lãng hiện tại đang ở đâu?" Mộ Yến Thần lạnh giọng hỏi.

     Lan Khê ngẩn ra,di◕ễn♠đà‿n♠lê♠q◕uý♠đôn "Hắn nói hắn mới vừa từ Los Angeles trở lại... là anh bảo hắn đi Los Angeles xử lý chuyện gì sao? Vừa rồi trong điện thoại hắn đối với anh  vẫn cắn răng nghiến lợi như cũ, chỉ có điều nghe giống như đã mệt chết đi." "Đó là trách nhiệm mà hắn nên gánh, " anh lạnh lùng đáp lại, ánh mắt sâu thẳm quét qua khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của cô, "Hắn còn nói cái gì nữa?"

     "Hắn còn nói hiện tại hắn đang ở chợ trung tâm, diễ↕n☾đ↕àn☾lê☾q↕uý☾đ↕ôn vừa mới trở về nước không có chỗ ở cũng không còn người đón hắn, trên người hắn không có nhiều tiền lắm, cũng sắp đến bước đầu đường xó chợ rồi."

     "Vậy trước tiên hãy để cho hắn ở đầu đường xó chợ mấy ngày nữa đã rồi hãy nói." Lời của anh không chút lưu tình.

     Lan Khê há miệng, như định nói cái gì đó nhưng rồi lại không nói ra, chẳng qua cô cảm thấy nếu Mộ Yến Thần muốn xử lý như thế thì cũng tốt.

     Bên kia, Kỷ Diêu đã mặc quần áo tử tế hướng về phía chiếc gương một lúc lâu, vẻ rất đắc ý,die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on không thể không thừa nhận ánh mắt của Mộ Yến Thần đúng là tuyệt đỉnh, bộ lễ phục này được thiết kế vừa phải, che hết tất cả khuyết điểm, những chỗ da thịt dư thừa ở trên người cô tuyệt đối không nhìn ra được chút gì.

     "Đi về được chưa?" Mộ Yến Thần cúi đầu, hơi thở nhẹ nhàng ùa vào bên tai cô, dịu dàng hỏi ý kiến của cô.

     Lan Khê đứng quay lưng với cánh cửa vòm, hé miệng cười cười, gật đầu một cái.

     ***

     Ven đường.

     Chợ trung tâm ở thành phố C không thể nói là sầm uất lắm, nhưng dòng xe chạy cũng thường hay bị tắc nghẽn, đường dành riêng cho người đi bộ nhốn nháo toàn đầu người.

     Giờ phút này một bóng dáng với dáng vẻ hào sảng đang ngồi ở ven đường.

     Tóc trên đầu hắn có chút rối bời, trong tròng mắt cùng màu tóc nổi lên vài tia máu đỏ kè, mắng vài câu gì đó rồi cúp điện thoại, chỉ cảm thấy lòng người dễ thay đổi. Ban đầu hắn không biết Mộ Yến Thần và cha mình đã đạt được thoả thuận gì đó, mà khiến cha hắn trực tiếp phái người trói hắn lại, lôi đến Los Angeles, bị cái người đàn ông tên gọi "William" chết tiệt đó, giám sát nhốt ở trong ngôi nhà bỏ hoang bị nổ mìn ở Los Angeles để “nghỉ ngơi” hơn nửa tháng.

     Mấy ngày đó hắn phải làm công việc vất vả nhất đó là đào móc. Hàng ngày hắn bị buộc phải canh giữ ở hiện trường, nhìn những thi thể người đầy máu và những đoạn tay chân được mang ra, làm người ta phát nôn mửa.

     Đầy trời toàn tiếng khóc thảm thiết, tiếng kêu rên của thân nhân người chết, quyết tử thủ ở hiện trường không chịu đi, nhất định yêu cầu phải tìm cách đưa ra người chịu trách nhiệm.

