Mới vừa sáng sớm, ở phía bên này vườn Đinh Hương, tam phu nhân và Úy Thư Họa cũng mới vừa thức dậy.
Úy Thư Họa được nghỉ đông nên dọn về Cẩn Viên.
Hai mẹ con ngồi đối mặt trong phòng ăn cơm.
Một buổi sáng sớm rất thanh nhàn, cũng bình an như thường ngày.
Nhưng đột nhiên vang lên tiếng bước chân dần dần tiến tới gần, mấy bóng người thoáng hiện bên ngoài vườn, một hồi mưa gió lại vây tới hai người.
Tam phu nhân còn cầm bát đũa, lại quá đỗi kinh sợ.
Còn Úy Thư Họa, đôi mày thanh tú nhăn lại, nghiêng đầu nhìn về hướng mấy người đang chạy tới bên mình.
Mấy người đàn ông kia cực kỳ giống mấy năm trước. Một ngày kia, tất cả người làm của Cẩn viên đều bị đưa đi, thiếu chút nữa họ phải lưu lạc nơi đầu đường, không có chỗ nào để đi. Tình hình cũng tương tự như vậy, cho dù Úy Thư Họa đơn thuần nhưng cũng cảm giác một bầu không khí lạ lùng, cô chợt chén xuống, ý thức được chuyện không ổn.
Mấy người đàn ông bao quanh cả căn phòng, ngay cả nước chảy cũng không lọt.
Người đàn ông dẫn đầu nhìn về phía họ, cứng nhắc nói, Hai vị, xin mời lập tức rời khỏi đây.
Ai đã phái các người tới? Úy Thư Họa không vui chất vấn.
Người đàn ông kia nói: Chúng tôi nghe theo lệnh của phu nhân.
Úy Thư Họa không dám tin, trong lòng càng thêm hồ nghi, Tốt! Các người đã nói là mệnh lệnh của chị ấy, vậy bây giờ tôi sẽ đi gặp chị ấy.
Phu nhân nói rồi, cô ấy không muốn gặp bất cứ người nào. Người đàn ông lạnh giọng quát lên.
Tam tiểu thư Úy, các người chỉ có nửa giờ thu dọn đồ đạc. Bây giờ bắt đầu tính giờ, thời gian vừa đến, chớ trách chúng tôi xuống tay không nể tình! Người đàn ông ra tối hậu thư (lời phán xét sau cùng).
Úy Thư Họa bỗng cảm thấy mờ mịt khổ sở, cô nhìn ra bên ngoài nhưng bị bóng dáng của bọn họ chặn lại phía trước, khiến cô còn không nhìn thấy mảnh trời màu lam nữa.
Tam phu nhân nhất thời không biết nên nói gì, trời sinh tính hèn nhát, bà đi tới bên cạnh Úy Thư Họa kéo cô qua bên cạnh, nhẹ giọng nói, Thư Họa, chúng ta thu dọn đồ đạc thôi.
Úy Thư Họa lập tức phục hồi tinh thần lại, lại tức giận không muốn rời đi, nhưng giờ phút này đối mặt với tình thế như vậy cũng đành phải nghe theo lời mẹ mình. Lần này cơm cũng không ăn, hai người vội vã dọn dẹp hành lý. Chỉ là so với mấy năm trước, hình như họ cũng thản nhiên rất nhiều, không còn hoảng loạn, lo âu như vậy nhưng vẫn sẽ cảm thấy chua xót.
Tam phu nhân vừa thu dọn đồ đạc, vừa lặng lẽ lau nước mắt.
Úy Thư Họa nhìn thấy bộ dáng này của mẹ mình, cắn răng vội vàng gấp quần áo.
Đồ vật lớn thì không thể mang theo rồi, chỉ thu dọn một vài thứ, hai mẹ con xách túi lên, đi xuống lầu .
Từ vườn Đinh Hương bước ra, tại đây họ lại bị đám người cấp dưới áp tải xuống lầu.
Mà con đường này phải đi qua Sắc Vi uyển.
Vào thời điểm đi qua này tòa nhà này, Úy Thư Họa cố ý nhìn về ban công lầu bốn, muốn xuyên thấu qua cửa sổ tìm được bóng dáng kia.
Rèm cửa sổ kéo kín không lộ nửa điểm khe hở, như muốn cản trở tầm nhìn của thế giới bên ngoài, cũng muốn cản trở cô.
