Tất cả mọi người đều đã say, thế giới trong đôi mắt say mèm như quay tròn huyền ảo, khiến người ta đắm đuối, khiến người ta bạo dạn. Tố Diệp cũng vậy, rượu vào như một mồi lửa, khẽ châm vào trái tim vốn ngang ngược của cô, rồi nhanh chóng bùng lên thành một ngọn lửa hừng hực, như bị trúng tà, tất cả càng trở nên không còn gì phải kiêng nể.
Cơ thể cô như đóa sen hồng đung đưa theo gió, mà lá của bông sen ấy vẫn còn tỏa ra hương thơm dìu dịu.
Điệu nhạc lúc này rất hợp với khung cảnh, đến cả trong lời ca cũng có thể cảm nhận được hàm ý giao hoan.
“Người con gái được trời sủng ái, điệu nhạc xoay tròn
Ánh mắt như trúng tà
Khiến ta nhận ra được vẻ đẹp
Để mong nàng trân trọng yêu thương nhiều hơn
Đêm nay lại được gặp người trần
Trân trọng đêm nay, nhớ tới ta…”
Khi câu hát cuối cùng kéo dài, Tố Diệp cũng đang bám chặt lấy cổ của Niên Bách Ngạn, bàn tay kia cũng nhẹ nhàng giơ lên, bạo dạn nhiệt tình phủ lên gò má anh, những ngón tay mảnh khảnh như cũng thấm đẫm hương hoa sen thanh mát, quyến rũ phác họa từng đường nét trên gương mặt người đàn ông. Vầng trán rộng, hàng lông mày rậm dày không tức giận cũng thấy uy nghiêm, sống mũi vững chãi như sông băng, bờ môi mỏng hơi mím lại, chiếc cằm cương nghị…
Còn thân thể của cô dưới xúc tác của rượu cũng trở nên mềm dẻo chưa từng thấy, lắc lư xoay tròn không khác gì động vật không xương, dùng đỉnh đồi của mình để mô tả dáng hình người đàn ông, vuốt ve nhè nhẹ, không hề ngại ngần.
Điệu nhạc mê muội vẫn chỉ bằng một phần ba Tố Diệp, điệu nhảy của cô nhiệt tình mà phóng khoáng. Niên Bách Ngạn từ đầu tới cuối vẫn đứng im tại chỗ, để mặc cho cô suồng sã càn rỡ trước mặt anh như một con rắn đã thành tinh.
Mọi người xung quanh đang chè chén say sưa, ai ai cũng lắc lư điên cuồng, đến cả Tố Diệp cũng vậy. Chỉ có Niên Bách Ngạn là giống như một tảng đá kiên cố vững chãi đứng trong điệu múa thác loạn của những người như yêu ma quỷ quái. Anh cứ tĩnh lặng đứng đó, đến cả Hứa Đồng bên cạnh anh cũng bị những người khác kéo đi uống rượu.
“Anh là ai?” Tố Diệp ngẩng mặt lên, chạm phải ánh mắt anh đang nhìn xuống, nụ cười rạng rỡ như hoa. Ánh mắt cô như những bông pháo hoa nổ tung trên bầu trời đêm, rực rỡ lóa mắt, động tác cũng không cẩn thận, hỏi xong câu này bước chân lại loạng choạng.
“Em say rồi.” Niên Bách Ngạn đưa tay ra, cánh tay dài đưa chặt lấy thân hình đang múa loạn lên của cô. Cô lại mỉm cười yêu kiều, dựa sát vào người anh hơn, cơ thể như một ngọn lửa sắp tan chảy trong lòng anh. Còn anh, muốn đẩy cô ra đã không được nữa rồi, cô càng đưa tay ôm chặt lấy anh hơn.
“Tôi biết anh là ai rồi.” Tố Diệp cười khanh khách, bộ ngực đầy đặn vì dính sát vào vòm ngực của anh mà càng lộ rõ khe rãnh sâu hun hút. Anh chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn trọn vẹn “cảnh xuân”.
“Anh là Hứa Tiên phải không? Hay là Pháp Hải, ha ha…”
Niên Bách Ngạn hơi khó xử, nói cái gì với cái gì không biết.