     William thản nhiên đẩy Phó Minh Lãng ra ngoài để thu dọn mọi chuyện, chỉ bảo đảm không để cho thân nhân người chết bởi kích động mà giết chết hắn, còn những chuyện khác thích làm thế nào thì làm. Suốt mấy ngày đó Phó Minh Lãng gần như bị làm cho đến mức gần như phát điên lên rồi. Hắn trơ mắt nhìn những thân nhân người chết trút hết toàn bộ nỗi căm hận vào trên người hắn. Đoạn thời gian đó hắn tựa như tựa như điên vậy, tựa như chỉ muốn trả thù Mộ Yến Thần.

     Nhưng mà cũng không giống nhau.

     Đã từng có lúc hắn cảm thấy Mộ Yến Thần phải hoàn toàn chịu trách nhiệm với cái chết của Rella, cho dù có thể không phải Mộ Yến Thần tự mình lái xe cố ý đụng chết Rella. Nhưng ở nơi phế tích này, trong chốc lát chính bản thân hắn phải chịu trách nhiệm để cho thân nhân người chết trút cơn giận dữ bùng phát. Lúc đó hắn chỉ muốn tìm chút chuyện nào đó để gây sự với Mộ Yến Thần, hắn hoàn toàn không hề muốn sẽ tạo ra quy mô tử vong lớn như vậy.

     Lúc này nếu so sánh sự căm phẫn và đau đớn bởi những đau thương thật sự này, sự hận thù của hắn bắt đầu trở thành không có nghĩa lý gì.

     Khi thân nhân người chết chộp lấy gậy sắt, cọc gỗ đập vào người hắn, hay chỉ tay không xông lên dùng quyền đấm cước đá, lúc ấy ngay cả lý do để hắn tránh né cũng không có.

     William nói: "Thoải mái không? Chẳng phải mày rất thích trả thù người khác sao? Hiện tại hãy nếm thử một chút mùi vị bị người khác trả thù đi, hiện giờ nơi này đã xác nhận số người tử vong đã gần đến số 27 rồi đó, chờ đến lúc mày cảm thấy mày đã bồi thường rõ ràng đầy đủ cho các mạng người này rồi, mày có thể lại đi tìm Tổng giám đốc Mộ để báo thù cho người phụ nữ yêu mến của mình, thế nào, được không?" 

     Đôi môi cực kỳ khô khốc, Phó Minh Lãng nheo mắt lại nhìn vào chiếc đồng hồ lớn ở cuối con đường dành riêng cho người đi bộ,nhớ lúc hắn rời khỏi Los Angeles, William chỉ cung cấp cho hắn một tấm vé máy bay bay đi Trung Quốc, còn dư lại cũng chỉ có mấy trăm Đô-la.

     Điện thoại di động cũng sắp hết điện.

     Hắn gọi điện thoại cho Lan Khê, chung quy trong lòng hắn cảm thấy đây là người ở Trung Quốc duy nhất mà mình có thể liên lạc với.

     Nhưng ngay cả cô cũng không để ý đến hắn, cứ như vậy trực tiếp cúp điện thoại luôn.

     ... khó có thể nói được tâm tình của hắn trong giờ phút này, cha mẹ ly dị, trời nam đất bắc, hắn cũng có chút mờ mịt không biết nên đi về hướng nào, có nên trở về Trung Quốc không? Một nửa huyết thống của hắn là của Trung Quốc! Trở về nước Anh sao? E rằng hắn có đi theo mẹ, trên người cũng vĩnh viễn không phải là dòng máu quý tộc thuần khuyết.

     Phó Minh Lãng, mày đáng phải chịu như thế.

     Trong tròng mắt cùng màu đen, tia máu đỏ xuất hiện nhiều hơn một chút, Phó Minh Lãng đứng dậy, trên người mặc quần tây với áo sơ mi hàng hiệu của nước Anh, chiếc áo khoác ngoài dính chút máu tươi và bụi bậm được màu xanh sẫm của áo che lấp đi, hắn đẩy cửa  bước vào một tiệm bán đồ trang sức.

