Tuy rằng Thẩm Kiều bị nhân viên bảo vệ bắt được, dao trong tay bị đá ra thật xa nhưng vẫn liều mạng giãy giụa, đôi mắt đỏ lên như muốn chảy ra máu, mạnh mẽ nhìn chằm chằm Úy Hải Lam, miệng không ngừng la hét muốn giết cô, muốn giết Lôi Thiệu Hành, bộ dáng điên cuồng nhếch nhác, không còn bộ dáng ưu nhã cao quý như ngày xưa nữa.
Cô liều mạng giãy dụa, vài nhân viên bảo vệ tựa như cũng không còn có thể đè được cô nữa.
Úy Hải Lam thử tới gần cô một chút, lại đổi lấy là cô càng điên cuồng hơn, giãy giụa đấm đá, khàn giọng kêu đánh kêu giết.
Úy Hải Lam đứng lại, khẽ cau mày yên tĩnh nhìn cô.
Cái gì gọi là cô bắt em trai cô ấy đi đâu?
Có người nhân viên bảo vệ gọi cô, Úy tiểu thư, cô đứng xa một chút, người phụ nữ này điên rồi.
Úy Hải Lam không động, ánh mắt của cô rơi trên người Thẩm Kiều đang bị nhân viên bảo vệ gắt gao bóp lấy cổ tay, nơi đó đã sớm sưng đỏ một mảnh, cô ấy lại như không biết đau .
Có người báo cảnh sát, xe cảnh sát rất nhanh chạy đến, mang Thẩm Kiều đi.
Mà Úy Hải Lam cũng là người trong cuộc, được mời đến cục công an.
Thẩm Kiều đột nhiên xuất hiện, sóng gió mới vừa lắng xuống lại lần nữa nổi lên.
Úy Hải Lam bị cảnh sát mời đến cục công an làm biên bản.
Úy Hải Lam trả lời ngắn gọn, rồi sau đó mới biết tình huống của Thẩm Du An.
Thì ra là Thẩm Du An đã mất tích chừng mấy ngày.
Thẩm Kiều cũng gần như phát điên, đầu tiên tới đồn cảnh sát báo án, cảnh sát cũng coi như người mất tích, sau 24h liền lập án. Nhưng từ trước đến nay vụ án tìm người luôn luôn đều hết sức khó khăn, mà điều tra lại càng khó khăn hơn. Hơn nữa, Thẩm gia đã sụp đổ không còn là Thẩm gia có quyền có thế như xưa, ai còn có thể nhiệt tình làm.
Vì vậy, một kéo hai kéo như vậy liền kéo dài đến mấy ngày.
Bản thân Thẩm Kiều hai bàn tay trắng, Thẩm gia phá sản đóng cửa, cha bệnh nặng qua đời, hơn nữa tổ phần cũng bị đào lên. Từ đó tới nay cũng chỉ có 20 ngày nhưng khiến cô trải qua cuộc sống khổ sở nhất, ép cô chịu đựng đến một cơ hội cũng không cho, mọi chuyện cứ lần lượt theo nhau mà đến, tâm tình của cô gần như điên loạn, rốt cuộc không chịu nổi gánh nặng.
Thẩm Du An mất tích, đó chính là ngòi nổ, một khi đốt đã không thể ngăn cản.
Căn cứ vào những ghi chép của Thẩm Kiều hôm đó, ngày ấy cô ấy chỉ ngủ say trong nhà trọ, tỉnh dậy cũng không gặp Thẩm Du An, cô chỉ cho là cậu chỉ đi ra ngoài, vì vậy lẳng lặng chờ. Chờ qua buổi trưa, còn chưa thấy cậu trở lại, cô cũng hơi nóng lòng, bắt đầu gọi điện thoại cho cậu. Cô không biết mình đã đánh điện bao nhiêu lần, tuy nhiên cậu vẫn không nhận.
Trong lòng Thẩm Kiều lo lắng cực độ, còn tiếp tục chờ.