Trong nháy mắt tất cả máu trong toàn thân đều dâng lên não bộ, loại cảm giác tê dại mang lại cho anh hưng phấn khác thường. Động tác của Lôi Thiệu Hành chần chờ một lát nhưng chung quy vẫn đưa tay đẩy cô ra. Thế nhưng cô cứ lại dính vào, một đôi tay nhỏ không an phận lại lần thứ hai xoa nắn lồng ngực anh, trong miệng lại mơ hồ lẩm bẩm những lời không rõ, chỉ ghi nhớ một chữ kia.
Ừm, mát... Giọng cô từ trong thân thể rầu rĩ phát ra nhưng khi vào lỗ tai anh lại như thổ khí Nhược Lan(*).
(*) Để mô tả một người phụ nữ không cần nói gì mà khi mở miệng sẽ chỉ toàn những lời đẹp đẽ như hoa lan.
Lôi Thiệu Hành tóm chặt lấy hai tay cô, không cho cô tiếp tục lộn xộn. Mà cô làm như vô cùng khổ sở, nghẹo đầu, ngã về lồng ngực anh, lại còn không ngừng cọ xát. Mái tóc mềm mại, tỉ mỉ đen nhánh, gãi cằm của anh như một con người tình nhân bé nhỏ trìu mến đang vuốt ve anh.
Úy Hải Lam ngẩng đầu lên, si ngốc ngưỡng mộ nhìn anh, cặp mắt