Vậy mà Tố Diệp vẫn múa đều theo điệu nhạc, chỉ hận không thể coi thân hình thẳng tắp cao lớn của Niên Bách Ngạn là cái cột sắt. Lúc đôi chân thon dài khẽ nâng lên, đuôi cá quệt dưới đất đã để lộ dáng người hấp dẫn. Chiếc váy đỏ tươi khiến da thịt ở chân cô càng trắng hơn, quấn quýt lấy đôi chân của anh, đôi tay vẽ khắp mặt anh cũng bắt đầu không yên phận, mơn man xuống dưới cằm anh, dừng lại nơi yết hầu gợi cảm, vuốt ve trêu chọc.
Những câu hỏi mang hơi rượu liều lĩnh và nóng bỏng, nhưng cánh tay cô càng nóng hơn, lại tiếp tục men theo yết hầu của anh đi xuống. Cách một lớp vải cũng có thể cảm nhận được sự manh động rục rịch trong cô. Tới khi bàn tay nhỏ của cô chạm tới bụng anh, Niên Bách Ngạn đưa tay ra nắm chặt lấy cổ tay cô, không cho phép cô tiếp tục sờ soạng lung tung nữa.
Tố Diệp nhìn anh cười xấu xa, kiễng chân lên, làn môi hồng sắp dính vào bờ môi anh, cô khẽ cất lời: “Anh ôm con gái vào lòng mà không có suy nghĩ xấu xa sao? Nếu không, sao lại ngăn cản tôi? Sao người anh cũng cứng đờ cả lại rồi?”
Niên Bách Ngạn đành phải đưa nốt cánh tay còn lại ra siết chặt đôi tay cô, khẽ nhíu mày: “Đến giờ về rồi.”
“Anh nỡ đưa tôi về nhà sao?” Gương mặt xinh đẹp của người con gái tràn đầy cám dỗ. Vì bị anh siết chặt, bờ vai cô, “ngọn đồi” trước mặt, đến cả cái bụng nhỏ thấp thoáng cũng toát lên cảm giác khơi gợi lẳng lơ.
Từ góc độ này của Niên Bách Ngạn, vừa hay có thể nhìn trọn vẹn vẻ đẹp của cô. Lồng ngực anh áp sát cơ thể dịu dàng của cô, hô hấp đan xen mùi rượu nhè nhẹ. Bờ môi cô ở gần ngay trước mắt, gần tới mức anh chỉ cần hơi cúi xuống là sẽ chạm tới nó. Hàm răng trắng đều đặn, khẽ cười sáng lên như vỏ sò dưới ánh trăng, trắng xóa nhẵn mịn. Còn đường nét trên bờ môi cô thì đầy gợi cảm mê hoặc, môi dưới đầy đặn. Kiểu môi đẹp này về mặt thị giác có thể hấp dẫn người đàn ông một cách sâu sắc.
Anh là đàn ông, việc bị hấp dẫn cũng bình thường vô cùng.
Đúng như cô cảm nhận được, cả bản thân anh cũng biết rõ một nơi nào đó trong cơ thể đang âm thầm thay đổi. Hương thơm và sự quấn quýt của cô như đốt cháy anh, khiến cơ thể anh cũng trở nên nóng hầm hập. Cổ họng anh lại khô rát như buổi tối hôm đó khi cô lại gần, một sự thay đổi sinh lý nhắc nhở anh phải đi tìm nguồn nước.
“Lần sau không được phép uống say như vậy nữa.” Niên Bách Ngạn hết cách, đành phải ôm chặt lấy người cô, không để cô vặn vẹo, đùa giỡn nữa, giọng nói ít nhiều đã mất đi vẻ uy quyền, thoạt nghe thấy hơi khàn khàn.
Tố Diệp không nhúc nhích được, đứng một bên cười hì hì, gương mặt đỏ bừng như ánh cầu vồng đỏ nơi chân trời, đẹp không sao tả xiết.
“Hứa Đồng!”