Úy Thư Họa vẫn nhìn chằm chằm cho đến khi cô theo mẫu thân đi qua Sắc Vi uyển, lại thấy có hai người người bưng điểm tâm đi ngang qua bên người cô. Cô lập tức dừng bước chân, quay đầu nhìn lại. Hai người này chính là đang đi về hướng Sắc Vi uyển, bóng dáng bao phủ cửa chính vào phòng.
Bữa ăn sáng này là làm cho ai đây? Úy Thư Họa dĩ nhiên biết rõ.
Nếu chị hai đang ở bên trong vườn thì tại sao không muốn gặp họ?
Tam phu nhân thấy cô chần chờ dừng bước, nhẹ nhàng kéo cổ tay của cô, bà không nhịn được ho khan vài tiếng.
Úy Thư Họa xách theo hành lý, dắt mẹ mình đi về phía trước.
Đi ra khỏi Cẩn viên, cửa chính ở phía sau đóng chặt lại, phát ra tiếng vang nặng nề buồn bực.
Phía trước là đoạn đường dài, hai bên đều là dãy hàng cây.
Hai người từ từ đi về phía trước.
Úy Thư Họa chợt quay đầu lại nhìn một lần nữa, cẩn thận và nặng nề khắc sâu Cẩn Viên trong đầu mình. Từ nhỏ, cô đã sinh trưởng ở nơi này, trừ khoảng thời gian ở trường học đọc sách thì cô chưa bao giờ rời đi. Hôm nay, đi lần này cũng không biết khi nào mới có thể trở về. Có lẽ, cả đời này cô cũng sẽ không thể trở về nữa rồi.
Úy Thư Họa thở thật sâu, đè xuống phần chua xót, lên tiếng nói, Mẹ, chúng ta đi thôi.
Nhưng nên đi nơi nào đây? Tam phu nhân đối với tương lai cảm thấy mờ mịt, họ không có tiền cũng không có chỗ đi.
Úy Thư Họa suy nghĩ một chút, nhẹ giọng nói, Chúng ta đi đến chỗ của chị cả.
Tám giờ rưỡi, ở công ty nhà họ Úy, các nhân viên bắt đầu ra vào.
Từ nhỏ Úy Thư Họa không có hứng thú về công ty, thời điểm ông nội và cha vẫn còn, cô cũng không quan tâm những thứ này. Kể từ ngày nhà họ Úy sụp đổ, cô cũng chưa lần nào đến công ty. Thứ nhất là không thể ra sức giúp gì được, thứ hai sợ là mình tới cũng chỉ có thể gây thêm phiền. Hai người cũng không được phép ở trong công ty, nhân viên bảo vệ cũng không biết họ ngay cả khi Úy Thư Họa nói rõ thân phận thì họ cũng cho rằng cô lường gạt, họ không thể làm gì khác hơn là đứng bên ngoài.
Buổi sáng mùa đông, thời tiết rất lạnh.
Tam phu nhân ho khụ khụ, Úy Thư Họa ân cần hỏi thăm, cũng đỏ hồng vành mắt.
Qua chín giờ qua, nhân viên cũng bớt ra vào.
Lại qua một hồi, một chiếc xe dừng ở cửa công ty, tác phong ăn mặc nghiêm chỉnh, cả người xinh đẹp gọn gàng, rốt cuộc Úy Mặc Doanh cũng đến.
Phía sau cô chính là trợ lý Trần Thịnh.
Úy Mặc Doanh ngước đầu đi về phía lầu, chạm mặt lại thấy hai người đứng lặng trong gió rét.
Mà hai người kia, đúng là tam phu nhân và Úy Thư Họa.
Úy Mặc Doanh gia tăng bước chân, chạy nhanh tới trước mặt họ, ngạc nhiên hỏi, Tại sao hai người lại ở chỗ này?
Úy Thư Họa đỡ mẹ mình, nhỏ giọng nói, Chị cả, mẹ con em. . . . . . Bị đuổi ra ngoài, mấy chữ này, Úy Thư Họa làm cách nào cũng không thể nói ra, ấp a ấp úng một hồi lâu, giọng nói cũng càng thêm nhẹ, bất lực cầu khẩn nói, Mẹ con em không còn nơi nào để đi.
Vừa nghe nói thế, lúc này