Hào Môn Thừa Hoan Mộ Thiếu Xin Anh Hãy Tự Trọng

Chương 296.1: Bị cô lập hoàn toàn

Trước Sau

break

Chương 296.1: Bị cô lập hoàn toàn

     Bà giống như người bị mất hồn, ánh mắt vừa vội vã vừa sợ hãi tìm kiếm ở trong hành lang, cuối cùng nhìn chăm chú vào phía trên cửa phòng cấp cứu.

     Thở dốc dữ dội, có phần rối loạn.

     Sự hận thù, không cam lòng của bà cũng không đến độ mãnh liệt như vậy, mãnh liệt đến mức chính mình cũng không sao khống chế nổi.Còn đang tranh chấp, trong nháy mắt, bà tận mắt nhìn thấy hai cánh tay Mộ Minh Thăng vung lên trên không, không được ai giúp đỡ địa cứ vậy ngã xuống, tựa như hạnh phúc mình vẫn luôn gắt gao nắm chặt trong lòng bàn tay không chịu buông, chỉ trong nháy mắt đã bị chặt đứt.

     Từ nay về sau bà không thể tranh chấp, không thể oán trách được nữa.

     Một nỗi đau đớn khiến bà gần như suy sụp xuống, trong nháy mắt làm tê liệt trái tim đang hoảng hốt lòng của bà.

     Minh Thăng.

     Minh Thăng của bà

     Cách một khoảng không xa, Mộ Yến Thần nhìn thấy bóng dáng Mạc Như Khanh. Trong nháy mắt,  tròng mắt sâu của anh  càng nhiều tơ máu hơn. Anh ôm chặt người trong ngực, vỗ vỗ vào gáy cô ý bảo cô không phải sợ, kéo người đang ôm chặt trong lòng anh đưa ra sau lưng để che chắn, tiếp đó chậm rãi đi tới trước mặt Mạc Như Khanh .

     "Hiện giờ bà hài lòng rồi phải không, mẹ?" diễ●n☆đ●ànlê☆q●uýđ●ôn Anh nhìn bà chằm chằm, khàn giọng hỏi một câu.

     Có thể chính câu nói này đã làm cho thân thể Mạc Như Khanh đột nhiên chấn động!

     Chống tay vào tường, suýt nữa bà ngã ngồi xuống.

     Trong tròng mắt sâu đầy tia máu lóe ra ánh nhìn đỏ đọc, cặp môi mỏng của Mộ Yến Thần thoáng hiện chút tái nhợt, anh chậm rãi nói : "Rốt cuộc bà còn nghĩ muốn thế nào nữa đây? Muốn ông ấy phải đào phần mộ của Tô Nhiễm Nguyệt đang chôn ở trong đất của nhà họ Mộ lên sao, muốn ông ấy phải cắt đứt tình cảm trở thành thù địch với đứa con gái mình nuôi dưỡng hơn hai mươi năm sao, bà muốn tôi và người tôi yêu thương cùng với cốt nhục phải xa cách nhau một lần nữa phải không... Bây giờ những điều mà bà muốn thấy đã đủ rồi đấy, bà đã hài lòng rồi, có phải không?"

     "Bà cảm thấy làm như vậy ông ấy còn có thể yêu bà được nữa không? Bà cho rằng đến lúc đó tôi còn có thể cam tâm tình nguyện gọi bà một tiếng “Mẹ” nữa sao? Sự hận thù của bà còn cần phải bao nhiêu người nữa đủ đây? Một mình tôi không đủ, chẳng lẽ còn muốn liên lụy đến cả người mà bà đã chờ đợi mấy chục năm mới đến lúc được làm chồng bà nữa sao? !"

     Mạc Như Khanh dựa vào tường, cổ tay run rẩy giống như chiếc lá khô, không nói lại được một câu nào.

     "Đó không phải là kết quả mà tôi mong muốn..." Bà khàn giọng nói, sắc mặt tái nhợt không chút máu, con ngươi trống rỗng nhìn không rõ tiêu điểm, "Tôi rất yêu Minh Thăng... Tôi không đẩy ông ấy xuống... Tất cả là tại các người, do các người làm loạn nên mới biến thành như vậy. . ."

     Trong tròng mắt lạnh lùng của Mộ Yến Thần tia máu càng dày hơn, anh khàn khàn nói : "Vậy sao?... Vậy rốt cuộc là do chúng tôi căn bản không nên ở chung một chỗ, hay bởi vì hận thù của bà đối với Tô Nhiễm Nguyệt không - có - giới - hạn đây! !"

