Ánh mắt của Lan Khê run lên, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng nhìn về phía anh.
Tư thế bị ép phải ngửa đầu lên làm cho cô rất không thoải mái, muốn thoát ra lại bị anh giữ chặt một lần nữa, ánh mắt Mộ Yến Thần càng lúc càng lạnh lùng, xương ngón tay hơi trắng bệch, không dám tưởng tượng kết quả đáng sợ nhất về cái dây chuyền kia là gì.
Bị mất, ném đi. . . . . . Tựa như giống với việc anh phá hủy hi vọng của cô, cô cũng mệt mỏi không cần tình yêu của anh nữa rồi.
Ánh mắt Lan Khê càng lúc càng lạnh lùng, khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra một chút bướng bỉnh, ánh mắt hơi dừng lại, lấy cái dây chuyền kia ra từ túi áo, ánh sáng lấp lánh lóe lên lại làm mắt cô rung động, nắm chặt tay, rồi đưa cho anh.
"Mộ Yến Thần, trả lại cho anh," đầu cô nâng lên, trong ánh mắt mơ màng hiện ra vẻ kiên quyết, "Tôi vẫn chưa hề động đến thứ này, anh có thể lấy về rồi sửa đổi một chút, lần sau khi yêu người nào nữa thì khắc tên của cô ta vào bên trong, rồi tặng một lần nữa."
Thoáng chốc gương mặt tuấn tú của Mộ Yến Thần trắng không còn chút máu, ngực giống như bị đâm một dao, lạnh đến đáng sợ.
Ánh mắt hơi rung động, Lan Khê thấy anh không có phản ứng, đột nhiên giống như là đã hiểu ra cái gì đó, hoảng hốt gợi lên nụ cười ngọt ngào tự giễu, trong lúm đồng tiền nho nhỏ tràn đầy thê lương và lạnh lẽo.
"Thật là xin lỗi, tôi quên mất, Mộ Yến Thần anh là ai? Làm sao có thể keo kiệt đến mức một món quà mà tặng hai lần, vật này đối với anh mà nói, tùy tùy tiện tiện là có thể có được, phải không?"
Như vậy, cô còn giữ có ý nghĩa gì đâu?
Trong lòng đau nhói, Lan Khê cắn môi, nhịn đau đớn rồi tùy tiện ném dây chuyền đi, dây chuyền hình trái tim nặng nề rơi trên sàn nhà, nảy lên mấy cái rồi dừng lại, cô đơn nằm ở một góc.
Khuôn mặt của Mộ Yến Thần, lạnh lùng tới cực điểm.
Một dao kia của cô, đủ tàn nhẫn, sắc bén như vậy đâm trực tiếp vào trong trái tim của anh, đau đến mức anh không nói ra được.
Buông cô ra, Mộ Yến Thần lạnh lùng đứng dậy, tao nhã mà lạnh lùng lùi lại mấy bước, ánh mắt rất đáng sợ đi tới nhặt dây chuyền kia lên, nắm ở trong lòng bàn tay, lại chậm rãi quay lại chỗ cô.
Lông mi thật dài của Lan Khê khẽ run, không khỏi có chút sợ, thân thể rụt vào phía trong sô pha.
Hơi thở của Mộ Yến Thần lạnh lùng, nghiêng người xuống, dây chuyền lạnh như băng dán lên da thịt ở trên gáy cô, cô nghe thấy giọng nói khàn khàn lạnh như băng ở bên tai kèm theo hơi thở ẩm ướt truyền đến: ". . . . . . Ngoan ngoãn đeo đi."
Nếu như cô đủ tỉnh táo, thì có thể nghe ra giọng nói của anh như là cầu xin một cách hèn mọn.
Trong nháy mắt, Lan Khê kinh ngạc, suýt nữa thì thật sự nghe lời của anh.
Nhưng một giây tiếp theo cô tỉnh táo lại trong nháy mắt, ánh mắt lành lạnh, bắt đầu giãy giụa! Tay của cô nắm chặt dây chuyền, muốn vật lạnh như băng này, đem phần dối trá đáng xấu hổ này kiên quyết ngăn khỏi thân thể mình! ! Bàn tay nóng bỏng của Mộ Yến Thần hung ác kiềm chế chắc cổ tay của cô bên cạnh người, Một tay cầm dây chuyền muốn đeo lên, Lan Khê đau đến mức kêu thành tiếng! Càng chống cự mạnh mẽ hơn! Trong chớp mắt sau đó lại cảm thấy vành tai nhạy cảm bị anh hôn, mang theo sức lực gần như hung ác mà mút. Mút lấy cô, Lan Khê run rẩy, rưng rưng cắn môi, khi Mộ Yến Thần sắp đeo dây chuyền đội lên thì một bàn tay khác đang chống đỡ thân thể ra sức kéo xuống rồi nhét vào trên ghế sa lon!
