Đợi cho tâm trạng của cô ổn định lại một chút, anh mới nhìn cô và nói với vẻ buồn cười: “Đây đâu phải lần đầu tiên em xuất hiện một cách nổi bật như thế.”
Tố Diệp lập tức nhớ tới lần ở trấn Thiên Đăng, còn cả… còn cả lần cô chạy chân trần đi tìm anh trước ánh mắt của bao nhiêu người tại khách sạn bên Hồng Kông. Nghĩ tới đây, cô càng lúc càng cảm thấy không còn biết giấu mặt đi đâu. Rồi cô bắt đầu đánh đấm anh như điên, gào lên: “Mấy chuyện mất mặt đó anh còn nhớ làm gì chứ? Quên ngay, mau quên đi!”
Cuối cùng Niên Bách Ngạn vẫn không nhịn được, phải cười phá lên, mặc cho cô đánh.
“Anh còn cười à? Không được cười! Không được phép cười!” Tố Diệp sốt sắng, giơ tay bịt miệng anh lại.
Niên Bách Ngạn nhân cơ hội đó kéo tay cô lại, ôm cô vào lòng, tươi cười dỗ dành: “Chuyện này có gì mất mặt đâu. Bây giờ cả công ty ai cũng biết em là phu nhân chủ tịch. Sau này em tới công ty, ai dám chặn đường em?”
“Nhưng em không muốn lộ diện như vậy.” Tố Diệp lẩm bẩm. Càng nghĩ tới cảnh đó cô càng không còn mặt mũi nhìn ai.
Niên Bách Ngạn mím môi cười khẽ: “Thế em muốn xuất hiện kiểu gì?”
Tố Diệp ngẫm nghĩ: “Nói thế nào cũng phải long trọng một chút chứ.”
Niên Bách Ngạn khẽ nhướng mày.
“Ví dụ như có buổi tiệc thương mại lớn nào đó, anh dẫn theo phu nhân xuất hiện. Như vậy chẳng phải em sẽ lộ diện một cách thanh tao trước mặt họ sao? Còn tốt hơn là chỉ mặc mỗi cái áo sơ mi của anh rồi bổ nhào vào tầm mắt của mọi người.” Tố Diệp càng nghĩ càng ân hận.
Niên Bách Ngạn vòng tay qua eo cô, nói: “nɠɵạı trừ việc em chỉ mặc một chiếc áo sơ mi để người ta nhìn thấy khiến anh hơi hốt hoảng ra thì anh cho rằng cách này hay hơn việc em xuất hiện trong hình tượng xinh đẹp. Cách xuất hiện của em sẽ đả kích thành công rất nhiều quân địch giả của em.”
“Thế nào gọi là quân địch giả của em?” Tố Diệp không hiểu.
Niên Bách Ngạn cười: “Mắt của em lúc nào cũng chăm chăm để ý tới mấy người cô gái bên cạnh anh, cho rằng họ có ý đồ không an phận với anh. Giờ thì tốt rồi, họ sẽ bị em dọa cho chạy mất dép.”
Tố Diệp giơ tay véo anh: “Tại sao lại trở thành “em cho rằng”? Anh coi em là mấy phụ nữ luống tuổi không có việc gì làm, chỉ ở nhà ghen bóng ghen gió sao? Lẽ nào họ không bổ nhào về phía anh sao? Lẽ nào anh là sen trắng gần bùn mà không hôi tanh mùi bùn sao? Niên Bách Ngạn! Đừng quên anh là người đàn ông đã có tiền án. Mấy em người mẫu, minh tinh đó chẳng phải đều phủ phục trước gấu quần Âu của anh sao?”
Niên Bách Ngạn biết ngay mình sẽ không thoát khỏi số bị cô trách móc. Anh giơ tay kéo cô lại, nhẹ nhàng an ủi: “Anh nói sai rồi! Là anh không đúng! Ý của anh là, có nhiều cỏ dại hơn nữa, anh cũng sẽ không hái.”
“Nghe lời hứa hẹn của đàn ông chẳng thà tin heo nái biết leo cây.” Tố Diệp làu bàu.
Câu nói ấy khiến Niên Bách Ngạn khóc dở mếu dở.
“Mấy người bên ngoài còn đang chờ anh. Em mặc quần áo vào, đợi anh một lát, anh đưa em đi ăn cơm.”
“Chính vì không tìm được quần áo em mới phải mặc sơ mi của anh, anh tưởng em thích mặc đồ của anh lắm sao?” Tố Diệp quắc mắt.
Niên Bách Ngạn mỉm cười. Anh đi vào căn phòng nhỏ, cầm chỗ quần áo đã được xếp gọn gàng trên sofa lên, đưa cho cô. Cô sửng sốt, rồi lập tức ngượng ngùng. Cô thật sự không nhìn thấy bên cạnh sofa còn đặt quần áo.
