Thẩm Du An nhìn cô đi vào toà cao ốc, cô rõ ràng nhìn thấy anh bốn mắt nhìn nhau nhưng lại tỏ vẻ như không hề thấy gì. Anh cũng kiên quyết khẳng định thật ra cô đã nhìn thấy mình nhưng lại lạnh lùng xoay người đi. Lúc đó, dường như có cọc rễ đâm vào trong lòng mình khiến anh đau đớn. Mà lúc này dường như có ai đang lớn tiếng nhung vì mải suy nghĩ nên anh cũng không nghe thấy gì.
Thẩm Du An! Thẩm Du An? Lộ Yên cũng hô lên mấy lần, cuối cùng cô phải vỗ vào bả vai anh.
Lúc này Thẩm Du An mới phục hồi tinh thần lại hỏi: Gì vậy?
Tối nay cùng ăn cơm chứ? Lộ Yên cười hỏi.
Được.
Vậy chúng ta đến nơi nào ăn cơm đây?
Nói sau đi. Anh mất tập trung trả lời qua loa.
Lộ Yên cũng nhìn đồng hồ trên cổ tay mình vội vã nói: Thời gian cũng không còn sớm, em đi lên trước. Giờ tan việc, anh tới đón em đi. Nhìn thấy anh gật đầu, cô mới mỉm cười xoay người nhưng tựa như vừa nghĩ ra thứ gì đó, cô bỗng nhiên quay đầu lại, đôi mắt tròn to theo dõi anh nói: Ngày hôm nay đã cô ấy trở về.
Lộ Yên ám chỉ ai, Thẩm Du An đều biết.
Muộn mất mấy giây, anh mới mở miệng đáp: Nhất định phải trở về.
Lộ Yên vừa đi vào công ty thì cũng liền nhìn thấy cảnh mọi người trong phòng thiết kế tụ tập đông đủ cùng nhau nói cười, bầu không khí vô cùng náo nhiệt. Mà nhân vật chính không ai khác chính là người mới vừa được huấn luyện trở về từ New York - Úy Hải Lam. Cô đứng ở giữa mọi người, nụ cười rất nhạt cũng rất cạn nhưng vẫn xinh đẹp động lòng người như thế. Có lẽ là do mới đi du học nên phong cách của cô có phần sinh động mỹ lệ, thu hút ánh nhìn của mọi người.
Úy Hải Lam, chúc mừng cô đi du học thành công trở về. Lộ Yên đi tới đưa tay ra trước mặt cô.
Cảm ơn. Úy Hải Lam cũng bắt tay đáp trả, mỉm cười nói.
Nửa năm không gặp, Lộ Yên cũng không thay đổi bao nhiêu, vẫn như lúc ban đầu gặp gỡ. Bộ dạng thanh cao thoát tục như thế, môi hồng quyến rũ lòng người, đôi mắt trong veo như nước hồ thu, vào lúc này bao nhiêu lời nói hoa mỹ chỉ sợ không đủ để hình dung vẻ đẹp của cô ấy. Lộ Yên thật sự là một mỹ nhân cao sang, lộng lẫy. Bây giờ cô ấy cùng Thẩm Du An trở thành một đôi cũng coi như là ông trời tác hợp vô cùng đẹp mắt.
Chỉ có một điều duy nhất cô không ngờ rằng bọn họ sẽ cùng đồng thời đến đây.
Khi Jaren đến công ty cũng gọi cô vào văn phòng.
Úy Hải Lam, tôi đã nghe nói về chuyện xảy ra ở New York rồi, tôi cần một lời giải thích hợp lý. Jaren rất tức giận rõ ràng vô cùng thất vọng cũng tức giận lớn tiếng quát to: Tôi vẫn cho rằng cô là một nhân tài rất ưu tú, ở phương diện thiết kế cô lại có thiên phú bẩm sinh giỏi hơn người thường rất nhiều. Thế nhưng bây giờ là sao? Cô hãy mau nói cho tôi biết, tại sao cô lại lấy cắp sáng tạo của người khác? Nếu như việc lần này bị đồn ra ngoài, cô có biết tính chất nghiêm trọng của nó thế nào không? Lẽ nào thành công so với đạo đức nghề nghiệp còn quan trọng hơn?
Úy Hải Lam đứng trước mặt Jaren, nghe anh nghiêm khắc chất vấn cũng cảm thấy ngột ngạt oan ức, sự khó chịu bỗng đâu tích tụ dâng lên như thuỷ triều kéo đến.
Khi đối mặt với Field, đối mặt với Daisy, đối mặt với tất cả mọi chuyện, thậm chí là khi đối mặt với con người kia, cô cũng chỉ tỏ ta thái độ bàng quan lại không muốn nói thêm điều gì nữa, mặc kệ là ba năm trước hay ba năm sau đều vẫn như vậy. Thế nhưng vào giờ khắc này, cô nhìn đôi con ngươi phẫn nộ có phần bốc lửa của Jaren, cô rốt cục không nhịn được mở miệng.
Tôi không có sao chép, thật không có. Cô thanh minh nói như vậy, cũng vội vã