Nếu hiện tại trong miệng cô có nước thì cô nhất định sẽ phun hết ra ngoài.
Úy Hải Lam quả thực không dám tin, người đàn ông này sao sẽ nói những lời như vậy, cái gì gọi là Cô ấy không hẹn anh ?
Lúc này ánh mắt của Lôi Thiệu Hành lại tản mạn thản nhiên tìm về phía cô.
Úy Thư Họa cười đến sung sướng, một đôi mắt to linh động đứng giữa hai người vòng tới vòng lui, chỉ cảm thấy bọn họ thực sự là mờ ám. Không nhịn được sự tò mò, cô thân mật ôm cánh tay Úy Hải Lam vừa mở miệng liền ngay cả xưng hô cũng sửa lại, cười híp mắt hỏi Anh Lôi, anh hãy nói cho em biết có phải anh đang nói chuyện yêu đương với chị em không?
Úy Hải Lam nhíu mày.
Lôi Thiệu Hành thong dong mỉm cười, đáy mắt hình như có tia sáng mơ hồ di động Anh không dám nói.
Tại sao không dám?
Lôi Thiệu Hành liếc mắt nhìn khuôn mặt xinh đẹp nhưng lạnh nhạt của người phụ nữ bên cạnh, lại trực tiếp đem vấn đề này vứt cho cô Hay là em hỏi chị hai em đi.
Chị hai, chị nói cho em chứ? Hai người không phải đang yêu đương sao? Lúc trước Úy Thư Họa không có được đáp án, hiện tại đồng thời bắt được hai người ở đây không truy hỏi kỹ càng sự việc, cô thề không bỏ qua.
Úy Hải Lam có chút buồn phiền bị cô bé cuốn lấy không biết nên làm thế nào cho phải.
Từ từ đã, chị không trả lời thì em coi như chị ngầm thừa nhận. Úy Thư Họa hét lên, đếm tới ba, cô vui vẻ kêu lên Anh Lôi, anh có muốn tiến tới với chị hai em không?
Lôi Thiệu Hành chậm rãi cười gật đầu.
Lúc này, có điện thoại vang lên.
Úy Thư Họa theo tiếng bắt máy liền vội vàng gấp rút rời đi, nói cho bọn họ biết nửa giờ sau đến sảnh tổ chức đại hội.
Bốn phía âm u dị thường mơ hồ có thể nghe thấy xa xa ngoài thao trường của sân bóng rổ náo nhiệt sôi trào. Gió thổi rừng cây lạnh lẽo rung từng tiếng vang, nơi này đẹp như một bức tranh hội họa. Úy Hải Lam vẫn đứng bất động, nếu vẫn không ai mở miệng trước đoán chừng sẽ vẫn đứng đó vì xưa nay cô rất biết chịu đựng, từ nhỏ đến lớn vẫn như vậy.
Anh cũng mới vừa biết chúng ta hóa ra là đang nói chuyện yêu đương đấy. Lôi Thiệu Hành cân nhắc nói, đứng dậy đi về phía cô, kéo cô qua phía mình ngồi xuống Anh còn tưởng rằng mình chính là đôi vợ chồng già.
Úy Hải Lam vẫn không nói gì nhưng cũng bị lời nói của anh làm ảnh hưởng.
Tính toán thời gian bất tri bất giác cũng đã bốn năm.
Từ năm cô bắt đầu mười tám tuổi, ngay cả sinh nhật của chính mình cô cũng đều không nhớ tới thì làm sao cô lại nhớ những sự việc như thế này. Năm đó sở dĩ cô gả cho anh cũng là vì do sự lựa chọn trong tình thế cấp bách. Lúc đó cô như một người sắp chết chìm vớ được cọc gỗ trôi nổi, đương nhiên cô phải gắt gao nắm chặt lấy không chịu buông tha. Thực ra cô cũng đã từng nghĩ tới đoạn hôn nhân này có thể đi được bao lâu, nếu một ngày nào đó kết thúc, cô cũng không có năng lực chống đỡ nổi một nửa kia của Cẩn Viên nữa. Cô cũng không dám suy nghĩ nhiều, cũng như không thể suy nghĩ nhiều, chỉ có thể đi một ngày tính toán thêm một ngày.
Nếu vậy, cũng coi như đã xong nửa cuộc đời này rồi vậy.
Úy Hải Lam hơi xuất thần, bả vai bỗng nhiên chìm xuống, anh đã đem đầu mình dựa về phía cô.
Úy Hải Lam liếc mắt nhìn anh, hai mắt anh khép chặt, lông mi thật dài dày đặc cong lên, cái trán đến sống mũi rồi đến chiếc cằm, từng cái hiện ra thật hoàn mỹ, độ cong đẹp đẽ anh tuấn. Có