Cô ôm quần áo, đứng nguyên tại chỗ, ngậm chặt miệng.
Niên Bách Ngạn bật cười, giơ tay vò mạnh đầu cô rồi nói: “Đợi anh một lát nhé!”
Tố Diệp ỉu xìu, gật đầu.
Niên Bách Ngạn nhanh chóng đi ra khỏi phòng nghỉ. Căn phòng được trả lại không gian yên ắng. Tố Diệp đứng yên đó rất lâu, sau đó mới nhấc chân, đi tới bên cạnh sofa, ngã ngồi xuống ghế.
Cô không biết lúc ra ngoài Niên Bách Ngạn sẽ đối mặt với các nhân viên như thế nào, cũng chẳng biết anh sẽ giải thích với họ ra sao. Tóm lại, cô thấy cảm giác này tồi tệ hết mức.
Cô bực bội cầm quần áo che lên mặt. Thật sự là quá mất mặt mà!
***
Niên Bách Ngạn đặt chỗ tại một nhà hàng ở phía đường Nhị Hoàn. Nghe anh nói, đây là một nhà hàng mới khai trương, tay nghề của đầu bếp khá cừ. Trước nay Tố Diệp vẫn thích ăn mấy món cung đình, thế nên anh hay tra cứu một số nhà hàng chủ yếu làm món cung đình ngon.
Khi một lần nữa từ phòng nghỉ đi ra, Tố Diệp đã ăn mặc chỉnh tề. Mái tóc dài để xõa cũng đã được buộc lên gọn gàng, trông hoạt bát hơn hẳn. Chỉ tiếc là, những người ban nãy còn ở trong phòng làm việc giờ đã rời đi cả. Cô đã định sẵn sẽ bị họ nhớ tới bộ dạng luộm thuộm của mình.
Lúc khoác áo choàng, Niên Bách Ngạn bước tới giúp đỡ, kéo giúp cô mái tóc dài bên trong vai ra ngoài. Cô hỏi: “Anh cảm thấy em để tóc dài hay tóc ngắn đẹp?”
“Lúc anh quen em, em để tóc dài.” Niên Bách Ngạn sợ tay mình cục mịch làm cô đau, lúc kéo tóc cũng cực kỳ cẩn thận.
Niên Bách Ngạn cực kỳ nhanh nhạy. Anh cúi đầu hôn lên má cô một cái rồi nói: “Em để tóc nào cũng đẹp. Nhưng mà em yêu à, giờ là mùa đông rồi, vẫn là để tóc dài ấm hơn.”
Tố Diệp phì cười. Cô đập vào người anh một cái: “Anh thích tóc dài thì cứ nói thẳng ra, vòng vòng vèo vèo không cho em cắt tóc.”
“Anh thề những lời anh nói đều là thật lòng.” Niên Bách Ngạn cười ha ha.
Tố Diệp khẽ đẩy anh: “Đi lấy túi xách của bổn cung tới đây!”
Niên Bách Ngạn không nhịn được cười vì cô, quay người đi lấy túi xách.
Có người gõ cửa.
Tố Diệp đi tới, mở cửa phòng làm việc ra. Ngải Lâm đứng ở ngoài, thấy lại là Tố Diệp đích thân ra mở cửa thì giật nảy mình, lắp bắp chào hỏi: “Chào… Chào chị!”
Tố Diệp ngẩn người. Cô đáng sợ vậy sao? Sao Ngải Lâm lại sợ đến mức này?
Cô đang định lên tiếng thì nghe thấy Niên Bách Ngạn sau lưng hỏi: “Có chuyện gì?”
Ngải Lâm liếc mắt thấy chiếc túi xách trong tay Niên Bách Ngạn, không cần nghĩ cũng biết là của người con gái trước mặt, nhất thời sự ngưỡng mộ Niên Bách Ngạn lại càng thêm sâu sắc. Cô ấy hắng giọng nói: “Chủ tịch! Có một cảnh sát họ Tố nhất định đòi gặp anh.”
“Bảo cậu ấy vào đây.” Niên Bách Ngạn nói với Ngải Lâm.
Ngải Lâm gật đầu. Quay người đi, cô ấy bèn nghĩ bụng, cảnh sát họ Tố, vợ của chủ tịch cũng họ Tố, lẽ nào là… người một nhà?
Chẳng mấy chốc, Tố Khải đã gõ cửa đi vào. Cậu mặc một bộ cảnh phục. Trông cậu như vậy vô cùng sắt đá. Có lẽ không ngờ Tố Diệp lại ở đây, cậu hơi ngẩn người: “Chị?”
Tố Diệp chào cậu: “Em bảo em sớm không tới, muộn không tới, lại nhè đúng lúc anh chị chuẩn bị đi ăn cơm, cố tình phải không?”
