Thời gian dần trôi, Xuân đi xuân đến, một mùa lại sang.
Uý Hải Lam từ một thiếu nữ đơn thuần thơm ngát như cỏ hoa đã lột xác, trong ba năm đã đạt đến chiều cao 1m68, dáng người mảnh khảnh thon dài. Nước da cô, không phải là cái loại trắng nõn khảm cho người ta kinh sợ, cô chỉ là hơi trắng, cả vẻ ảm đạm u tối, vẻ đặc trưng thuần tuý của phương Đông cũng biến mất.
Ba năm trước, nếu ví cô như nụ sen đang chớm nở, vậy hiện tại, cô chính là đóa sen nở rộ đến chói mắt. Cô an tĩnh tại thông tuệ, là tài nữ của ngành thiết kế thời trang, nhưng cũng khá cổ quái hắc ám, chuyện sao chép ý tưởng lúc trước không bị ghi lại, làm thân phận của cô càng thêm bí ẩn.
Chị đại xã hội đen chính là biệt hiệu trong ba năm qua của cô, nhưng vẫn còn có vài nam sinh không sợ chết vẫn muốn theo đuổi cô, nhưng qua vài ngày, họ không phải bị đánh đập dã man, thì cũng là chủ động chuyển trường. Các nữ sinh khác cũng sợ cô, tận lực trốn tránh. Song, vẫn có vài học sinh mới sùng bái cô đến mù quáng, họ đã xem qua khá nhiều tiểu thuyết, TV, nên xem cô là thần tượng vừa kính sợ , nhưng cũng vừa kính mến.
Nói đến những kẻ có tiếng tăm trong trường, Uý Hải Lam được ví như một con ngựa đen hoang dã, làm người ta không kịp đề phòng.
Phải nói năm ba đại học chính là thời huy hoàng nhất, tên của cô được đề trên bảng điểm ở sân trường BSS suốt 9 tháng 21 ngày.
Chúng sinh cảm thán, muốn phá vỡ cái kỷ lục này e là rất khó.
Thời điểm Viên Viên còn học đại học năm nhất, đã than trách rằng cuộc sống đại học rất khác so với những gì cô Mường tượng, buồn chán, tẻ nhạt. Uý Hải Lam lại cảm thấy, đại học cũng không tệ đến thế. Không có ai tiếp cận, không có ai gây khó dễ, cô cứ như vậy mà an ổn trải qua ba năm đại học, cũng có thể xem đó là một loại hạnh phúc khi được thoải mái tự tại. Đương nhiên, bạn bè bên canh đếm tới đếm lui cũng chỉ có ba người.
Cái gọi là Sơn bất tại cao, hữu tiên tắc danh; Thuỷ bất tại thâm, hữu long tắc linh. ( núi không vì cao, mà do có tiên nên nổi danh; sông không vì sâu, mà do có rồng nên hoá linh.), có ít bạn, nhưng lại hiểu rõ nhau.
Mà các cô như những con chim non, cuối cùng cũng có thể bay khỏi trường học, bắt đầu bước chung trên một con đường.
Lần đầu tiên Uý Hải Lam tham gia phỏng vấn thực tập là ở một công ty thời trang nhỏ, nhưng cũng có chút danh tiếng, nên có khá nhiều người đến phỏng vấn. Đảo mắt qua một cái, tất cả đều là sinh viên trẻ tuổi, khuôn mặt non trẻ, lại dồi dào tinh thần phấn chấn.
Mọi người trong lòng ai nấy cũng biết, không cần nghĩ cũng lường được đây chính là nơi trường đề cử, nên cạnh tranh sẽ rất tàn khốc.
Đầu tiên là thi vấn đáp, giám khảo là một người đàn ông ăn mặc khá bắt mắt tên là Aaron, dịch lại, gọi tắt là Á Luân, anh ta tựa lưng vào mép bàn, hai tay ôm ngực cười hỏi. Các vị tiên sinh tiểu thư này, tôi muốn hỏi các vị, tại sao sâu róm lại muốn phá kén hoà bướm?
Mọi người nhất thời được mở rộng tầm mắt, không ngờ rằng câu hỏi đầu tiên lại là dạng câu hỏi này.
Để hút mật! Có người lập tức giơ tay lên tiếng.
Còn có vài nữ sinh bôi son trát phấn, ăn mặc thời thượng , không chút nghĩ ngợi đã trả lời rằng. vì xinh đẹp!
Cũng có Nam sinh theo lý trí của mình đáp rằng . Đây là quá trình phát triển tự nhiên của sinh vật.
Mọi người bảy miệng tám lời đều lần lượt bày tỏ quan điểm của mình, Á Luân lần lượt nghe qua các ý kiến, ánh mắt lại hướng về phía nữ sinh nãy giờ vẫn chưa lên tiếng, ngón tay chỉ về phía cô. cô thì sao?
Uý Hải Lam nhìn anh ta, phía sau anh ta là mảng trời sáng trong ngoài cửa sổ, ánh mặt trời chói sáng đến mức người ta không thể trực tiếp nhìn thẳng vào nó.
Cô nheo mắt, giọng nói mơ hồ, gần như là thì thào đáp. Để bay lên.