Đó là hai ngày sau, từ Venice trở lại Xuân Thành, trong suốt chuyến đi. Gần như không có cơ hội để nghỉ ngơi, cô giống như nghệ sĩ nhào lộn. Đi chung đường bôn ba khiến cô cảm thấy thân thể rất mệt nhọc, nhưng sau khi xuống máy bay, trong nháy mắt, cô cảm thấy liên tâm cũng biến thành mệt mỏi. Mười mấy cuộc gọi nhỡ, mười mấy tin nhắn, Úy Hải Lam liếc nhìn hộp thư thoại, tất cả đều là Viên viên. Tin nhắn cuối cùng, Viên Viên đáng thương tức giận thề, nếu không mở máy sẽ báo cảnh sát.
Úy Hải Lam giải thích cho Viên Viên là do điện thoại của cô đã hết pin, báo cho Viên Viên biết cô vẫn bình yên, để cô bạn an tâm.
Người nhận điện thoại là Vương San, xe ra khỏi phi trường chạy thẳng về Úy gia.
Cách Cẩn Viên còn một con đường, Vương San xuống xe mở cửa xe ra. “ Úy tiểu thư, không tiện đưa cô đến cửa.”
“Không sao.” Úy Hải Lam xuống xe.
Úy gia vẫn như cũ, người làm đã mấy ngày không thấy cô, dường như có chút kỳ quái, nhưng cũng không dám nói thêm gì.
Úy Hải Lam đến Sắc Vi Uyển, đến trước cửa khu vườn đã gặp Phúc mẹ.
Phúc mẹ so với ngày trước càng ngọt ngào hơn, ăn mặc cũng gọn gàng. Họ đã nhiều năm không gặp, xem ra cuộc sống của bà sau khi rời Úy gia cũng không tệ.
Phúc mẹ liếc mắt một cái liền nhận ra cô, thật vui mừng, thân mật kéo cô đến nói chuyện một phen, bà nhắc nhở cô đừng làm việc quá sức phải chú ý thân thể, biết được kì thi sắp tới của cô, bà chúc cô đứng nhất trường trung học. Úy Hải Lam nhẹ nhàng nắm lấy tay bà, giống như nhớ lại lúc hồi nhỏ.
“Phúc mẹ, rảnh rỗi lại ghé thăm.”
“Ai, nhị tiểu thư, tôi biết mà.”
Ban công lầu ba của Sắc Vi Uyển được chạm khắc hoa văn tinh tế, nơi đó có người đứng từ trong nhà ngó ra thấy được mật màn này ở phía xa xa, vẻ mặt hiện ra một tia không vui.
Úy Hải Lam vừa lên lầu đã bị Triệu Nhàn gọi vào phòng.
Cô cúi đầu đứng ở trước mặt bà, mà hai tay cô khoanh lại, một tay kéo lấy chiếc khăn lụa lớn để chống lạnh. Cô vừa mới mở miệng gọi một tiếng “ mẹ “ , giọng nói nghiêm nghị, lạnh lùng của Triệu Nhàn như chậu nước lạnh hất cả vào người cô, lạnh thấu xương. “ Về sau không được qua lại với phúc mẹ! Con là nhị tiểu thư Úy gia, bà ta chỉ là một người làm! Với thân phận của con, không cần phải thân mật với một người làm!”
“Dạ.”
“Về phòng đi.”
“Mẹ …..”
“Mẹ kêu con về phòng, con không nghe thấy à?”
Uý Hải Lam nuốt lời muốn nói vào bụng, chuyện bữa tiệc chọn chồng, xem ra mẹ sẽ không để ý đến đâu. Cô thuận thế xoay người, chỉ muốn ngủ một giấc ngon.
Đang muốn ngủ, Úy Mặc Doanh gọi một cú điện thoại đến hỏi cô. “ Tiệc chọn chồng em rốt cuộc có làm không?”
Úy Hải Lam còn chưa hoàn hồn, đầu bên kia đã vội la lên. “ Tin tức chị đã thông báo hết rồi, em bây giờ không thể không làm, Úy gia không chịu nổi cái chuyện mất mặt này đâu!”
“Làm.” Sự quả quyết của Úy Hải Lam đã trở lại, nghĩ đến cùng là mất mặt của người nào.
Trong cơn mụ mị say ngủ thì điện thoại lại một lần nữa vang lên.
Giọng nói to rõ, đầy sức sống của Viên Viên, đương nhiên là đang phê bình cô một phen. “ Cậu làm tớ sợ muốn chết có biết không, về sau không được như thế nữa! Đúng rồi, cậu biết không? Tớ còn nhận được điện thoại của mẹ cậu! Rất khẩn trương nha, đây là lần đầu tớ tiếp xúc với mẹ cậu, vậy mà phải nói dối bà! Ah? Hải Lam, ngày mai là tiệc tuyển chồng phải không, mình muốn đến làm phù dâu? Nhưng mà ngày mai mình phải thi, không có giờ , làm sao đây ô ô ô …..”