Thời gian tổ chức hội triển lãm tượng đá là ngày mai.
Úy Hải Lam có chút phân vân, cô cũng không muốn đi một mình. Từ trước đến giờ bạn bè cũng không nhiều, đếm tới đếm lui cũng chỉ có Viên Viên. Đáng tiếc, gần đây cô ấy còn đang bận vụ án nên cũng không có thời gian rỗi. Ban ngày, cô đang suy nghĩ nên làm thế nào cho phải nhưng cũng chưa có quyết định.
Buổi chiều ngày hôm đó, Úy Hải Lam đang sửa sang lại vải vóc, không ngờ có người tới thăm cô.
Lôi Thiệu Hành đến, trong chốc lát khiến mọi người chú ý.
Úy Hải Lam cũng hoài nghi vì sao hôm nay anh đến đây nhưng cũng không nói nhiều, chỉ buông một câu, Anh cứ ngồi gần đây.
Lôi Thiệu Hành đáp một tiếng, chỉ đứng một bên nhìn cô bận rộn với công việc, ánh mắt của anh vẫn nhìn cô chằm chằm. Không phải cô không cảm thấy, chỉ là không muốn để ý tới, nếu anh đột nhiên nổi cơn, vậy thì không ổn. Qua hồi lâu cũng không thấy cô mở miệng, anh không chút để ý nói, Ngày hôm nay không bận.
À. Cô cúi đầu ghi chép quy cách vải vóc.
Lôi Thiệu Hành cau mày nói, Ngày mai cũng không bận.
À. Tay đang cầm bút của Úy Hải Lam hơi dừng, nhớ ra anh coi như đang xin phép cô sao?
Lôi Thiệu Hành thấy cô vẫn thờ ơ như cũ, dáng vẻ không có ý định nói chuyện thì trong nháy mắt chân mày anh nhăn lại. Buồn bực một lát, thình lình nói, Sáng mai em đi theo anh.
Úy Hải Lam đã buông bút xuống, đổi lấy cây kéo, cô nhẹ giọng nói, Chiều nay em muốn đi xem hội triển lãm tượng đá.
Triển lãm tượng đá? Anh vội vàng nhận lời, còn không quên hỏi ngược lại, Đó là đồ chơi gì vậy?
Úy Hải Lam nói thật: Mẹ em thích tượng đá, đây là lần đầu tiên bà mở triển lãm.
À. Vẻ mặt Lôi Thiệu Hành giãn ra một chút nhưng vẫn chẳng hề để ý, cũng có thể là không quan tâm, trầm giọng nói: Được, vậy anh đi với em.
Không cần, một mình em đi được rồi. Úy Hải Lam nghe giọng anh miễn cưỡng, nhẹ giọng từ chối.
Lôi Thiệu Hành buồn bực, giọng nói lập tức có phần cao hơn Anh nói đi với em là sẽ đi, đừng để anh nói nhiều.
Quả nhiên Úy Hải Lam cũng không nói thêm nữa, anh thấy cô như thế, trong lòng nổi lên buồn bực.
Cốc cốc —— Có người gõ cửa.
Lôi tiên sinh, giám đốc Nhiếp tìm ngài. Người trợ lý nói.
Lôi Thiệu Hành vốn còn muốn nói gì nhưng thấy cô đang khom lưng nửa ngồi như tìm kiếm đồ trong hộp, cuối cùng vẫn thôi theo người nọ bước đi.
Nghe được tiếng đóng cửa, Úy Hải Lam vừa lật tìm, vừa làu bàu, Không muốn đi thì cũng không cần đi, em cũng không cho anh đi theo.
Chiều thứ bảy, quả nhiên anh tới đón cô.
Úy Hải Lam trang điểm một chút ngồi lên trước xe đi về phía hội triển lãm.
Anh đi chiếc Aston Martin.
Chờ đến nơi, anh tìm một chỗ đậu xe.
Buổi triển lãm diễn ra ở dưới tầng hầm chứa tượng đá ở Xuân Thành, khách đến thăm cũng không nhiều, phần lớn là học sinh đoàn đội. Úy Hải Lam đột nhiên kích động, cô luôn biết một ngày nào đó mẹ mình sẽ cử hành triển lãm. Bà rất nhiệt tình yêu thích tượng đá, cả người tràn đầy hơi thở nghệ thuật, đó cũng chính là sự kiêu ngạo của bà.
Lôi Thiệu Hành ghé mắt liếc nhìn về hướng cô, khóe miệng cô cong cớn khiến tâm tình anh thật tốt.
Hai người đưa vé vào cửa, lấy quần áo giữ ấm mặc vào để bước vào bên trong.
Quần áo giữ ấm phân thành hai loại màu sắc, màu đỏ và màu xanh dương dùng để phân biệt nam nữ. Hai người lập tức mặc vào, toàn thân cao thấp đều được trang bị, phủ kín nghiêm trang, chỉ lộ ra một đôi mắt. Mới đầu có chút nóng bức nhưng vừa đi vào hầm cũng không cảm thấy nóng, loại rét lạnh từ lòng bàn chân xâm nhập lên khiến cô phát run.
Xưa nay Úy Hải Lam vốn sợ lạnh, lần này đi bộ cũng đều đi rất chậm.
Anh đột nhiên vươn tay, cởi bao tay, cứ như vậy dẫn cô đi về phía trước.
Sao anh lại không đeo bao tay? Không lạnh à? Úy Hải Lam thấy tay anh lộ trần trong không khí, không nhịn được hỏi.
Vẻ mặt Lôi Thiệu Hành như chẳng hề để ý, ngược lại dặn dò nói, Tốt nhất em nên đi nhanh, nơi này đường rất trơn, cẩn thận té.
Oh. Úy Hải Lam thuận theo gật đầu, mặc anh đỡ mình đi về phía trước.
Bọn họ đi rất chậm, một đường thưởng thức những tượng đá kia. Ánh đèn nhiều màu sắc chiếu rọi lên tượng đá, thần kỳ mỹ lệ. Sư tử, voi, cún con, mèo con, người tuyết, chim cánh cụt, gấu Bắc cực, tượng đá phòng ốc đều không ngoại lệ trông rất sống động, đây là một thế giới tượng đá dành cho trẻ con. Nước sơn trên mặt tượng trơn bóng, bọn nhỏ có thể chơi đùa ở phía trên, các du khách chụp hình lưu niệm, tiếng thán phục bên tai không dứt.
Úy Hải Lam đột nhiên dừng bước trước một tòa tượng đá.
Bức tượng đá này là một đứa trẻ sơ sinh