Nhiếp Minh Hiên lái xe, nhìn vào trong kính chiếu hậu, ánh mắt sâu sa, anh thấy bóng dáng mềm mại ngồi kế bên mình đang lẳng lặng ngắm nhìn phong cảnh,Diễn ✿ Đàn - Lê - Quý ✿ Đôn ánh mắt sáng lên không biết đang suy nghĩ việc gì.
Cố gắng thu hồi ánh mắt lại , nhưng trong đầu vẫn hiện lên bóng dáng mềm mại của cô. ( anh này có ý đồ gì vs Khê Khê đây ●_●, đừng nói a là hiểm họa về sau nha)
Ngón tay nghiền lên môi mỏng, anh dựa vào cửa sổ xe, đột nhiên nhớ ra cô bé này chỉ mới mười bảy tuổi. . . . . . Còn chưa trưởng thành.
Trẻ tuổi như vậy làm cho anh có cảm giác xa cách, không thể đoán ra được tâm tư của cô. Mà cô, lại cùng với anh em tốt nhất của mình oanh oanh liệt liệt yêu đương cấm luyến.
Mắt nhíu lại, Nhiếp Minh Hiên đột nhiên chạy chậm lại, dừng xe ở ven đường.
Lúc này Lan Khê mới ngớ ngẩn, trong mắt hiện lên cảm xúc khác thường, lông mi run lên một cái, cô thấy Nhiếp Minh Hiên cởi dây an toàn ra nghiêng người nhích lại gần, ánh mắt sáng ngời giống như đang nghiên cứu trân bảo hiếm thấy,Diễn ✿ Đàn - Lê - Quý ✿ Đôn nhích lại gần hơn nữa nhìn cô chằm chằm.
"Muội muội, " Nhiếp Minh Hiên đột nhiên gọi một tiếng, nở nụ cười nhẹ, "Anh có nói qua chưa, em rất xinh đẹp?"
Lời nói vô cùng ngọt ngào, mềm mại như tơ, có chút nghiêm túc .
Rất đẹp.
Như được thiên nhiên điêu khắc, không son phấn, nhưng lại lộ ra mùi vị quyến rủ vô cùng mê hoặc.
Liếm liếm môi, Nhiếp Minh Hiên nheo mắt tiếp tục nói: "Không chỉ xinh đẹp. . . . . . Hôm nay, Yến Thần để cho anh tới, cụ thể muốn làm cái gì thì anh không rõ lắm, cũng không biết giữa hai người rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng chỉ cần cậu ta chịu mở miệng, anh nhất định sẽ không có lý do gì để cự tuyệt. . . . . . Nhưng muội muội, anh thật tò mò. . . . . ."
Hơi thở trầm thấp của Nhiếp Minh Hiên mang theo chút kỳ lạ.
"Em yêu Yến Thần." Cô đột nhiên mở miệng, nhìn về phía anh, nói rõ ràng lưu loát từng chữ.
Gương mặt Nhiếp Minh Hiên, thoáng chốc cứng đờ lại.
" Không phải anh tò mò việc này hay sao?" Lan Khê vô cùng bình tỉnh nói, ánh mắt trong suốt như hồ nước, "Anh muốn biết, nên em sẽ nói cho anh biết."
"Em yêu Yến Thần."
Anh có chút kinh hãi, ở trong lòng bị chấn động.
Biết là một chuyện, nhưng chính tai nghe được cô nói yêu, nói một cách rõ ràng như vậy, lại là một chuyện khác. Ánh mắt Nhiếp Minh Hiên nhanh chống thay đổi,Diễn ✿ Đàn - Lê - Quý ✿ Đôn khóe miệng không nhịn được nhếch lên cười nhạt một cái không ngừng suy nghỉ về việc hoang đường đó , thật sự làm điên đảo chúng sinh.
Điện thoại trong túi reo lên, cứu anh một mạng, để cho anh không ở trên đầu sóng ngọn gió mất hồn đến mức mất mặt.
Bởi vì không biết nên làm thế nào, nghe cô nói yêu, trái tim anh giống như bị thiêu đốt.
Nhiếp Minh Hiên mím môi, vẽ nên một đường cong, dựa vào xe nghe điện thoại.
Không biết là ai gọi tới, hỏi đông hỏi tây,Diễn ✿ Đàn - Lê - Quý ✿ Đôn anh cũng chỉ trả lời qua loa, hoàn toàn không có chú ý tới vẻ mặt khi nói ra câu đó của Lan Khê, trên gương cửa sổ , sắc trời dần dần tối xuống, nhanh chóng trở nên cô đơn, thương cảm, mịt mờ không thể nhìn thấy tương lai.
Một tình yêu như vậy, cấm kỵ, vô cùng gian nan, người bên ngoài nhìn vào thấy giống như những con thiêu thân lao vào lửa, cuối cùng chỉ có thể đốt cháy lẫn nhau.
Một lần nữa xe lại khởi động, khóe miệng Nhiếp Minh Hiên không ngừng nở nụ cười, cúp điện thoại xong liền nhanh chóng gọi điện cho Mộ Yến Thần, mặc dù biết cậu ta đang ở trên máy bay không thể nghe điện thoại, nhưng vẫn còn cố chấp để lại một tin nhắn thoại cho anh.
"Cô ấy ở thành phố Z, nghe nói là ở nhà chú hai của cậu, cậu có thể chạy thẳng tới đó. . . . . ." Anh gọn gàng nói , xe chạy nhanh hơn, nở nụ cười nhạt mê người, giọng nói khàn đi một chút, "Cô bé mới vừa nói với mình, cô ấy yêu cậu, cho nên. . . . . . Yến Thần, cậu nhanh lên một chút."
Nói xong, khóe miệng Nhiếp Minh Hiên nở một nụ cười sâu sa, cúp điện thoại mở đèn xe lên, nhanh chóng chạy tới phía trước.
Nhân tiện nhìn vào kính chiếu hậu, Lan Khê đột nhiên quay sang , trong ánh mắt đầy khiếp sợ không thể tưởng tượng nổi.
***
Vào đêm.
Ở thành phố Z dàn xếp xong xuôi, đi đến chào hỏi thiếm hai, sau đó đi ra ngoài tiễn Nhiếp Minh Hiên, trong nháy mắt Lan Khê cảm thấy rất bất lực.
Nhiếp Minh Hiên tựa vào cửa sổ xe, đốt một điếu thuốc.
Trời đã rất tối, thế nhưng anh lại còn phải chạy về thành phố C, ngẩng đầu lên thấy Lan Khê đứng trước cửa nhà bình tĩnh nhìn anh,anh cười một cái, ngón tay cầm điếu thuốc xoa xoa mi tâm, cười nói: "Muội muội, em có biết ánh mắt của em bây giờ, rõ ràng đang xem anh như không khí, mà lại thương nhớ người đàn ông kia,Diễn ✿ Đàn - Lê - Quý ✿ Đôn trong lòng anh cảm thấy như sắp chết —— loại cảm giác đó, là loại tâm tình gì?"
Lúc này Lan Khê mới phát hiện ra là mình quá chuyên chú, mắt nhìn xuống, tựa vào cạnh cửa không nói lời nào.
Nhiếp Minh Hiên tiếp tục cười, giơ tay lên xem đồng hồ, an ủi: "Em cứ yên tâm ở nơi này, tất cả mọi việc còn lại cậu ta sẽ giải quyết."
Nói xong anh ta mở cửa xe ngồi vào bên trong, lời vừa mới nói, ngay cả anh cũng cảm thấy là đang dối gạt người.