Edit : Sóc Là Ta
Buổi tối ngày hôm đó, Lôi Thiệu Hành cũng không có ngủ lại, anh nhận được một cuộc điện thoại, sau đó mỉm cười đứng dậy rời đi. Trong lúc mơ hồ có thể nghe giọng anh thân mật nói chuyện với ai đó, không cần nghĩ cũng biết nhất định là điện thoại của tình nhân. Cô cũng không để ý, tự mình đi về phòng.
Cốc….Cốc…..
Vương San lại lần nữa gõ cửa, cầm trên tay một cái chai nhỏ: “Tiểu thư Uý, Lôi tiên sinh nói cô hãy tự mình thoa thuốc.
Thật nhiều chuyện, lát nữa tôi thoa.” Úy Hải Lam nhẹ giọng đáp.
Vương San cầm bình thuốc để trên bàn và ra khỏi phòng, qua một lúc lâu Uý Hải Lam quay đầu liếc mắt một cái. Cô đi tới trước bàn, cầm cái chai lên xem, thân bình có màu xanh đậm, còn có hàng chữ viết bằng tiếng trung lẫn tiếng Anh, ghi chép cặn kẽ cách thức sử dụng rõ ràng chi tiết, thích hợp với các loại trầy xước bị thương. Mở hết nắp bình, một hồi mát mẽ xông lên mũi cô.
Tự nhiên Uý Hải Lam có ấn tượng với lọ thước mỡ này.
Trước khi đi New York, Viên Viên đột nhiên tới sân bay tiễn cô cũng âm thầm kín đáo đưa cho cô cái này.
Úy Hải Lam vẫn luôn bỏ chai thuốc mỡ này trong ngăn kéo. Không phải cô luyến tiếc càng không phải muốn làm kỷ niệm, chỉ là cô chưa có cơ hội để sử dụng nó mà thôi. Một điều cô cũng chưa từng nghĩ tới đó là người mở chai này ra lại là anh. Cuối cùng cô mở chai thuốc đem bôi hết trên thân thể mình, bình rỗng kia lại bị quăng vào thùng rác.
Úy Hải Lam lại không còn quan tâm nghĩ ngợi về tác phẩm thiết kế nữa, nằm xuống liền ngủ một mạch dài.
Cái gì hữu dụng trong ngày thì liền cứ thế vứt bỏ trong ngày đó, giống như một đoạn hồi ức, quá khứ liền cứ như vậy trôi qua.
Nước đổ đi rồi khó hốt lại, thời gian trôi qua cũng không cách nào quay trở lại.
Cô không lưu luyến, cũng không muốn mình có quyền lợi này.
Trong thành phố Washington thuộc nước Mỹ, văn phòng cao cấp nằm ngay cao ốc hơn mười tầng, sàn nhà, phẳng bóng khiến người ta cảm thấy có chút kiềm nén. Nền xi măng này tượng trưng cho cốt sắt rừng rậm thế giới, nhịp điệu cũng rất mạnh dường như không muốn cho bất cứ người nào thở dốc hoặc dừng lại. Mỗi người đều giống như con thú bị nhốt, lúc ban đầu sẽ mạnh mẽ đấu tranh, sau đó sẽ thỏa hiệp để giành sự sống, cuối cùng là tử trận.
Sàn gạch men trơn bóng giống như chiếc gương có thể phản chiếu lại hình bóng mình trong đó, ngay cả không khí cũng đều lạnh lẽo, xa lạ.
Thang máy đi dọc theo đường thẳng, một tầng đi tới bên trên.
Trước cửa rộng mở, lại nhìn thấy trước mặt là một bảng tên quen thuộc được viết bằng tiếng Anh –Lynn LawFirm.
Không khí trong phòng sở sự vụ thường rất bận rộn, những anh chàng mặc âu phục, những cô gái trưng diện đồ công sở đều là những hình tượng tinh anh giỏi giang. Tiếng điện thoại, tiếng hỏi thăm, tiếng gót giầy nặng nề của những viên chức đang cầm văn kiện đi tới đi lui, phòng tiếp tân luôn có người ra kẻ vào, cũng có thể nhìn thấy những người khác lo lắng ngồi chờ đến lượt mình, nóng lòng muốn tìm kiếm người giúp mình giải quyết vụ việc. Bầu không khí nghiêm cẩn trang nghiêm mà đầy nhiệt huyết.
Đây là lần đầu tiên Uý Hải Lam được tận mắt nhìn thấy Sở sự vụ nước Mỹ - nơi Lôi Thiệu Hành làm việc. Có thể nói đây cũng là lần cuối cùng cô được đặt chân đến nơi đây.
Lúc trước Vương San đã từng nói qua, anh gần như muốn kết thúc sự nghiệp ở nơi đây, chỉ một lòng muốn trở về nước.
Hiển nhiên các nhân viên rất quen thuộc đối với Vương San, vì thế từng người họ mở miệng chào hỏi.
Vương San còn cười đáp lại: Đã lâu không gặp.
Mà Uý Hải Lam đi ở phía sau cũng tương tự được mọi người quan tâm.
Anh ta là một trong top những người đàn ông độc thân lại mang danh phận hoàng kim, vì thế tự nhiên cũng có nhiều phụ nữ tung hô. Thế nhưng, từ trước đến nay đại luật sư Lôi sẽ không để cho thư ký hay phụ tá đưa đón các cô. Ở mọi lúc mọi nơi, luôn luôn có những kiểu phụ nữ tự mình đưa đến cửa, ngược lại cũng có kiểu rụt rè hiểu được cách lạt mềm buộc chặt. Thế nhưng, nếu như người nào đã lọt vào mắt của đại luật sư Lôi thì kết quả cuối cùng đều là ngoan ngoãn phục tùng.
Không phải Úy Hải Lam không nhận thấy ánh mắt của mọi người mà chỉ là do thói quen từ nhỏ tạo thành, cô vô cùng thản nhiên cùng lạnh lùng khiến mọi người có phần kính nể.
Vương San dẫn cô tới trước một gian phòng làm việc, dẫn cô đi qua một vị thư ký khác, sau đó Vương san quay đầu nói: Tiểu thư, Lôi tiên sinh đang ở bên trong.
Phòng làm việc lạnh lẽo vô cùng, nhìn vào