Ra khỏi phòng bao, Úy Hải Lam đi về phía toilet. Bước đi rất ổn, không nhanh không chậm, vừa đẩy cửa một mình đi vào, không thể nhịn thứ ghê tởm cuồn cuộn trong dạ dày nữa, cả người cô gục xuống bồn cầu, ói ra. Rượu vừa mới uống vào, tất cả đều ào ào phun ra. Nôn đến khi trong dạ dày trống rỗng, lúc này mới bớt khó chịu, cô xả nước vào lòng bàn tay, vốc lên mặt. Cô nhắm mắt lại, ho đến hai gò má đỏ bừng, nhưng không có một giọt nước mắt.
Lần nữa trở lại phòng bao, mọi người tự vui đùa, không ai để ý cô nữa.
Hát xong một ca khúc, cô gái đưa míc cho cô, ấn tìm bài hát hỏi: Hát bài gì?
Úy Hải Lam đầu hơi choáng váng, rượu tính vẫn chưa hết. Cô hoảng hốt nhận chiếc míc, thật sự không nghĩ ra nên hát cái gì, chỉ nhớ bài hát lúc nãy, liền nói Ngọt ngào .
Lôi tiên sinh, uống rượu nha. Bên này, cô gái trong ngực Lôi Thiệu Hành khẽ oán trách.
Ánh đèn không ngừng lóe lên, thay đổi liên tục giữa màu cam và xanh, chiếu lên khuôn mặt Úy Hải Lam. Cô mặc một chiếc quần dài màu chàm đơn giản, tự nhiên thoải mái nghiêng người đứng phía trước, hai tay cầm mic, giống như đóa sen đơn độc nở rộ giữa đêm khuya thanh vắng.
Giờ phút này, trong đầu Lôi Thiệu Hành đột nhiên nhớ lại mấy câu cổ văn đã sớm quên, cảm thấy hết sức hợp với khung cảnh hiện tại.
Hoa sen mọc từ bùn lầy mà không nhiễm, tắm trên nước trong mà chẳng lẳng lơ, trong rỗng ngoài thẳng, chẳng rậm cành chen lá rườm rà, hương càng xa càng khiết, uy nghi ngay thẳng, chỉ ngắm được từ xa mà chẳng thể bỡn đùa.(1)
(1): Trích từ Ái liên thuyết của Chu Đôn Di.
Các bạn có thể xem chi tiết ở link này: http://tuynguyetlau.wordpress.com/2010/09/23/van%E3%80%8A-ai-lien-thuy%E1%BA%BFt-%E3%80%8B-chu-don-di/
Anh uống cạn một ngụm rượu, quay sang dặn dò người bên cạnh.
Trước mặt là sắc đỏ hoa lệ, Úy Hải Lam chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng. Không biết làm sao hát đến câu cuối cùng, tiếng nhạc đến gần cuối, cô nghiêng đầu nhìn lên, lúc này mới phát hiện trong phòng bao chỉ còn lại một người, những người khác không biết đã rời đi khi nào.
Lôi Thiệu Hành vỗ vỗ vị trí trống bên cạnh, ý bảo cô tới ngồi xuống.
Úy Hải Lam đứng thẳng chỗ đó, không cử động.
Nhìn thấy cô như thế, Lôi Thiệu Hành cũng không cố ý tiếp tục, Nếu tối hôm nay đã tới nơi này, cô nên rõ thân phận của mình. Rượu cũng đã phạt, nhạc cũng đã hát, nên bỏ hai chữ thiên kim đi, cô không còn là tiểu thư gì đó nữa. Phục vụ tôi tốt, khiến tôi vui vẻ, cô mới có thể lấy được thứ cô muốn. Đạo lý đơn giản như vậy, cô nên hiểu.
Lôi tiên sinh, hai ngày trước đụng phải anh, là tôi có mắt như mù, mọng đại nhân như anh không chấp lỗi tiểu nhân. Úy Hải Lam nhẹ giọng nói, trong mắt không chút gợn sóng. Tôi còn có chuyện cần tìm Tần tiên sinh thương lượng, đi trước một bước, chúc Lôi tiên sinh chơi vui vẻ.
Cô xoay người rời đi, ba bước bước thành hai bước, dùng sức đẩy cửa ra, lại bị hai vệ sĩ trước mặt cản đường. Một người trong đó hung ác bắt lấy cánh tay cô, mạnh mẽ đem cô đẩy trở lại phòng bao, vừa buông tay, sức lực quá lớn, khiến cô ngã nhào trên đất, nhất thời không đứng dậy nổi.
Nụ cười trên môi Lôi Thiệu Hành càng sâu, vuốt ve ly rượu nói, Muốn xong, vậy thì lột sạch quần áo tới lấy lòng tôi, phục vụ tôi thoải mái, chuyện ngày đó coi như xong.
Úy Hải Lam rốt cuộc cảm thấy sợi hãi, lại nghe thấy anh ta quát lên, Cởi quần áo của cô ta!