Úy Hải Lam mới vừa về đến nhà, Thẩm Du An đã gọi điện thoại như đòi mạng, giọng nói cậu vẫn ôn nhu như vậy, vẫn trầm thấp như vậy, vẫn trong suốt như vậy chậm rãi nói: Lam, tớ đã biết mọi chuyện, Lộ Yên đã yêu cầu cậu đưa bản thiết kế với cách làm như vậy tớ thực sự rất xin lỗi, cậu đừng nóng giận. Cậu đã thiết kế ra mười bộ trang phục kia rồi thì tớ đều muốn hết, mấy ngày nay tớ có chút việc bận bịu, sáng mai tớ sẽ tới lấy, làm như vậy có được không?
Úy Hải Lam vốn muốn nói nếu như cậu tức giận chất vấn, nếu như cậu muốn thay bạn gái ra mặt….
Nhưng lúc này như người bị trầm cảm, cô lập tức yên lặng, cũng không thể nói ra điều gì.
Cô còn có thể nói cái gì?
Trước khi kết thúc cuộc trò chuyện, Úy Hải Lam nhẹ giọng nói: Sau này chúng ta đừng lien lạc với nhau nữa.
Không chờ Thẩm Du An mở miệng nói tiếp, cô đã nhanh chóng ngắt điện thoại.
Thế nhưng trận sóng gió này cũng không dễ dàng kết thúc như vậy, mà thậm chí nó còn có xu hướng mãnh liệt hơn nữa.
Cuối tuần qua đi, thứ hai đầu tuần cũng đến, vừa lúc đúng hạn đi làm.
Úy Hải Lam vừa bước vào công ty, phía sau có người ôm cây đợi thỏ chạy lên. Cô không chú ý đã bị cô ta kéo đi.
Úy Hải Lam! Lộ Yên hô to một tiếng.
Úy Hải Lam nhìn thấy người kéo mình là Đường Yên, bị dây dưa có chút phiền lòng, lạnh giọng quát lên Buông tay!
Úy Hải Lam, cô đừng tiếp tục quấn quít lấy Thẩm Du An nữa được không? Tôi biết hai người có mối quan hệ không tệ nhưng hiện tại anh ấy là bạn trai của tôi, cô cũng không thể làm như vậy được. Cô xinh đẹp như vậy, vẫn còn có nhiều khả năng như thế, bên cạnh cũng đã có người cho riêng mình rồi, vậy tại sao còn không chịu buông tha cho Thẩm Du An đây? Lộ Yên nghẹn ngào nói rất nhiều, thành công trong việc khiến những nhân viên khác chú ý đến.
Tôi và Du An cũng không dễ dàng gì, vậy nên cô cũng đừng quấn quít lấy người ta không tha. Lộ Yên không ngừng cầu xin.
Nếu như cô lại không buông tay thì tôi liền không buông tha cậu ấy. Úy Hải Lam lạnh lùng nói một câu.
Lộ Yên bối rối, không tự chủ được đành buông tay ra nhưng cô cắn môi làm ra một bộ dáng sắp gào khóc. Những người đồng nghiệp trong công ty bước đến khuyên bảo, nhìn thấy tay cô bị thương thì cũng thương xót. Ánh mắt mọi người chen lẫn chỉ trích, thẳng tắp nhìn về phía Úy Hải Lam, giống như cô vừa phạm phải sai lầm.
Úy Hải Lam trấn định sửa lại mái tóc mình một chút lại nhìn về người bên cạnh nói: Chung Anh, hãy giúp tôi xin nghỉ phép.
Giữa ánh mắt hiếu kỳ của mọi người, cô nghênh ngang rời đi.
Úy Hải Lam cảm thấy mối quan hệ như vậy thực sự quá phức tạp quá buồn phiền, cô tất yếu phải nói cho rõ ràng, vì thế cô lập tức đi tìm Thẩm Du An.
Thẩm Du An đang dự một buổi họp quan trọng không tiện rời đi, chỉ nói họp xong sẽ liền đến.
Được, cậu nói địa điểm đi, gặp nhau ở đâu?
Quán cà phê cũ đi.
Úy Hải Lam xin nghỉ, cũng đi đến đó từ rất sớm. Một mình cô lẳng lặng ngồi đó, đến gần mười giờ, di động của cô chợt vang lên, cô vẫn cho rằng là Thẩm Du An gọi mình nhưng không ngờ đó là số điện thoại ở công ty. Sau khi kết nối được mới biết là Chung Anh, cô ấy hỏi: Hải Lam, tuần trước giám đốc giao cho bản thảo làm trang phục, cô làm xong chưa?
Làm xong rồi, tôi đang sao chép nó.
Cô để ở đâu, tôi đến lấy.
Không cần làm phiền, tôi lên mạng gửi cho cô.
Úy Hải Lam lập tức mượn notebook trong quán cà phê, cũng scan virus trong máy tính, sau khi thấy không có vấn đề gì mới thuận lợi gửi