Phía sau anh là một mảnh đèn đuốc sáng trưng, chung quanh bao phủ tiếng nói cười.
Ánh sáng xuyên thấu chiếu vào bên chân anh, dáng vẻ gọn gàng tràn đầy nụ cười, cười như vậy lại càng làm tôn lên vẻ u ám bóng đêm lại có vẻ không thành thật. Cặp mắt đẹp lóe ra ánh sáng, ánh trăng cũng không cách nào so sánh được, bước chân anh cũng đồng thời di chuyển đến bên cạnh Úy Mặc Doanh, lại tự nhiên đi qua bên người cô, thái độ cuồng vọng này thậm chí ngay cả ánh mắt cũng chưa từng quét về phía cô.
Úy Hải Lam nhìn anh đi tới, theo bản năng hơi nhếch môi.
Lôi Thiệu Hành đi tới bên cạnh cô, bàn tay nhẹ nhàng vòng bên eo cô, dịu dàng nói: Sẽ lập tức mở màn, chúng ta vào đi thôi.
Úy Hải Lam chỉ Ừm một tiếng, cũng không nói thêm gì nữa.
Sự xuất hiện của anh cũng đúng lúc giải vây cho cô.
Buồn cười nhất chính là đúng như lời của Úy Mặc Doanh, thật ra cô vốn cũng không có thân phận này, cho nên nói ra câu nào cũng đều không thành.
Úy Mặc Doanh nhất thời cứng đờ, chỉ đành nhìn bọn họ quay đi.
Cô như đang mong đợi nhưng lại đợi không được, cuối cùng không nhịn được chủ động mở miệng kêu Em hai.
Bước chân Lôi Thiệu Hành lập tức hơi dừng, lúc này không nhanh không chậm nhìn về phía cô, ánh mắt anh bình tĩnh, có lẽ là đã nhận ra cô gái mặc lễ phục màu đỏ rượu trước mặt này, mỉm cười nói, Chào cô Úy, thật ngại quá, không ngờ cô Úy cũng ở đây, thất lễ, thất lễ.
Trong nháy mắt, khuôn mặt Úy Mặc Doanh hiện lên mấy phần bực tức, đơn giản nơi này là hành lang nên cô phải che giấu vẻ lúng túng của mình, nhanh chóng khôi phục vẻ bình tĩnh, cười trả lời: Rất lâu cũng chưa gặp em hai rồi nên muốn cùng em ấy trò chuyện mấy câu. Lôi tiên sinh, oh, không đúng, phải là em rể rồi, bên chị mới nghe nói hai em kết hôn, rượu mừng này cũng chưa được uống một hớp, thật sự là không phải đấy.
Cô Úy nói phải, bàn rượu mừng này quả thật nên mời. Lôi Thiệu Hành vẫn không đổi lời nói, còn vì cách xưng hô này làm ra quyết định, Như vậy đi, ngày mai sẽ mời bù, chị Úy nhất định phải đến tham dự. Ngàn vạn lần nhớ dẫn theo ông bà cụ để mời họ uống một chén.
Lôi Thiệu Hành thong dong mỉm cười, dẫn Úy Hải Lam rời đi.
Bóng dáng của hai người biến mất trước mắt, nụ cười trên mặt Úy Mặc Doanh trong nháy mắt biến mất, cô cuộn chặt nắm tay.
Trở lại đại sảnh, chính là hai nhà Phong, Dương sai người đưa quà tặng đến. Thời gian cũng đúng lúc, xem ra đã âm thầm thông báo trước rồi.
Tiếng đàn êm tai lượn lờ.
Tiết mục mở màn vốn do tổng giám đốc Nhiếp Văn Thành khai mạc.
Nhưng vào lúc này biết được Lôi Thiệu Hành và Lôi phu nhân có tin vui nên liền tranh cãi muốn để cho bọn họ mở màn.
Nhiếp Văn Thành hướng về phía microphone, trầm giọng nói, Các vị khách quý, rất vinh hạnh vì trong lúc bận rộn các vị có thể bỏ chút thời gian quý báu đến tham dự bữa tiệc đêm nay chứng kiến tập đoàn Thịnh