Úy Hải Lam ánh mắt đen láy nhìn anh, mà anh cũng nhìn lại cô, gương mặt tuấn mị, đường nét đẹp mắt, một luồng tia chớp trong nháy mắt đánh xuống, thế nhưng cô lại cảm thấy trong mắt anh tràn đầy cô đơn, giống như đời này kiếp này vĩnh viễn cũng không cách nào tản đi. Lại cẩn thận nhìn lên, anh đã mỉm cười mê người, chỉ là thầm thì một câu Trước tiên ngồi vào trong xe cũng không quay đầu lại nghênh ngang rời đi.
Sau đó, Úy Hải Lam vẫn luôn không quên câu nói kia của anh.
Một giây sau khi xoay người, anh nói truyện cổ tích đều là lừa trẻ con.
Tiểu thư Uý, cô đã được gọi về Nguyên Tường, thứ hai cũng có thể đi báo cáo. Xe chạy về Cẩn Viên, Vương San nhẹ giọng nói.
Ừm. Úy Hải Lam không có bất kỳ ý kiến nào.
Dù sao, dù sao cô đã sớm thân bất do kỷ (muốn làm việc gì đó nhưng không thể).
Tôi đưa cô vào trong. Vương San lấy ô ra, làm bộ dáng sẽ phải xuống xe.
Không cần. Úy Hải Lam đưa tay ngăn trở, lấy trong tay cô ấy cái ô, săn sóc nói Tự tôi cũng có thể đi vào, cũng không phải là rất xa. Dưới trời mưa lớn như thế này, cô vừa đi ra ngoài liền sẽ bị dính ướt, hãy nhanh chóng về nghỉ ngơi đi.
Không đợi Vương San có phản ứng, cô đã mở cửa xe ra.
Vương San hạ cửa sổ xe xuống, hướng về cô khẽ mỉm cười Tiểu thư Uý, hẹn gặp lại.
Hẹn gặp lại.
Tiếng sấm đã tiêu tán, thỉnh thoảng có tia chớp xẹt qua bầu trời đêm, giống như là muốn nghiêm khắc bổ ra. Mưa rơi xuống như thác lũ, chảy qua các loại cây ở Tường Vi uyển, cô cũng sớm bị nước mưa dính ướt sũng, cả người ẩm ướt, nước mưa chảy xuôi làm ướt sàn nhà gạch men sứ. Cô lập tức thu ô về, bỏ ô vào thùng ngay cửa.
Trên tầng lầu tối đen, không có mở đèn.
Cô nhấn đèn tường, ánh sáng một đường chiếu sáng thang lầu.
Úy Hải Lam đi tới, thời điểm đi qua lầu ba, bước chân có hơi dừng lại. Ở trước cửa gian phòng đó, cô đứng rất lâu, mấy lần muốn gõ cửa, ngón tay đều phải giằng lại ở hướng ván cửa nhưng chung quy cũng không có rơi xuống. nước mưa làm tóc ướt sũng, nhớp nháp dán lên gương mặt hết sức khó chịu. Có thể ngay cả hô hấp cũng trở nên cẩn thận từng li từng tí, chỉ sợ sẽ quấy nhiễu bà, hoặc như là sợ bà biết cô đang ở ngoài cửa.
Qua hồi lâu, cô vẫn thả tay xuống.
Quên đi, ngày mai trở lại.
Hiện tại cũng đã trễ thế này rồi, bà nhất định đã ngủ, nếu đánh thức bà, vậy cũng không tốt.
Trong lòng tìm vô số lý do đến đây cho sự qua loa tắc trách của mình, Úy Hải Lam lên lầu.
Tắm rửa chải đầu sạch sẽ, cô đi tới trước cửa sổ nhìn xung quanh bầu trời đêm.
Ngoài cửa sổ, vẫn như trước có tia chớp xẹt qua, mưa xối xả nhưng dần dần chuyển nhỏ, tí tách tí tách dưới đất.
Úy Hải Lam nằm xuống, cái giường này đã làm bạn với cô rất nhiều năm, vô luận là ở đâu, vẫn là nơi đây khiến cô an tâm.
Ở nơi này ít ngày, loại cảm giác này càng phát ra mãnh liệt.
Càng bôn ba ở bên ngoài, càng muốn quay trở về.
Bởi vì biết trên thế giới này luôn luôn có một nơi có thể trở về, cho nên cái gì cũng đều nhẫn nại.
Úy Hải Lam nằm xuống lập tức có chút mỏi mệt, hai mắt nhắm lại liền muốn ngủ.
Nhưng tại sao, anh lại nói như vậy đây?
Ngủ một đêm, Úy Hải Lam lấy hết dũng khí đi tìm Triệu Nhàn, tuy nhiên không có ai lên tiếng trả lời. Cô chờ từ sáng sớm đến buổi chiều, giống như bà vẫn chưa từng xuất hiện. Cô còn tưởng rằng bà đi hầm băng, cho nên cũng không hỏi thăm người nào. Đến buổi tối, thật sự là nhịn không nổi, lúc này mới hỏi thăm người làm trong vườn.
Có nhìn thấy phu nhân hay không?
Tiểu thư Uý, trước đó vài ngày phu nhân sau khi đi ra cửa cũng chưa trở về. Người làm trả lời như vậy.
Cái gì? Không trở về?
Úy Hải Lam vừa nghe, trong lòng thật luống cuống Bà ra cửa khi nào? Sao lại chưa