Chua sót tràn đầy mạnh mẽ dâng trào, trong cảm giác nhục nhã do bị ép buộc, cô nghiêng mặt sang bên cạnh cắn chặt vào cổ của anh! ! Sức lực mạnh đến mức có thể kéo da thịt của anh xuống ! !
Mộ Yến Thần hít sâu một hơi, ánh mắt xanh mét, ngay tức khắc dứt người ra!
"Phanh!" một âm thanh không lớn không nhỏ vang lên, Lan Khê giống như tiểu dã thú mất khống chế bị ném trên ghế sofa!
Cô cũng thở hổn hển, trong nháy mắt nước mắt nổi lên trong vành mắt, nhẹ nhàng rung động.
". . . . . . Em nhất định phải chống đối anh như vậy sao?" Gương mặt tuấn tú của Mộ Yến Thần hơi tái nhợt đến đáng sợ, mắt nhìn chằm chằm vào cô, môi mỏng phát ra mấy tiếng khàn khàn từ trong lồng ngực, tay nhè nhẹ lau mặt của cô.
Anh không chịu được, không chịu được thái độ cự tuyệt lạnh như băng của cô.
Giống như bị ác ma vuốt ve, ánh mắt Lan Khê run lên dữ dội, giơ tay lên gạt cổ tay của anh ra!
Âm thanh nho nhỏ vang lên, mặc kệ tất cả dịu dàng của anh.
"Không phải lúc nào cũng chê tôi bẩn sao. . . . . ." Cô nói mà giọng run run rét lạnh, kiên định như núi, "Anh trai, đồ anh cho tôi. . . . . . tôi cũng chê nó bẩn như vậy."
Trong thoáng chốc, gương mặt anh tuấn trắng bệch như tờ giấy.
Giống như sấm sét nổ tung ở trong đầu, Mộ Yến Thần nghe thấy âm thanh sụp đổ của toàn bộ thế giới của bản thân, anh cũng biết mình đã từng nói rất nhiều lời làm tổn thương cô, mà khi thực sự nghe thấy, mới biết những lời kia có bao nhiêu khiến người ta nổi điên.
Khóe miệng lạnh lùng thoáng nâng lên nụ cười tuyệt vọng như tro tàn, anh nhìn chằm chằm cô rồi chậm rãi đến gần, lạnh lùng nói: "Bẩn?"
Lan Khê nhìn thẳng vào mắt anh, tinh thần kiệt quệ, đôi môi đỏ tươi chỉ khàn khàn phun ra một chữ "Phải . . . . ." , Một giây tiếp theo toàn thân cô bay lên không trung, sợ hãi khiến cô hét rầm lên, mở ánh mắt ướt nhẹp ra mới phát hiện Mộ Yến Thần ôm lấy hai chân vác cô lên, đang lạnh lùng sải bước đi lên lầu.
Lúc này Lan Khê mới khủng hoảng.
Một đường lảo đảo, cô bám chặt lấy anh, ngửa đầu run giọng nói: "Mộ Yến Thần. . . . . . Đây là Mộ trạch. . . . . ."
"Tôi van xin các người. . . . . . Đừng chạm vào tôi. . . . . ." Cô khóc đến tuyệt vọng như thế.
Trái tim của Mộ Yến Thần giống như bị búa tạ đập một phát tàn nhẫn, trong nháy mắt đau đớn đến choáng váng.
Anh quên mất.
Vậy mà anh lại quên, cô đã từng gặp chuyện đáng sợ như vậy.
Khi tỉnh táo cô có thể xù lông lên như một con thú nhỏ mà tranh cãi với anh, nhưng trong trí nhớ lại ẩn sâu những kí ức đáng sợ, cô mang theo kí ức như vậy, một mình ở một nơi xa lạ, lâu như vậy.
Mộ Yến Thần cảm thấy trong nháy mắt trái tim sắp vỡ nát.
—— rốt cuộc anh đã làm gì?
Nhẹ nhàng cúi người xuống, môi mỏng trắng bệch nhẹ nhàng dán lên tai của cô, khàn giọng gọi cô: "Lan Khê. . . . . ."
Bỗng chốc cô run rẩy dữ dội hơn, muốn né tránh, cánh tay dài của Mộ Yến Thần lại vây hãm cô lại, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve gạt sợi tóc của cô ra, khàn khàn nói: "Đừng sợ, Lan Khê. . . . . . Không sao đâu. . . . . ."
Khẽ gọi như đòi mạng khiến Lan Khê khôi phục ý thức, không trốn khỏi hơi thở nóng bỏng được, cô đành phải liều chết níu lấy ga giường, mở to hai mắt bị ướt nhẹp hoàn toàn bởi nước mắt, thấy được dưới ánh sáng đèn chân không là khuôn mặt của Mộ Yến Thần.
Trái tim Lan Khê vẫn tràn đầy chua xót và đau đớn, bị đâm đến đau nhói một lần nữa.
