Lôi Thiệu Hành đột nhiên đứng dậy, nhanh chân đi đến trước mặt cô.
Không liên quan đến anh sao? Anh bóp lấy cổ của cô, dùng sức mạnh làm như phải đem cô bóp chết. Biểu hiện anh lạnh lẽo trở nên cực kỳ mù mịt, ngón tay còn đang dùng sức nắm chặt, bóp chặt cho cô sắp nghẹt thở, khuôn mặt nhỏ của cô đỏ bừng lên, sau đó khổ sở bắt đầu trở nên trắng bệch. Nhìn thấy khuôn mặt nhỏ của cô thống khổ nhăn nhó nhưng còn quật cường không chịu nói nửa từ, đáy mắt anh dây dưa vô số đợt sóng ngầm thâm thúy, từng chữ từng chữ phun ra những lời nói u ám: Nghe kỹ cho anh! Thân thể của em từ trên xuống dưới đã ký thỏa thuận bắt đầu từ ngày đó em thuộc về anh. Sống chết không phải do em quản là được.
Anh thô bạo buông tay ra, đẩy cô nặng nề sang hướng bên kia một.
Úy Hải Lam trong nháy mắt bị quăng ngã xuống đất, phát sinh âm thanh trầm thấp.
Lôi Thiệu Hành cũng không quay đầu lại, mở cửa nghênh ngang rời đi.
Úy Hải Lam chán nản nằm rạp trên mặt đất, thân thể vốn chưa hết đau, thậm chí ngay cả giãy dụa dùng sức đứng dậy cũng không thể. Cô cúi đầu, hai tay run rẩy nắm chặt thành quyền.
Vương San bước vào, lập tức đỡ cô đứng dậy, cũng thuận tiện thu thập những đồ vật đang rơi vãi trên mặt đất.
Chờ khi đến Cẩn viên, Úy Hải Lam lại nói: Thư ký Vương, cô không cần dìu tôi vào, cô đã chăm sóc tôi cả một đêm cũng mệt mỏi rồi, đi nghỉ ngơi đi. Cô yên tâm, tôi sẽ không làm cô khó xử.
Vương San cảm thấy kinh ngạc.
Phải biết vừa nãy tinh thần cô còn đang chán chường uể oải khiến người ta lo lắng sẽ xảy ra chuyện.
Úy Hải Lam bỗng nhiên khẽ mỉm cười, nhẹ giọng nói: Cô nói không sai, bất luận làm sao, tuyệt đối không nên bạc đãi thân thể của chính mình.
Nghe thấy cô nói như vậy, Vương San rốt cục thở phào nhẹ nhõm.
Tháng sáu khí trời ấm áp hợp lòng người, gió thổi tới cũng đều ấm áp không thôi.
Nhưng Úy Hải Lam lại cảm thấy lạnh lẽo vô cùng, lạnh đến thấu xương.
Cô thậm chí còn khoác lên chiếc áo khoác, thân thể mình cuộn vào cổ áo lông thẳng tắp chạy về phía Tường Vi uyển.
Nửa đường trùng hợp gặp được Triệu Nhàn, bà ăn mặc chỉnh tề, trang điểm hơi nhạt, dung nhan diễm lệ, trên tay xách theo chiếc túi, vẻ mặt có mấy phần lo lắng làm như muốn ra ngoài.
Như là sợ bị phát hiện, Úy Hải Lam một đường cúi đầu bước đi.
Chờ hai người đến gần, cô giả bộ làm như không có việc gì, mở miệng la lên: Mẹ.
Úy Hải Lam không dám ngẩng đầu.
Bước chân Triệu Nhàn cũng dần chậm lại nhưng không có dừng lại, trực tiếp đi ngang qua cũng không đáp lại, dường như bà cũng không có để ý tới hoàn cảnh chung quanh.
Trong nháy mắt Úy Hải Lam ngạc nhiên, chung quy vẫn không nhịn được nhìn về phía bà. Bóng người của bà cách cô càng ngày càng xa, cũng càng ngày càng nhỏ, phảng phất vĩnh viễn cũng không thể chạm đến vị trí đó. Cô lăng ngốc đứng tại chỗ, mãi đến tận khi nhìn bà biến mất không còn tăm hơi, lúc này mới chậm rãi thu hồi ánh mắt.
Mình sẽ khỏe mạnh. Cô lầm bầm lầu bầu, nắm thật chặt cổ áo, tiếp tục hướng về phía trước.
Một tiếng nỉ non này, y hệt năm đó, bà sẽ không nghe thấy.
Úy Hải Lam nhốt mình trong phòng ròng rã một ngày, cô chỉ nằm ở trên giường, cử động cũng không muốn. Lúc ăn cơm, người làm trực tiếp bưng đồ ăn đưa tới, cũng không để cho cô phải chật vật chạy xuống phòng ăn. Cô cũng đều ăn xong tất cả thức ăn được mang tới, một chút cũng không thừa lại.
Vào buổi tối thu dọn đồ vật, Úy Hải Lam mới phát hiện chiếc di động đã mất nguồn từ lâu.
Cắm sạc điện thoại, cô nhấn nút khởi động máy, lòng bàn tay tê dại một hồi, cũng duy trì tư thế đó trong thời gian thật dài.
Úy Hải Lam nhìn thấy vô số cuộc điện thoại nhỡ cùng nhiều tin tức.
Chỉ giống nhau là tất cả các số điện thoại đều đến từ Viên Viên.
Cô gọi lại, Viên Viên