Một đêm này, Uý Hải Lam ngủ vô cùng không an ổn, suốt đêm không ngừng gặp ác mộng dây dưa cô. Đến khi tỉnh lại, chẳng những không có cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái, ngược lại còn bộc phát ra uể oải, thân thể càng đau đớn đến không chịu được. Đầu giường bày ra một bộ quần áo sạch sẽ, hiển nhiên là để lại cho cô, cô đứng dậy mặc vào. Tẩy không sạch mùi vị giống như cả đời này chỉ sợ cũng không còn cách nào xoá bỏ nó. Cô dĩ nhiên cũng có thể coi thường, dứt khoát buông lỏng không để ý tới.
Mở cửa phòng, Vương San sớm đã chờ lâu.
Tất cả rèm cửa sổ đều được kéo ra, bên trong phòng sớm đã được dọn dẹp ngăn nắp sạch sẽ.
Uý Hải Lam hơi nheo lại đôi mắt.
Tiểu thư Uý, cô đã tỉnh. Vương San nhẹ giọng hỏi, trong tay vẫn cầm hai loại đồ vật như trước.
Một ly nước còn có một viên thuốc nhỏ màu trắng.
Uý Hải Lam trầm mặc đi tới, uống nước nuốt thuốc xuống.
Trong chớp nhoáng này, cô bỗng nhiên có chút minh bạch, cô với anh bất quá chính là “hô chi tắc tới huy chi tắc khứ nữ nhân” (Nói đơn giản một chút chính là khi bạn cần người nào đó thì hô lên, anh ta sẽ đến bên cạnh bạn. Mà khi bạn không cần anh ta nữa, chỉ cần vung tay khiến anh ấy rời đi) mà thôi. Một tờ hôn nhân bất quá cũng chỉ lừa mình dối người bị chê cười, chỉ là do cô dùng ma túy độc dược, cô lấy cái gì đi cứu lại Cẩn Viên, cô lấy cái gì đi bảo vệ vật ông nội trân quý nhất. Anh nếu muốn ly hôn, cô phải làm thế nào đây? Nếu muốn lên tòa án, theo trên hợp đồng, đại khái anh có thể phân cho cô một nửa giá trị Cẩn Viên. Kết quả là cô vẫn như cũ không thể bảo vệ được.
Tiểu thư Uý, dùng bữa sáng.
Không, tôi trở về nhà ăn.
Tiên sinh Lôi nói nhất định phải khiến cho cô ăn xong rồi mới đi.
Uý Hải Lam giống như người máy đi đến bàn ăn, cầm lấy muỗng cũng không cần gắp đồ ăn, cứ như vậy chỉ dùng nửa bát cháo, sau đó lau miệng nói Có thể đi được chưa?
Vương San sửng sốt, cái này cũng coi như là dùng qua Có thể.
Uý Hải Lam đứng dậy đi ra khỏi phòng.
Tầng cao nhất của Ngu Nhạc Thành, phía trước cửa sổ sát đất có bóng người nghỉ chân.
Ánh mặt trời tà tà chiếu vào chùm tia sáng, cánh tay anh thon dài rũ xuống, rèm cửa sổ nhất thời buông xuống, anh xoay người sang chỗ khác, hình dáng cao to mạnh mẽ rắn rỏi đồ sộ.
Lôi Thiệu Hành liếc nhìn người đàn ông bên cạnh, giọng nam của đối phương lạnh lùng vang lên Không phải cô ấy, cô ấy vẫn còn ở Tam Á, không hề rời đi.
Tốt nhất là không phải cô ấy. Lôi Thiệu Hành mỉm cười nói, đã có mùi vị khát máu, sau đó lại bỏ lại một câu nghênh ngang rời đi Có thể thu lưới rồi.
Người đàn ông kia một mình đứng lặng phía trước cửa sổ, nghiêng người nhìn ra ngoài cửa sổ, dưới tấm kính là một đôi mắt lợi hại sắc sảo.
Sáng sớm, bầu trời cực kỳ xanh thẳm trong suốt như bị nước tẩy qua.
Uý Hải Lam một đường chạy về phía Tường Vi Uyển.
Cô vẫn cúi đầu, cho nên cũng không nhìn thấy trên ban công lầu ba có người đang nhìn mình.
Uý Hải Lam vừa đi vào vườn, trên thang lầu bỗng có người đi thẳng xuống.
Triệu Nhàn một thân màu trắng, loại ánh sáng màu này còn xuyên thấu có chút trắng nhạt, ôn nhu uyển chuyển hàm xúc, có loại cảm giác ấm áp toả ra ngoài. Bà từ từ đi xuống lầu, dáng người thướt tha, đi lại mềm mại. Cô ngẩng đầu nhìn lại, màn ảnh bỗng nhiên cắt đến khi còn bé, bà vẫn có dung nhan như vậy,