     Câu nói không chút lưu tình vạch rõ nguồn gốc kia, đã đâm trúng tâm điểm nỗi đau của Mạc Như Khanh, ngay cả nhìn bà cũng không dám nhìn anh.

     Sự đau đớn trong lồng ngực hành hạ khiến bà mất hết cảm giác, tay bấu mạnh vào tường, đầu ngón tay đã đỏ rực gần như sắp bật máu.

     Chợt phía sau lưng có người kéo tay áo Mộ Yến Thần, sự lạnh lùng trong con ngươi của anh giảm bớt một chút. Anh ngoái nhìn lại, hoá ra  là Lan Khê.

     "Dì Mạc, dì nói rất đúng, " cô nhẹ nhàng nói, trong vành mắt cô vẫn đỏ hồng, "Đúng vậy, là tôi đã quá tuỳ hứng, tôi không nên có tính tuỳ hứng, cứ khăng khăng muốn ở chung một chỗ với anh ấy như vậy... Là lỗi của tôi, nếu như mối hận của dì có thể hướng tất cả về phía tôi, dì có thể đi nói cho mọi người biết tôi không phải là cốt nhục của nhà họ Mộ, tôi là đứa con không rõ nguồn gốc bởi sự ngoại tình. . . Như vậy, đã đủ để đổi lại mạng sống cho ba tôi chưa? !"

     Tâm tình Lan Khê vốn bị đè nén chợt dâng trào, có chút kích động, Mộ Yến Thần hơi lo lắng, muốn ôm cô trở lại nhưng bị cô tránh ra!

         Ánh mắt chan chứa nước mắt của Lan Khê lóe lên cái nhìn dữ dội. Cô gắt gao nhìn chằm chằm vào Mạc Như Khanh nói giọng khàn khàn: "Tôi không so đo với những chuyện mà dì đã từng làm đối với tôi... Tôi chỉ cho rằng đó chính là cái giá mà tôi đáng phải nhận... Nhưng bà có thế làm thời gian đảo ngược lại được không? Chúng ta có thể trao đổi với nhau hay không, tôi chấp nhận để cả hai mẹ con tôi cùng phải chịu sự lăng nhục để đổi lấy sự bình an vô sự cho ba ba của tôi!! Đúng, tôi thật sự không phải là đứa con của nhà họ Mộ, cho dù ba không sinh ra tôi nhưng ông cũng đã nuôi dưỡng tôi. Nếu như ông ấy gặp chuyện không may, cả đời này tôi sẽ không thể tự tha thứ cho mình, mà cả đời này tôi cũng sẽ không bỏ qua cho dì! !"

     Tâm tình Lan Khê bị đè nén rốt cục liền bộc phát ra, cô lảo đảo một cái suýt nữa xụi lơ xuống trên mặt đất, nhưng được người đàn ông có dáng người cao ngất ở sau lưng đưa tay đỡ ôm vào trong ngực! Mộ Yến Thần cảm thấy thân thể của cô đang run rẩy, run rẩy đến mức làm cho anh cực kỳ đau lòng .

     "Đừng kích động..." Anh phủ ở bên tai cô nói giọng khàn khàn: "Lan Khê, em không nên kích động. . ."

     Mạc Như Khanh gắt gao nhìn Lan Khê chằm chằm, ánh mắt cực kỳ phức tạp. Bà không thể không nghĩ tới vẻ mặt đang trưng ra của cô lúc này lại thực sự  giống hệt như sắc mặt của Tô Nhiễm Nguyệt ngày xưa. Năm đó cô ta có dáng vẻ như thế nào mà Mộ Minh Thăng lại để xuất hiện ở bên cạnh mình với tư cách là phu nhân của ông...

     ... Hận thù của bà đã thật sự sai lầm rồi sao?

     ... nhưng nếu như bà đã hận sai, thì ngày ấy bà phải chấp nhận áp lực cực lớn từ bên ngoài, không lập gia đình, cuộc sống đầy khó khăn, hao phí thời gian mấy chục năm khổ sở chua xót đợi chờ ông, bây giờ ai sẽ tính cho bà đây? ! !

break
Chị Gái Lầu Trên
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Gả Cho Nam Thần
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Cô Giáo Đừng Chạy
Ngôn tình Sắc, Sủng, Nữ Cường
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc