Chương 277.2 (tiếp theo)
Một chút khát máu nóng rực chợt thoáng qua trong con ngươi, đau như bị mũi dao bén nhọn chọc vào buồng tim!
Bóng dáng cao ngất của Mộ Yến Thần trở nên cứng ngắc. "Sập!" một tiếng, rất nhanh anh khép lại trái tim đó lại ở trong lòng bàn tay, khớp xương trắng bệch vang lên lách cách, người run rẩy đến không còn thần sắc.
Cô ấy đã ở đây!
Ít nhất khoảng mười mấy phút trước, d∞đ∞l∞q∞đ cô vẫn còn ở chỗ này mà.
Cô đang đợi anh.
Nhắm lại mắt, cố đè nén nỗi đau đang cuộn lên như sóng biển đang gào thét, Mộ Yến Thần chậm rãi mở mắt ra nói: "Đổi lại hướng đi của thuyền, lái chiếc du thuyền này vào bờ bên kia. Bọn chúng cũng sẽ lựa chọn lượn quanh một vòng xa, sau đó cặp bờ từ một hướng khác, báo cho toàn bộ đường ven biển chuẩn bị đề phòng, tiếp tục đuổi theo."
"Vâng, Mộ tiên sinh!"
Người lái thuyền xoay tay lái cho thuyền quay lại, bắt đầu chạy về hướng trở lại.diễ♦n☽đ♦àn☽lê☽q♦uý☽đ♦ôn Trong bóng đêm nặng nề, Mộ Yến Thần cảm thấy khoảng cách giữa anh và cô càng ngày càng gần, thậm chí phảng phất có thể nghe giọng nói của cô... Anh hận hiện tại chưa được tìm được chiếc thuyền kia, hận hiện tại không thể biết được cô bị thương như thế nào, sau đó sẽ ôm chặt cô vào trong ngực! !
***
Khi Lan Khê tỉnh lại, cả sắc trời đã sáng choang.
Gió biển thổi mái tóc của cô bay phần phật, quét ở trên mặt hơi ngưa ngứa. Nhưng tiếng động lớn ở bên tai quá mức chói tai, cô không muốn nghe cũng không được. di✣en✤danlequyd☼n☀c☼m Cố run rẩy bò dậy, cơn choáng váng vẫn quanh quẩn ở trong đầu như cũ... Cô nghe thấy tiếng rút súng, nghe thấy tiếng gầm nhẹ của người đàn ông và tiếng uy hiếp đầy thô bạo, ngay sau đó thấy một cái ống lạnh như băng chống vào đầu của mình...
Los Angeles, qua lạnh lẽo.
Cô mở hàng mi dính máu, làm cho lúc nhìn thế giới toàn một màu đỏ của máu. Cô có thể nhìn thấy mơ hồ mình ở trên boong tàu, mà người trên bờ đã giơ súng bao vây nơi này! !
Trong tai vang vọng tiếng gầm thét của người đàn ông đối diện, dùng tiếng Anh thét to bảo Phó Minh Lãng bỏ con tin xuống!
Cô không nhìn thấy rõ bất cứ cái gì, nhưng lại thấy rất rõ trên một con thuyền khác ở bên cạnh, có một người đàn ông, hốc mắt đỏ kè và mệt mỏi vì bôn ba cả đêm. Cả người Lan Khê run rẩy! Cô chăm chú nhìn mãi, cái bóng dáng quen thuộc cao ngất đó cả đời này cô cũng không quên được.
Không để ý đến trên đầu mình đang có một nòng súng lạnh băng chĩa vào, Lan Khê từ dưới đất bò dậy, dường như muốn nhảy qua nước biển chạy về phía anh!
Nhưng một bàn tay từ phía sau túm lại cánh tay của cô, một tay túm lấy cô xoay lại kéo về bên cạnh, bàn tay nắm chặt vào cổ của cô! Lan Khê liều mạng giùng giằng muốn tránh thoát, Phó Minh Lãng gầm lên một tiếng ở bên tai cô: "Hãy đàng hoàng một chút cho tôi!"
Lan Khê không sao tin được đây là sự thật.
Cô suýt nữa cho rằng mình là nằm mộng, không biết mình đang ở chỗ nào, Trung Quốc cũng tốt, Los Angeles cũng được. Nhưng sự thực là cô đã nhìn thấy Mộ Yến Thần thật sự, nhìn thấy bóng dáng cao ngất của anh đầy căng thẳng đang di chuyển đi về phía bên này.