Hứa Đồng đứng ngay gần đó sau khi nghe thấy Niên Bách Ngạn gọi, lập tức bước tới. Vừa rồi cô ấy chỉ uống một chút rượu cùng đồng nghiệp mang tính tượng trưng, thế nên sắc mặt không có thay đổi gì rõ nét. Chỉ có điều thấy Tố Diệp mặt đỏ hồng, cô ấy cũng cảm thấy lo lắng phần nào: “Sao bác sỹ Tố lại uống say đến mức này? Có cần tôi đưa cô ấy về nhà không ạ?”
Niên Bách Ngạn nhìn Tố Diệp không biết làm sao, khi ngước mắt lên ánh mắt đã bình tĩnh trở lại: “Cô ở đây trông chừng một chút, muộn rồi thì cũng giải tán đi, những người say rượu không lái xe được thì giúp tôi gọi người đưa họ về, tôi đưa bác sỹ Tố về nhà.”
“Vâng!”
Đợi Hứa Đồng đi xử lý mấy người say mèm khác, Niên Bách Ngạn mới buông tay Tố Diệp ra, để mặc cho cô bám chặt vào người mình như một con bạch tuộc. Anh khẽ thở dài, thấy hai chân cô đã mềm oặt, đứng không vững nữa rồi, anh đành bế cô lên, đi ra khỏi đại sảnh.
Tố Khải thẩm vấn Ô Khải Vinh xong cũng đã muộn lắm rồi, lúc ra khỏi phòng thẩm vấn, bụng anh sôi lên òng ọc, đang định về nhà ăn chùa của bố mẹ một bữa thì nghe thấy đồng nghiệp trực ban bước tới thông báo: “Đội trưởng Tố! Trong phòng làm việc có người đợi anh.”
“Vào phòng làm việc của tôi rồi ư?”
“Vâng!”
Tố Khải giơ bản thẩm vấn lên trước mặt đồng nghiệp: “Cậu to gan quá nhỉ! Tùy tiện để người lạ vào phòng làm việc của tôi là vi phạm kỷ luật có biết không?”
Người đồng nghiệp lập tức cười xòa: “Cô gái xinh đẹp đó nói là người thân của đội trưởng Tố, sao em dám đắc tội với người nhà của anh.”
“Người nhà tôi?” Tố Khải xoa xoa cái bụng đói cồn cào: “Ngoài chị tôi ra làm gì có ai được coi là người đẹp.”
Ở vị trí gần cửa sổ trong phòng làm việc, đúng là có một cô gái xinh đẹp đang đứng, nhưng không phải Tố Diệp. Cô đang tưới nước cho một chậu cảnh mà Tố Khải thấy rất lạ mắt. Cô mặc một chiếc váy dài gọn gàng, mái tóc xoăn ngắn mà tinh nghịch che đi gương mặt cô khi cô cúi xuống, nhưng vẫn có thể nhìn ra gương mặt xinh đẹp ấy. Ngoài cửa sổ là cảnh đêm say lòng người, có lẽ quá say rồi, đến cả văn phòng của anh cũng ngập tràn mùi hương dịu nhẹ.
Mùi hương này giống hương hoa, nhưng cũng giống mùi hương từ người toát ra.
“Là cô?” Tố Khải đứng ở cửa, nghi hoặc lên tiếng.
Cô gái giật nảy mình vì tiếng nói bất ngờ. Cô quay đầu nhìn ra ngoài cửa, nhanh chóng nở nụ cười.
“Sao lại là cô?” Tố Khải nhận ra đó là con tin bị uy hiếp ở sân bay chiều nay.
Diệp Lan chỉ cười không nói gì.
“À, tôi nhớ đã nói thời gian lấy lời khai là sáng mai mà nhỉ?” Tố Khải tưởng mình nói không rõ ràng, cảm thấy hơi nghi hoặc. Anh bước tới đặt bản thẩm vấn xuống mặt bàn.
“Đúng, là ngày mai, nhưng mà em tới tìm anh.” Diệp Lan cười híp mắt, giơ tay chỉ vào chậu hoa bên cửa sổ: “Dọc đường tới đây đi qua cửa hàng hoa, em thấy nó rất đáng yêu, nên mua tới tặng cho anh.”
Tố Khải cũng mỉm cười: “Không có công không hưởng lộc, đây có coi là hối lộ cảnh sát nhân dân không?”
“Ai nói anh không có công? Hôm nay anh đã cứu em mà.” Diệp Lan nói rất chân thành.