Niên Bách Ngạn vắt áo khoác lên cánh tay, trong tay vẫn còn xách chiếc túi của Tố Diệp, cười lớn nói với cô: “Nếu đã tới rồi thì cùng anh chị đi ăn cơm luôn.”
Tố Diệp bước lên vỗ vai cậu: “Thằng nhóc này! Hôm nay em có lộc ăn đấy. Anh rể em mời ăn món mấy món cung đình. Em lại là người của “nha môn”, ăn mấy món này mới hợp với thân phận của em chứ.”
Nhưng Tố Khải không cười, trông cậu có vẻ nặng nề. Cậu nhìn Niên Bách Ngạn và nói: “Anh rể! Có một số chuyện em cần nói riêng với anh, tiện chứ ạ?”
Tố Diệp ngẩn người, lập tức nói: “Tố Khải! Có chuyện gì thì vừa ăn vừa nói. Có chuyện gì là chị…”
“Diệp Diệp!” Niên Bách Ngạn ngắt lời Tố Diệp, đi lên đưa túi xách cho cô: “Anh bảo Giản Ngôn đưa em tới nhà hàng trước, em ở đó đợi anh.”
Tố Diệp nghi hoặc.
“Nghe lời anh.” Niên Bách Ngạn dịu giọng vỗ về.
Tố Diệp nhận ra bầu không khí bất thường. Tuy rằng cô có rất nhiều nghi vấn trong lòng nhưng cũng biết rõ lúc này có hỏi cũng chẳng hỏi được chuyện gì, đành gật đầu, nhận lấy túi xách. Niên Bách Ngạn quay người, đi tới bên bàn làm việc, ấn chế độ rảnh tay, gọi Giản Ngôn vào, sau đó dặn dò cậu ấy đưa Tố Diệp tới nhà hàng, ăn tạm thứ gì trước.
Tố Diệp miễn cưỡng rời đi cùng Giản Ngôn.
Khi trong phòng làm việc chỉ còn lại Tố Khải và Niên Bách Ngạn, anh ra hiệu cho Tố Khải ngồi xuống.
Tố Khải ngồi xuống sofa. Niên Bách Ngạn ngồi phía đối diện. Anh rót cho cả mỗi người một tách trà rồi hỏi: “Chuyện gì vậy?”
“Thật ra anh bảo chị em đi, cũng đã đoán ra em tìm anh vì chuyện gì rồi, phải không?” Tố Khải ngồi im, nhìn Niên Bách Ngạn chằm chằm và nói.
Động tác cầm tách trà của Niên Bách Ngạn chợt khựng lại giây lát nhưng cũng trở lại bình thường rất nhanh. Anh cười đáp: “Anh bảo chị em đi không phải vì biết mục đích em tới đây, mà vì thái độ của em cho anh biết, em không muốn chị em biết một số chuyện.”
Người ngoài không nhận ra sự thay đổi của Niên Bách Ngạn nhưng một người làm cảnh sát lại còn là gián điệp bao năm như Tố Khải, ánh mắt đương nhiên sẽ nhạy bén hơn người bình thường rất nhiều. Sự ngừng lại ban nãy của Niên Bách Ngạn, cậu đã để ý thấy.
Tố Khải nói: “Em cũng nói thẳng luôn, không vòng vo tam quốc với anh làm gì. Anh là anh rể em, em cũng mong được nghe sự thật từ anh.”
Niên Bách Ngạn bảo cậu cứ nói.
“Bây giờ Vincent đang bị các cơ quan chức năng giám sát. Ông ta rất thảm nhưng đối với em mà nói, đó đều chỉ là những tội danh bề ngoài. Bao nhiêu năm nay, cảnh sát vẫn luôn lần theo đường dây của tổ chức Samele. Khi ở Vân Nam, em cũng tiếp xúc với không ít tội phạm ở tam giác vàng, nên đã nghi ngờ Vincent từ lâu. Ban đầu em cho rằng Samele là một người, kết quả mới phát hiện thì ra Samele là tên của một tổ chức. Bao năm qua, chín thủ lĩnh hàng đầu của tổ chức Samele đã lần lượt qua đời, bây giờ chỉ còn lại một mình Samle. Trước đó, còn có ba người có tên tuổi ngang ngửa với hắn ta, lần lượt là Chessia, Sariel và Abraham. Chúng lần lượt lấy biệt danh của chín thiên sứ Samele bên cạnh Thượng đế để ȶᏂασ túng các giao dịch ma túy. Trong bốn người này, Abraham là người chết sớm nhất, cuối cùng chỉ còn một chạc ba chân vững chắc là Chessia, Sariel và Samle.”
Niên Bách Ngạn bình thản lắng nghe, khóe môi từ đầu tới cuối vẫn nở một nụ cười khẽ. Đợi Tố Khải nói xong, anh chỉ vào tách trà: “Trà nguội uống sẽ không ngon đâu!”