"Cô không muốn tử tế phải không?" Phó Minh Lãng nói ở bên tai cô: "Cô còn nhớ hay không, tôi đã nói với cô rồi, súng bắn một phát vào bên ngang hông sẽ bị thương, nhưng không chết người. Nhưng đạn lại có thể xuyên qua bụng, phá nát thứ bên trong tử cung."
Tròng mắt Lan Khê nhất thời trợn to!
Thân thể nhất thời căng thẳng lên, đôi mắt trong veo như nước đầy hoảng sợ, cô nghiêng đầu sang chỗ khác, nhìn Phó Minh Lãng vẻ không tin nổi!
"Xem ra đã bị tôi nói đúng, phải không?" Hắn nhếch môi cười lạnh một tiếng, cái hắn chờ chính là cái vẻ mặt này! Ngay sau đó Phó Minh Lãng ngước mắt, cầm súng nhắm ngay về phía Mộ Yến Thần đang đi tới ở phía đối diện: "Mày đứng lại đó cho tao! !"
Một tiếng nói giống như dã thú rít gào, làm Mộ Yến Thần dừng bước chân lại.
Đôi mắt anh nhìn sâu xa, bộ tây trang màu đen mặc trên người dính vết máu, dính bụi bậm, vẻ phong trần mệt mỏi, gương mặt tuấn tú tái nhợt đầy căng thẳng. Ánh mắt sít sao chỉ nhìn chằm chằm vào người đang ở trong ngực Phó Minh Lãng.
Anh đối diện với ánh mắt của cô.
Môi mỏng khẽ nhếch lên, anh dùng khẩu hình nhẹ nhàng nói hai chữ không thành tiếng, truyền đạt với cô.
Lan Khê nhìn hiểu ngay.
Anh đang nói..., "Đừng sợ" .
"Mày được lắm, Mộ Yến Thần, đuổi theo tao ở trên biển suốt nửa đêm, muốn cho tao trực tiếp táng thân ở đáy biển phải không?" Phó Minh Lãng nghiến răng nói: "Đáng tiếc mày đã tính toán lầm rồi, tao lại một mực cứ muốn lên bờ cùng với mày kia. Tao từ Trung Quốc đến Los Angeles, chính là vì muốn làm chuyện này ở trước mặt mày, để cho mày nhìn thấy rõ tao đã tự tay giết người phụ nữ yêu mến của mày như thế nào... Còn có cả đồ nghiệt chủng của hai chúng mày vẫn chưa được sinh ra nữa! !"
Nhất thời một tiếng sét nổ vang ở trong đầu Mộ Yến Thần.
Gương mặt tuấn tú của anh tái nhợt, giương cặp mắt lạnh lùng như băng lên nhìn Phó Minh Lãng chằm chằm. Anh không hiểu rõ lắm vì sao Phó Minh Lãng biết được chuyện này, nhưng cũng có một việc mà hắn, Phó Minh Lãng vẫn chưa biết được.
"Nơi này cũng có rất nhiều người đang nhìn như vậy, chỉ sợ rằng hôm nay anh không được như ý thôi, dù là hôm nay thực sự có người chết ở trên tay anh... anh không sợ cuộc đời này của anh sẽ bị phá hủy hay sao? Hơn nữa lại còn bị phá hủy ở trong tay tôi?" Anh nhàn nhạt hỏi.
"Tính mạng của Rella cũng đã bị phá hủy bởi tay của mày rồi! !" Phó Minh Lãng nghiến răng gầm lên một câu, cố nén lại cơn giận dữ đầy kích động, nói giọng khàn khàn: "Vì thế tao không quan tâm... Mộ Yến Thần, hôm nay cái tao muốn chính là muốn xem vẻ mặt của mày một chút, khi người phụ nữ mà mày yêu mến bị giết, tao muốn mày nhìn mà khắc cốt minh tâm!"
Như vậy, mới có thể bù lại được với nỗi đau đớn đến tan nát cõi lòng của hắn khi mất đi Rella!
"Chúng ta nói nhẹ nhàng với nhau một chút trước có được hay không?" Hắn cười lạnh, gương mặt tuấn tú bởi vì kích động đến cực độ mà trở nên méo mó: "Hai người chúng mày là anh em ruột, sao lại còn có thể muốn sinh con? Hắc... Mày không sợ sẽ bị dị dạng sao? Không sợ chỉ là một cục thịt sao? Không bằng lúc này tao sẽ moi nó ra để cho chúng mày xem một chút, tránh đến lúc sinh ra lại bị kích thích... Mày cảm thấy thế nào?"