“Đó là trách nhiệm của tôi.” Tố Khải khẽ mím môi: “Thế nên cô không cần mất công tới tận đây cảm ơn đâu. Nhưng mà, lần sau tới sở cảnh sát cũng không cần khai man là người nhà của tôi.”
“Anh không nhận ra em sao?” Diệp Lan sững sờ.
“Nhận ra chứ, mới gặp buổi chiều sao lại không nhận ra.” Tố Khải cười lớn.
Diệp Lan tặc lưỡi, xem ra anh không nhớ cô thật rồi. Cô liếʍ môi như đang suy nghĩ gì, khi ngước mắt lên gương mặt đã rạng rỡ trở lại: “Vậy cảnh sát Tố! Đã tới giờ tan ca chưa?”
Tố Khải nhướn mày.
“Mời anh ăn cơm, coi như cảm ơn.” Mặc dù sớm muộn gì anh cũng biết thân phận của cô, chi bằng đợi anh tự mình phát hiện, nếu không nói ra lỡ như anh mơ màng thì cô sẽ xấu hổ lắm.
“Cô mời tôi?” Tố Khải hơi ngẩn ra, nhanh chóng khoát tay: “Tôi là cảnh sát nhân dân, sao có thể để nhân dân phí tiền được.”
“Coi trọng vậy sao, anh đúng là không lãng phí tiền thuế của người dân.”
Tâm trạng của Tố Khải có vẻ rất tốt: “Đúng vậy! Dù tôi có không là cảnh sát thì cũng không thể để một cô gái móc ví trả tiền ăn được. Đi thôi, muốn ăn gì tôi mời cô.”
“Được thôi! Em cũng chưa được ăn cơm cùng một cảnh sát bao giờ.” Diệp Lan lại gần anh, nụ cười mềm mại như hoa thấm đẫm đôi mắt cô.
Tố Khải rất cao, lại mặc cảnh phục, cô chỉ cao tới vai anh, chiếc váy dài tung bay, bóng hình của hai người in trên cửa sổ, trông lại càng đẹp hơn.
“Ấy, đừng coi tôi là một người quá đặc biệt, cởi bỏ cảnh phục tôi cũng chỉ là một người bình thường thôi.” Vì Tố Khải trời sinh đã có vóc dáng đẹp, khoác trên mình bộ cảnh phục càng khiến anh toát lên vẻ anh tuấn uy nghiêm. Thế nên, bên cạnh cũng không hiếm những cô gái chủ động làm quen. Bình thường anh chẳng mấy quan tâm tới chuyện này, một là anh không có nhiều thời gian, hai là anh thật sự không thể giải thích được tại sao đàn ông nhất định phải hạ thấp mình để dỗ cho con gái vui. Thế nên từ trước tới nay cho dù anh từng hẹn hò thì cũng không dài lâu, không phải tại anh thường xuyên đi công tác thi hành nhiệm vụ, không có thời gian ở bên bạn gái, mà vì anh không có kiên nhẫn dỗ dành con gái dẫn đến chia tay. Thế nên sự xuất hiện của Diệp Lan ngày hôm nay anh cũng chẳng nghĩ gì nhiều, chỉ coi như làm quen với người bạn này.
Diệp Lan khẽ mím môi, mỉm cười: “Vậy thì anh đừng thay cảnh phục ra nữa.”
“Không thay cảnh phục ngồi ăn trong nhà hàng, người bên cạnh sẽ tưởng cô là tội phạm đấy.” Nụ cười của Tố Khải cương nghị chính trực, có sự hào sảng của đàn ông phương Bắc: “Đợi tôi một lát, tôi đi thay quần áo.”
Diệp Lan cũng gật đầu, cười theo.
“À…” Tố Khải đột nhiên hơi ngượng ngập: “Vẫn phải phiền cô ra ngoài đợi tôi.”
Diệp Lan không hiểu.
“Tôi… phải thay quần áo.” Tố Khải giải thích một cách thiếu tự nhiên.
“À… xin lỗi, được, em ra ngoài đợi anh.” Diệp Lan giờ mới hiểu ra, gò má bỗng ửng hồng, nói xong lập tức đi ra khỏi văn phòng.