Giờ phút này Úy Hải Lam trong mắt Lôi Thiệu Hành lại yếu đuối như vậy.
Cô hô hấp yếu ớt, khuôn mặt nhỏ nhắn bởi vì phát sốt mà trở nên đỏ bừng, dù cặp mắt nhắm nhưng bởi vì bất an cho nên mí mắt một mực nhảy lên, lông mi cũng nhẹ nhàng run rẩy. Cô nắm thật chặt tấm hình kia, ngón tay dùng hết sức móc lại cho nên cũng nổi lên nếp nhăn. Một cái tay khác còn móc chiếc chìa khóa hình cá heo, liều mạng cầm chặt giống như ai đó sẽ cướp đi của cô như vậy.
Lôi Thiệu Hành liếc mắt nhìn móc chìa khóa, ánh mắt nhìn về phía tấm hình kia.
Bỗng nhiên vật gì dần dần sáng tỏ.
Lôi Thiệu Hành lặng yên trong nháy mắt, tự tay ôm ngang người cô.
Làm như nhận thấy được có người động vào mình, Úy Hải Lam ảo não thở nhẹ, bắt đầu giãy dụa phản kháng Tôi không đi bệnh viện. . . . . . Tôi không đi. . . . . . Tôi không đi bệnh viện. . . . . .
Em sốt rồi, phải đi bệnh viện! Lôi Thiệu Hành nhỏ giọng nói, cả người và chăn cũng bị ôm lấy.
Úy Hải Lam giãy dụa thân thể, khổ sở mở mắt, đầu rất hôn mê, bóng dáng trước mắt mơ hồ như vậy, cô nhìn không rõ nhưng mùi vị bạc hà quen thuộc kia khiến cho cô hiểu rõ người đến là ai, cô cố hết sức níu lấy vạt áo anh, khổ sở nói Em không đi bệnh viện, em không muốn đi, em không muốn đi, em không đi.
Nhất định phải đi! Gương mặt Lôi Thiệu Hành trầm xuống, nói như đinh chém sắt.
Em. . . . . .
Em câm miệng cho anh! Rốt cuộc anh cũng không thể kiên nhẫn nữa, cắn răng quát.
Không đi. . . . . .
Cũng không phải do em quyết.
Không đi. . . . . .
Anh nói phải đi!
Em không đi, em không đi. . . . . . Úy Hải Lam đã hầu như mơ hồ, toàn bộ sức lực cuối cùng mới vừa rồi cũng dùng hết, giờ phút này cả người mềm nhũng vô lực. Cô bị anh một đường ôm xuống lầu, trong miệng không ngừng kêu ba từ kia, cô khổ sở nhíu khuôn mặt nhỏ nhắn, dáng vẻ hết sức khổ sở.
Lôi Thiệu Hành không nói một lời, chạy vội tới lầu dưới hướng về phía Vương San quát Xe đâu?
Lập tức tới ngay! Vương San cả kinh, lập tức cho xe đến trước vườn.
Lôi Thiệu Hành ôm cô ngồi xuống.
Xe nhanh chóng lái ra khỏi Cẩn Viên, hướng về phía bệnh viện.
Vương San ngồi ở phía trước, nghiêng đầu nhìn về kính chiếu hậu, chỉ thấy anh ngồi ở ghế sau xe, vẻ lo lắng đến dọa người.
Em không đi. . . . . . Giọng nói của cô càng ngày càng nhẹ, yên tĩnh trong xe giống như là vật nhỏ nức nở nghẹn ngào khóc thút thít.
Lôi Thiệu Hành ôm lấy cô, vững vàng vòng quanh thân thể anh, không để cô lay động bởi vì xe chạy lắc lư.
Lôi Thiệu Hành. . . . . . Cô dựa vào lồng ngực anh, nỉ non kêu tên anh Em không thích bệnh viện. . . . . .
Nghe được lời nói của cô, anh có loại cảm giác cười khổ không thôi. Ồn ào không đi bệnh viện cũng bởi vì không thích? Đây coi như là lý do gì? Nhưng anh cũng không còn cố tình lớn tiếng với cô nữa, anh nhè nhẹ vỗ về khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, nhỏ giọng nói: Tiểu Lam ngoan, ngã bệnh phải đi bệnh viện, em nghe lời có được hay không?
Úy Hải Lam lẩm bẩm mê sảng vài tiếng, dần dần bình tĩnh lại.
Nửa đường Vương San liên lạc với Mạnh Hòa Bình, chờ đến khi bọn họ chạy tới bệnh viện, Mạnh Hòa Bình đều đã sớm ở đó.
Đang lúc nửa đêm, trong bệnh viện rất yên tĩnh.
Lôi Thiệu Hành ôm Úy Hải Lam đến phòng bệnh, Mạnh Hòa bình cũng lập tức lên trước