Trong nháy mắt Thẩm Du An cũng đang nghĩ tới năm đó.
Khi đó, cậu và Từ Minh Lãng là anh em, Từ Minh Lãng và Viên Viên là thanh mai trúc mã, mà cô và Viên Viên lại là bạn thân ngồi cùng bàn. Cậu vẫn còn nhớ rõ tình trạng lúc mình gặp cô, cô và Viên Viên từ trong phòng học đi tới, cô vốn ít lời, dù nói chuyện cũng chỉ một hai câu như vậy hơn nữa câu nói lại rất ngắn.
Lúc này, cô đứng ở trước mặt anh nhẹ nhàng một câu Đã lâu không gặp , không còn sự lạnh nhạt hay lạnh lùng khiến trong lòng anh cảm thấy ấm áp.
Ừm, sao cậu lại ở đây? Anh hỏi.
Bây giờ tớ là nhà thiết kế cho tiểu thư Hinh Ninh. Cô nói đúng sự thật.
Thẩm Du An gật đầu một cái, Lộ Yên cũng hoài nghi nói Ai? Sao cô lại làm nhà thiết kế tạo hình cho cô ấy? Không phải cô đang ở tổng công ty sao?
Giọng điệu cứng rắn của Lộ Yên vừa ra khỏi miệng, chợt phát hiện chính mình cũng thật không đúng, lập tức thu giọng lại.
Công việc đòi hỏi. Úy Hải Lam cười cười, ngắn gọn lên tiếng trả lời cũng không muốn nói gì thêm.
Ở phía trước A Tú vẫy tay về phía cô, cô chỉ cho rằng cô ta tìm không thấy người nên hỏi Úy Hải Lam, sao cô lại chậm như vậy? Cô đứng ở đó làm gì? Còn không mau tới đây nhanh một chút.
Được! Úy Hải Lam vội vàng trả lời, lại nhẹ giọng một câu Vậy tôi có việc đi trước.
Thẩm Du An nhìn thấy cô cầm nhiều đồ như vậy, bước đi có dáng vẻ rất tốn sức, không nói lời gì, chủ động xách bao lớn bao nhỏ, nhỏ giọng nói Tớ cầm vào giúp cậu.
Không cần. Úy Hải Lam nghĩ như vậy cũng không tốt, dù sao bây giờ cậu ấy cũng là bạn trai của Lộ Yên.
Không có việc gì. Thẩm Du An kiên quyết nói.
Lộ Yên ở bên cạnh nói: Du An, Hải Lam cầm nhiều đồ như vậy, anh cũng nên giúp cô ấy một chút thôi.
Úy Hải Lam khẽ mỉm cười với cô, vẻ mặt Lộ Yên có một tia bất mãn.
Để ở đâu vậy? Thẩm Du An hỏi.
Úy Hải Lam cùng theo cậu ta vào nơi chụp ảnh, ngược lại cậu quay về hướng A Tú hỏi Đồ để ở đâu?
À? A! Để ở đây là được rồi! A Tú có chút ngây người, si ngốc phục hồi tinh thần. Cô nghĩ thế nào cũng không thông, chuyện này rốt cuộc là như thế nào, người nối nghiệp tương lai Hoàn Mỹ, công tử Thẩm lại đích thân giúp một tay, hơn nữa còn giúp một nhân viên thiết kế tạo hình không có danh tiếng. Trời ạ! Không thể tưởng tượng nổi!
Thẩm Du An để đồ xuống giúp cô, cũng không đợi cô nói cảm ơn, cậu đi trước nói Cậu có khát không?
Tớ có mang nước. Cô vỗ vỗ vào bình nước ngay túi đeo lưng trong hành lý.
Thẩm Du An gật đầu một cái.
Du An! Lộ Yên ở phía sau la lên, Thẩm Du An không còn kịp nói thêm gì nữa, nói thật thấp Tớ đi trước.
Được.
Úy Hải Lam nhìn cậu xoay người đi về hướng Lộ Yên, còn lại cô bắt đầu thu xếp đồ đạc.
Đỗ Hinh