Không khí xung quanh ngày càng nóng lên, thấy Lan Khê vui vẻ, Kỷ Hằng mới khẽ nhẹ lòng. Ba tháng trước, lúc biết tin Mộ phu nhân qua đời, Mộ Minh Thăng liền lập tức tái giá, cậu rất lo cho cô sẽ bị ám ảnh tâm lí. Nhưng nhìn tình huống bây giờ có vẻ không tệ, Lan Khê ngoại trừ đôi lúc hơi “điên” một tí, căn bản không có bất kì điểm dị thường.
Kỷ hằng xoa xoa mi tâm, nhìn nhóm người đang “điên loạn” nhảy múa, cậu buồn cười, quay qua nói với người bên cạnh: "Cho tôi đi ra ngoài tí."
Cậu muốn đi tính tiền trước .
Tính tiền xong trở lại, trùng hợp cửa phòng VIP mở ra, bên trong phòng VIP vô cùng yên tĩnh, cách biệt với thế giới ồn ào ngoài này. Kỷ Hằng dừng bước, con ngươi khẽ nhìn lướt vào trong, quả nhiên thấy được một nhân vật lớn, rất có sức ảnh hưởng tới thành phố này.
—— Nhiếp Minh Hiên, một trong những “Thái tử gia” nổi tiếng.
Giờ phút này anh ta dựa vào trên ghế sa lon, nở nụ cười tà mị, bên cạnh là một người đàn ông mang vẻ lạnh lùng, hai người trò chuyện với nhau.
Mi mắt giật giật, Kỉ hằng cảm thấy người đàn ông kia nhìn rất quen mắt.
Nhưng lúc này trong đầu cậu toàn nhớ đến hình ảnh cô bé Lan Khê xinh xắn, đáng yêu. Vì thế, cậu lười đi vào chào hỏi, cất bước về chỗ của mình.
Khi vừa mở cửa, tiếng nhạc “đinh tai nhức óc” lập tức tấn công vào trong tai, cậu phải mất mấy giây mới ổn định lại thính lực, tiếp ưu nhã đi vào bên trong, thấy Kỷ Diêu đang vui vẻ trò chuyện cùng đám bạn học. Kỉ Hằng theo bản năng quét một lượt trong phòng, tìm kiếm bóng dáng mảnh mai, nhỏ nhắn. Nhưng nhìn tới nhìn lui mấy lượt vẫn không thấy cô nhóc đâu.
.Gương mặt Kỉ Hằng lập tức trầm xuống, mím môi, cậu đi tới kéo Kỉ Diệu ra xa khỏi nhóm bạn. Không đợi cô nàng tức giận, cậu lên tiếng hỏi trước: " Lan Khê đâu?"
Kỷ Diêu lập tức yên lặng, quan sát xung quanh, Lan Khê “không cánh mà bay”, hoàn toàn biến mất tiêu!
Cô nàng lập tức tỉnh rượu, gãi đầu: "Em. . . . . . Không biết, vừa rồi còn ở cạnh em mà. Này, các cậu có ai thấy Lan Khê không ?"
Một nam sinh ngẩng đầu, chỉ cửa: "Bạn ấy uống say, chắc ra ngoài nôn rồi."
"Mẹ kiếp, các cậu không biết là không thể để bạn ấy một mình khi bạn ấy uống rượu sao!" Kỷ Diêu suýt nữa nhảy dựng lên.
Nam sinh co rúm người, vẻ mặt quỷ dị —— Con bé này điên à! Cậu đâu phải thần, làm sao cái gì cũng biết được?
Mặt Kỉ Hằng tái mét, buông tay cô em gái ra, nhanh chân chạy ra ngoài tìm kiếm. Kỷ Diêu cũng trở nên hốt hoảng , vội vàng chạy theo sau. Bỗng nhiên Kỉ Hằng dừng bước, quay lại chất vấn cô nàng: "Em nói gì với Lan Khê, tại sao em ấy lại uống rượu?"
Kỷ Diêu rất uất ức: "Em có nói gì đụng chạm tới con bé, cùng lắm thì nói xấu anh với nó thôi à!"
Nhưng cẩn thận suy nghĩ, cô nàng phát hiện ra một việc.
Kỉ Diêu muốn vả miệng mình ngay lập tức, chỉ tại cái miệng vô dụng này gây họa. Lúc nãy, cô nàng vui quá, cứ nắm tay Lan Khê bô bô không ngừng, nói đông nói tây, đủ thứ chuyện trên trời dưới đất. Lan Khê vẫn chăm chú nghe cô nàng nói, sau một lúc hai tay nhỏ bé năm chặt lại, bâng quơ nói một câu "Gia đình cậu hạnh phúc thật đó, mọi người trong nhà hết sức yêu thương nhau nhỉ!."
***
Mộ Yến Thần khẽ vỗ trán, mi tâm nhíu lại.
Thật là đau đầu!.
Anh thường ngày chỉ thích những nơi yên tĩnh, quả thật không phù hợp với những chỗ ồn ào như thế này. Nếu không nể mặt Nhiếp Minh Hiên cùng đám bằng hữu, thì anh đã chuồn về nhà từ sớm rồi. Cánh tay thon dài vươn lên, muốn nới lỏng cavat cho dễ thở một tí, thình lình một mùi nước hoa nồng nặc xông lên hai cánh mũi.
.Anh cúi đầu, quét nhìn người phụ nữ đang tự nhiên nhào vào trong ngực mình.
Hai cánh tay người phụ nữ như rắn quấn chặt lấy vòng eo tinh tráng của Mộ Yến Thần. Cả người cô ả mềm oặt, cứ nhích tới nhích lui, ánh mắt cô ả mơ màng như đã bị người đàn ông anh tuấn trước mắt câu mất linh hồn. Toàn thân cô ả lúc này dâng lên một cỗ khát vọng nguyên thủy nhất, nheo mắt lại, không nhịn được, nhướn người tham lam liếm dọc theo chiếc cằm hình vòng cung của anh.
mãi xem bước nhảy, quên đang bài^^ Mình đăng một chương trước, trước kế nếu làm kịp thì lát đăng luôn, không thì hẹn ngày mai vậy.