Cái tên tiểu tử Thẩm An Du đó cũng thật không có lương tâm, năm đó nói đi là đi! Nói chuyện mà không biết tình toán gì hết! Còn không giữ lời nữa! Viên Viên nghiến răng nghiến lợi, đủ mười phần căm phẫn.
Úy Hải Lam cười nói. Tớ không phải chưa từng đọc qua xuân đại.
Viên Viên bất tbinhf hừ một tiếng Tại sao cậu ta lại đột ngột quay về? Khong phải mới có ba năm thôi sao?
Chắc là đang có dịp nghỉ lễ. Cô bình tĩnh nói.
Dịp nghỉ lễ á? Nghĩ hè cũng đươc! Kệ, ai them để ý tới cậu ta chứ? Cậu ta nói cái gì mà theo đuổi yêu đương chứ, toàn là giả dối! Viên Viên khinh thường méo miệng nói, bỗng nghĩ đi nghĩ lại, thật cẩn thận hỏi han. Hải Lam, nếu cậu ta đến tìm cậu, vậy cậu có gặp cậu ta không?
Úy Hải Lam cương quyết nói. Gắp chứ.
A? Viên Viên không nghĩ tới cô lại nhanh như vậy đã thỏa hiệp.
Tại sao lại không gặp chứ? Úy Hải Lam nhìn cô nhrj giọng hỏi lại.
Viên Viên lập tức buông cô ra, hai tay ôm lấy ngực, lùi nnhanh, thì thào năm chữ. Cậu ta hời quá, cậu ra hời quá rồi.
Viên Viên! Úy Hải Lam nhỏ giọng gọi cô, Viên Viên quả nhiên dừng bước quay đầu lại, thấy cô bày ra tư thế chiến thắng vinh quang. Quên không nói với cậu, tớ cũng được tuyển rooig.
Thật hả? Thật tốt quá! Viên Viên mừng như điên gào lên, thế là ba chân bốn cẳng vui sướng chạy đến bên cạnh cô. Không ngờ chúng ta lại cùng được tuyển rồi! Được, hôm nay bất cứ già nào, chúng ta cũng phải ăn tôm hùm, làm một bữa tiệc lớn ăn mừng được không? Đúng rồi, cậu được công ty nào tuyển ...
Hai người quả nhiên phung phí ở bên ngoài một, lần lúc này mới cảm thấy thỏa mãn nên ai về nhà đó.
Trước khi đi ngủ, mắt Úy Hải Lam nhìn chăm chăm vào chiếc ddienj thoại di được, điện thoại không có tin nhắn,
Hôm sau đến công ty đưa tin cũng khá tốt, mọi chuyện đều thập phần thuận lợi.
Á Luân là tổng giám của bọ phận thiết kế, giới thiệu với các công nhân viên. Vị này chính là Lam tiểu thư.
Xin chào mọi người, tôi là Úy Hải Lam, về sau xin chiếu cố nhiều hơn.
Một phen chào hỏi xã giao lễ phép, Á Luân lại nói. Lộ Yên, cô và Úy Hải Lam cùng học một trường, hai người có quen nhau không?
Trong số những đồng nghiệp của cô, có một cô gái duyên dáng, thanh cao thoát tục bước ra, răng trắng môi hồng, đôi mắt sũng nước, trông như một đứa bé đáng yêu. Lộ Yên xinh đẹp hệt như một bức tranh cổ, đâu đó toát nên vẻ yếu đuối mong manh, cô nàng thấp giọng đáp Tổng giám, có thể tôi và Uý tiểu thư học ngành khác nhau, nên cũng không nhận ra cô ấy.
Uý Hải Lam quả thật cũng chẳng có chút ấn tượng gì với cô nàng này, chỉ cười trừ.
Không biết cũng không sao, người trẻ cũng sẽ có đề tài để thảo luận! Lộ Yên, tuy cô chỉ đến đây sớm hơn Uý Hải Lam một ngày, nhưng cũng xem như là tiền bối của cô ấy, cô và cô ấy cùng giúp đỡ nhau làm quen với công việc nhé. Á Luân sau khi đã suy nghĩ khá kĩ lưỡng liền phân phó.
Tổng giám, tôi biết ạ. Lộ Yên mỉm cười.
Lộ Yên dẫn Uý Hải Lam đi tham quan một vòng bộ phận túi xách, đến phòng ăn, cô thuận miệng nói. Tôi ly hoe ngành thiết kế đồ họa, còn cô theo thiết kế thời trang phải không?
Tiếng chiếc bình cà phê réo rít rung gọi. Uý Hải Lam thuần thục rót một ly, xoay người đưa cho cô. Thì ra Lộ tiểu thư biết tôi.
Tổng giám có nhắc qua. Lộ Yên nhận lấy cái ly, nắm chặt nó trong tay Cô không uống cà phê sao?