Úy Hải Lam không nói gì, làm sao người đàn ông này lại đẹp như vậy?
Lôi Thiệu Hành lại vẫy tay với cô, anh vẫn nhất quán(*) làm động tác này khiến cô có cảm giác mình giống như một động vật nhỏ nào đó, mà anh quả thật cũng đã từng nói qua với cô như vậy. Cô không bước tới, chỉ nhàn nhạt mở miệng Không phải anh vẫn còn đang làm việc sao? Em không quấy rầy anh, em xuống dưới đợi.
(*) Có tính thống nhất từ đầu đến cuối, trước sau không mâu thuẫn, trái ngược nhau
Đừng, anh sẽ nhanh chóng xong đây. Anh trầm giọng nói, cầm bút nhanh chóng ký tên Phần văn kiện cuối cùng này xem xong có thể đi. Lúc này, em suy nghĩ xem ngày hôm nay chúng ta nên đi đâu ăn cơm, thuận tiện suy nghĩ lễ Giáng Sinh thích quà gì. Lúc đầu anh muốn có người tới đây cùng em, hiện tại không được, hai người kia không biết đi đâu rồi, chắc một lát cũng cũng không thẻ trở về được, tay em còn bị thương, anh cũng không tiện dẫn em đi chơi.
Ai muốn tới đây? Úy Hải Lam có chút hoài nghi.
Lôi Thiệu Hành cúi đầu xem tài liệu, đọc nhanh như gió, trầm mặc nói Một nam một nữ.
Người nào?
Chờ đến khi em biết, em sẽ cảm thấy rất có hứng thú với cô gái kia.
Anh cố ý nói úp mở, cô cũng không hề tiếp tục truy vấn(*).
(*) Hỏi ráo riết để tìm ra manh mối.
Úy Hải Lam đứng ở trước hồ cá xem những con cá xinh đẹp, không bao lâu anh xếp lại tài liệu, đứng dậy nói: Được rồi, chúng ta đi.
Úy Hải Lam kinh ngạc, lúc này mới có bao lâu đâu, anh đã xem xong phần tài liệu kia rồi?
Lôi Thiệu Hành lấy áo khoác đi tới bên cạnh cô, thuận thế nắm cả bờ vai cô đi ra ngoài. Anh cố ý không chạm vào áo khoác ngoài mà bên trong còn đeo băng cả cánh tay của cô, cẩn thận dẫn cô ra ngoài. Bước chân của anh cũng rất nhỏ rất chậm, Úy Hải Lam không chịu nổi hỏi Anh đạp con kiến à?
Lôi Thiệu Hành lườm cô một cái, lúc này mới bước nhanh hơn.
Mới vừa đi tới chỗ rẽ cầu thang ngay lầu hai, chỉ nghe thấy trong đại sảnh vang lên một hồi tiếng gào khóc thảm thiết, vô cùng thê lương.
Người phụ nữ ôm bé trai ngồi dưới đất, khóc đến khuôn mặt đều là nước mắt, thương tâm than vãn Tôi sống thế nào được nữa? Cô nhi quả phụ chúng tôi làm thế nào tiếp tục sống được nữa? Các anh là luật sư, chẳng lẽ không thể ra mặt vì chính nghĩa được sao? Thế giới này không có chân lý à? Mỗi người trong các anh đã thông đồng với nhau rồi cho nên vụ án này cũng không chịu nhận. Vĩnh Sinh ơi, anh ở trên trời nhìn xuống mà coi, lương tâm của những người này bị chó ăn mất rồi.
Phu nhân Giang, bà mau dậy đi! Có lời gì từ từ nói.
Thế giới này không có thiên lý (công lý) thì còn lời gì để nói.
Mặc cho nhân viên khuyên nhủ như thế nào nhưng người phụ nữ kia đều bỏ mặc, càng bộc phát khả năng khóc rống gay gắt.
Bà đừng như vậy, nơi này là nơi công cộng. Nếu bà không chịu đứng lên, tôi chỉ có thể gọi bảo vệ đến.
Các anh cứ gọi đi, tôi vừa ra khỏi nơi này sẽ lập tức lao vào sư