Cả người cô bủn rủn không có sức lực, cố gắng chống người dậy muốn đẩy anh ra, ánh mắt thâm thúy của Mộ Yến Thần từ từ mở ra, ở khoảng cách rất gần nhìn cô chăm chú, sức lực giãy giụa của Lan Khê nhẹ hơn một chút, trong ánh mắt trong sáng lại thoáng qua nét sợ hãi.
Anh lại có thể làm cô hoảng sợ.
". . . . . . Anh có thể buông tôi ra không?" Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lan Khê tái nhợt, yếu ớt khàn giọng hỏi.
Mộ Yến Thần nhìn cô chăm chú, hoàn toàn không nói ra lời!
Giống như là đã trải qua trận sóng thần đáng sợ, hai cánh tay mảnh khảnh trắng nõn của Lan Khê run rẩy chống đỡ cơ thể ngồi dậy, ánh mắt lấp lánh, run rẩy sửa sang lại quần áo của bản thân, giả vờ bình tĩnh xuống giường.
Sắc mặt Mộ Yến Thần trắng nhợt, nhẹ nhàng nắm chặt cổ tay của cô, tuyệt vọng mà gọi một câu: "Lan Khê. . . . . ."
Cô run lên một chút.
Đôi mắt trong veo của Lan Khê nhìn trân trân về phía trước, giọng nói lành lạnh chậm chạp hỏi: "Nếu tiếp tục làm tôi sẽ chết đấy, anh có muốn tiếp tục không? . . . . . . Mộ Yến Thần, anh hãy nhớ là anh không quan tâm tôi trước, nên từ nay về sau, anh đừng có muốn tôi làm nữa."
Trong con ngươi của cô hơi đau nhức, cố gắng tự mình xuống giường, mặc kệ cảm giác bồng bềnh dưới chân sống lưng vẫn thẳng tắp rời đi.
Cô không cho phép bản thân ngã xuống.
Thi tốt nghiệp trung học, là lối thoát duy nhất, cũng là cuối cùng của cô.
***
Trắng đêm không ngủ.
Ngày hôm sau Lan Khê đi xem qua địa điểm thi, cùng một chỗ với Kỷ Diêu, địa điểm thi của các cô gần kề nhau, địa điểm thi chính là trường Nhất Trung thành phố C. Ánh mặt trời chiếu xuống gay gắt, khiến làn da đau rát, kỷ Diêu đảo mắt mắt hỏi cô: "Aiz, cậu có tự tin thi được đại học A không?"
Lan Khê liếc mắt nhìn cô ấy, giọng nói mềm mại: "Nếu thi không đỗ mình sẽ cậu đi làm công trong kì nghỉ."
Chân mày Kỷ Diêu cau lại: "Ơ, cậu có bản lĩnh rồi hả ? Còn bắt mình đi làm ——" rồi đưa tay ra véo eo của cô, Lan Khê khẽ kêu rồi né tránh, lúm đồng tiền ngọt ngào khiến người xem mất hồn một hồi.
"Cậu xem, phòng học trước kia của chúng ta kìa." Kỷ Diêu ngẩng đầu chỉ chỉ vào bên trong.
Địa điểm thi cũng bị ngăn lại, cửa sổ lại mở ra, bàn ghế cũng bị kéo ra nhưng vẫn có thể thấy loáng thoáng quang cảnh trước kia.
Nhẹ tay nắm lấy cửa sổ, chóp mũi Kỷ Diêu hơi chua xót, nghiêng đầu nói với cô: "Ai, Mộ Lan Khê, mình cảm thấy rằng, mình rất yêu cậu nha ."
Hiếm khi mới thấy Kỷ Diêu kích động một lần, không ngừng được, tiến lên ôm lấy cô rồi chôn xuống vai cô ấy: "Về sau cậu đừng quên mình nhé."
Lan Khê cũng ôm lấy cô ấy, hốc mắt ẩm ướt, đương nhiên cô sẽ nhớ mãi mãi.
Nhớ rõ dáng vẻ của người bạn tốt này, nhớ cả nhà cô ấy cho cô ấm áp và quan tâm, đó là vật trân quý nhất trong ký ức của cô.
. . . . . .
Ngày thi tốt nghiệp trung học, xe riêng rất nhiều, nên tình hình giao thông rất căng thẳng.
Mộ Yến Thần gọi điện thoại cho Cố Tử Nghiêu, nói sẽ đến muộn đi một lúc.
Tất nhiên Cố Tử Nghiêu hiểu ý, cười đáp ứng.
Quả nhiên xe của lão Lưu bị chặn ở đường Cao Phong Kỳ, gấp đến mức xoay quanh, Lan Khê ở ghế sau nhìn nhưng chiếc xe hỗn loạn, cũng hơi sốt ruột, khi còn chưa nghĩ ra phải làm thế nào thì cửa xe bị mở ra, một bóng dáng anh tuấn bất phàm của xuất hiện ở bên ngoài.
Đôi mắt Lan Khê nhìn sang xem, không khỏi giật mình.