     Nhân viên hướng dẫn mua hàng là một cô gái trẻ tuổi, cẩn thận quan sát hắn từ trên xuống dưới, ánh mắt đầy vẻ lạ lùng.

     "Người ở trong nước các cô khi kết hôn, thì sẽ tặng nhau cái gì?" Ánh mắt nhuốm màu đỏ kè nhìn lướt qua quầy hàng bầy rất nhiều đồ trang sức quý giá, khàn khàn giọng hỏi.

     Nhân viên hướng dẫn mua hàng kinh ngạc một hồi!

     "Đưa. . . Phong bì tiền lì xì . . ." Cái này còn phải hỏi sao?

     "Không phải vậy, " Phó Minh Lãng nuốt xuống cục nghẹn, lúng túng nói, "Tôi muốn nói là quà tặng kia."

     "... À, " Nhân viên hướng dẫn mua hàng lúc này mới hiểu ra, "Điều này còn phải xem người kết hôn có quan hệ như thế nào với anh đã, ai kết hôn vậy?"

     Phó Minh Lãng gắt gao mím môi lại, tia máu trong mắt nặng hơn một chút, tay đè suýt nữa làm vỡ nát mặt bàn quầy bằng thủy tinh của người ta, mãi lâu sau mới khạc từ trong miệng ra mấy từ cực xa lạ mà, cho tới bây giờ hắn chưa từng bao giờ nói một lần: "Em gái tôi."

     " Em gái của anh à? " Nhân viên hướng dẫn mua hàng lại quan sát hắn từ trên xuống dưới rồi nói tiếp: "Việc này phải xem năng lực kinh tế của anh thế nào đã, là anh trai, có thể tặng được nhà cửa thì tốt nhất nên tặng nhà cửa, có thể tặng được xe hơi thì tặng xe, bằng không thì tặng đồ dùng gia đình cũng được, muốn có danh tiếng thì bây giờ không gì bằng cho người ta tiền để sửa sang nhà cửa...."

     Phó Minh Lãng đỏ mặt đến mức sắp nổ tung, lúng túng tới cực điểm.

     "Được rồi cô không cần nói nữa, " hắn có chút nghiến răng cắt ngang lời nói của cô gái, cúi đầu nắm chặt tay lại: "Trên người tôi giờ đây có hơn bảy trăm Đô-la, cô xem có thể giúp tôi chọn một thứ đồ gì đó để làm quà tặng đi."

     Tình hình của hắn bây giờ, có tặng cái gì cũng không nổi.

     Nhân viên hướng dẫn mua hàng mi tâm nhíu lại: "Đô-la à...Vậy cũng được anh tới đây... Đúng rồi em gái của anh thích gì?"

     ... cô thích gì ư?

     Sắc mặt của Phó Minh Lãng lúc đỏ lúc trắng, siết chặt quả đấm lại, có chết cũng không nghĩ được ra mà nói, không thể làm gì khác hơn đành nói giọng khàn khàn: "Tôi không biết."

     Nhân viên hướng dẫn mua hàng mắt mở thật to, giống như nuốt phải một cái trứng gà sống.

     "Người kết hôn này có phải là em gái anh thật không, tại sao anh lại không biết? Vậy anh làm anh trai như thế nào vậy hả?"

     ... hắn làm anh trai như thế nào ư?

     Hắn thật sự đã không làm bất cứ điều gì hết, chuyện duy nhất mà hắn đã làm chính là bắt cóc cô, thiếu chút nữa đã giết cô, còn cả đứa bé trong bụng của cô nữa.

     "Cô đừng hỏi dài dòng nữa, chọn cho tôi đi!" Trong lòng Phó Minh Lãng đầy buồn bực, nói gay gắt.

     Nhân viên hướng dẫn mua hàng bĩu môi, cuối cùng chọn giúp cho hắn một thứ quà tặng mà phần lớn các cô gái cũng thích với giá cả tương đối, lúc cầm hộp quà tặng lên đưa cho hắn, liền thấy động tác trả tiền của hắn, quả nhiên là mua xong quà tặng này, ngay cả tiền thuê xe cũng không còn.

     Người lái xe xe taxi cũng không muốn nhận Đô-la, phiền phức.

     Lúc cầm hộp quà tặng đi ra cửa, lần đầu tiên trong bao năm qua, lúc này trong lòng Phó Minh Lãng mới cảm thấy có sự thư thái hiếm thấy như vậy. Trong giới quý tộc, quan hệ ruột thịt luôn bị trói buộc bởi các loại lễ tiết quy tắc và sự tranh giành quyền lợi. Do vậy tình thân đã sớm trở nên lạnh nhạt, không có nửa điểm tình người, hắn chưa từng được nếm thử loại cảm giác nghĩ đến người khác rất đơn thuần, không vì bất cứ điều gì khác lại có thể tuyệt vời. Cũng bởi vì thế giới này lớn như vậy, mà cô coi như là một người thân có cùng huyết mạch tương liên với hắn.

     Nếu như bây giờ hắn nói với cô câu chúc mừng tân hôn vui vẻ, hay nói lời xin lỗi, liệu còn có kịp hay không? Xe chậm rãi dừng ở cửa nhà họ Mộ, cùng lúc đó tựa như có đèn xe chói mắt từ phía đối diện thoáng vụt qua, ngay sát cạnh chạy về hướng phía sau, lao vào vào trong bóng đêm mịt mờ.

     Lan Khê vẫn ngủ yên như cũ, anh nhẹ giọng dỗ dành mấy lần mới không tình nguyện mở mắt thức dậy, bắt đầu cầu nguyện cho trong ngày hôn lễ đó mình có thể chống đỡ được từ sớm đến tối muộn, không ngã gục xuống bởi vì quá mệt mỏi.

     Khi đi vào phòng khách, cô bỗng thoáng kinh ngạc.

     Trong phòng giống như vừa mới có cuộc chiêu đãi khách đến chơi thì phải, chị Trương đang dọn dẹp đồ, Mộ Minh Thăng chống quải trượng ngồi xuất thần ở trên ghế sa lon, nghe tiếng động mới ngẩng đầu lên, thấy con gái duyên dáng yêu kiều của mình đứng ở trước mặt, liền nở nụ cười đôn hậu ôn hoà hiền lành.

     "Ba, đây là cái gì vậy?" Lan Khê đi tới, nhìn hai hộp quà tặng để ở trên bàn.

     Mộ Yến Thần giao áo khoác cho chị Trương, trong tròng mắt sâu thẳm ánh lên cái nhìn không rõ ý vị, cũng quét qua hai hộp quà tặng được đưa tới đột ngột.

     "À, cái này... Cái này là... hôm nay có người đưa tới, phía trên không để lại tên cũng như lời chúc mừng gì hết, nói không chừng là đó là quà tặng của bạn bè các con mừng lễ kết hôn, nếu không con hãy mở ra xem một chút?"

     Quà tặng ư?

     Lan Khê không sao đoán được có ai lại tặng quà trước buổi hôn lễ.

     Cô nghiêng đầu định hỏi ý kiến của Mộ Yến Thần, chỉ nhận thấy trong con ngươi của anh chợt lóe lên cái nhìn chăm chú mải miết. Mộ Yến Thần ngước mắt, nhìn lại vào mặt cha mình, nhẹ giọng hỏi: "Ba đã kiểm tra chưa?"

                     Hết chương 302

break
Thái Tử Tỷ Phu Và Cô Em Vợ
Ngôn tình Sắc, Sủng, Cổ Đại
Trò Chơi Ái Tình
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
Cố Ý Mê Hoặc (Sắc)
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc