Lúc đang tắm, Lâm Yêu Yêu ngã nhào một cái. Kết quả, bệnh viện Hòa Mục Gia đều phải huy động toàn bộ nhân lực. Diệp Uyên chỉ hận không thể mời tất cả các chuyên gia phụ khoa giỏi nhất Bắc Kinh tới hội chẩn, sợ có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra. Khi Lâm Yêu Yêu được đẩy vào phòng kiểm tra, Diệp Uyên sốt ruột đi đi lại lại, Nguyễn Tuyết Mạn không kiềm chế được, trách mắng Hỷ Bảo không trông nom Yêu Yêu chu đáo. Hỷ Bảo đứng đó với gương mặt tủi thân, cúi gằm, muốn khóc cũng không dám khóc.
Khi ông bà Lâm nghe tin, vội vã tới bệnh viện, Lâm Yêu Yêu vẫn chưa ra. Nguyễn Tuyết Mạn thấy ông bà thông gia đích thân tới, bèn đuổi Hỷ Bảo qua một bên, rồi bước tới chào hỏi. Thái độ của ông Lâm còn đỡ, chỉ gật đầu coi như đã đáp lại Nguyễn Tuyết Mạn. Nhưng sắc mặt của bà Lâm thì rất khó coi. Bà ấy nhìn vượt qua Nguyễn Tuyết Mạn, hỏi thẳng Diệp Uyên: “Con gái tôi sao đang yên đang lành lại bị ngã? Anh làm chồng cái kiểu gì thế hả? Trông vợ mình cũng không xong?”
Từ trước tới nay, ông bà Lâm rất ít khi tiếp xúc với Nguyễn Tuyết Mạn. Chỉ sau khi Lâm Yêu Yêu có thai, bà Lâm mới tới nhà họ Diệp chăm con gái. Tuy rằng bà luôn cảm thấy Nguyễn Tuyết Mạn xuất thân là một phu nhân quyền quý, sẽ không biết cách chăm sóc người khác, nhưng quãng thời gian đó Nguyễn Tuyết Mạn cũng đã cố gắng hết sức. Bà hài lòng với Diệp Uyên vẫn còn chút nghi ngại đối với Nguyễn Tuyết Mạn. Nhưng Yêu Yêu thường xuyên nói tốt về Nguyễn Tuyết Mạn mặt bà ấy, nói người mẹ chồng này kỳ thực không giống những gì người ngoài vẫn nghĩ, đối xử với cô thật ra rất tốt.
Nhưng làm mẹ, bà vẫn lo con mình chịu thiệt thòi.
Thế nên, khi bà nhận được điện thoại của Diệp Uyên, được thông báo rằng Yêu Yêu bị ngã phải vào viện, thì sự không vui cất giấu trong lòng bỗng dâng lên mạnh mẽ. Bà nghĩ bụng: Hay lắm Nguyễn Tuyết Mạn! Bà đã không chăm được cho con gái tôi tử tế lại còn chiếm chỗ, không chịu dọn đi. Bà sống ở nhà con trai đúng là tận sức đấy nhỉ!
Bà nổi nóng với Diệp Uyên, kỳ thực cũng đang thể hiện sự bất mãn với Nguyễn Tuyết Mạn.
Diệp Uyên tỏ ra áy náy, liên tục xin lỗi, sau đó đỡ bà Lâm ngồi xuống một bên sofa rồi nói những lời tốt đẹp: “Mẹ! Mẹ ngồi đi đã! Bác sỹ chính phụ trách Yêu Yêu là chuyên gia phụ khoa tốt nhất, chắc chắn không sao đâu.” Rồi anh quay sang ông Lâm: “Bố! Bố cũng ngồi đi ạ!”
Ông Lâm làm gì còn tâm tư ngồi nghỉ, chỉ gật đầu cho có lệ rồi vẫn đứng đó.
Bà Lâm trông rất cau có. Rõ ràng là bà ấy rất không hài lòng với Diệp Uyên. Nguyễn Tuyết Mạn cũng không phải người hồ đồ. Bà bước lên, khuyên nhủ: “Bà thông gia! Bà mắng phải lắm. Đều là lỗi của Diệp Uyên, mà cũng là lỗi của tôi. Thời gian gần đây cái thai của Yêu Yêu rất ổn định, tôi cũng đã yên tâm hơn rồi. Hôm nay tôi tìm mấy người bạn trước đây chơi một ván mạt chược, người giúp việc nấu nướng trong nhà ra ngoài mua thức ăn, chỉ còn mình Hỷ Bảo chăm sóc Yêu Yêu. Haiz, cũng tại tôi sơ suất. Mấy hôm nay Diệp Uyên bay đường dài, hôm nay vừa xuống máy bay, không chăm sóc tốt cho Yêu Yêu là trách nhiệm của tôi.”
Nghe Nguyễn Tuyết Mạn nói như vậy, cho dù trong bụng bà Lâm có một bụng tức cũng không còn nơi để trút. Bà ấy ngước mắt lên nhìn Diệp Uyên. Nguyễn Tuyết Mạn không nói dối. Trông anh quả thực rất mệt mỏi, trong mắt vẫn còn tia máu.
Bà ấy kiềm chế giận dữ, nói: “Mong là cả mẹ và con đều không sao.”
Diệp Uyên thấy bà ấy đã bớt giận liền thở phào nhẹ nhõm.
Khi Tố Diệp và Niên Bách Ngạn tới bệnh viện thì cũng đúng lúc Lâm Yêu Yêu được đẩy ra ngoài. Cả đám người nhào tới. Bác sỹ chính cởi bỏ khẩu trang. Thấy Diệp Uyên lo lắng, ông ấy tươi cười: “Không sao đâu! Cả mẹ và con đều bình an, yên tâm đi!”
Lúc ấy Diệp Uyên và mọi người mới yên tâm.
Vào tới phòng nghỉ, Lâm Yêu Yêu mới nhận ra tất cả mọi người đều đã tới bệnh viện, kinh ngạc trách mắng Diệp Uyên làm ầm ĩ lên. Diệp Uyên đã trút được tảng đá nặng trong lòng, cô muốn nói gì anh cũng chỉ cười ha ha, mặc cho Yêu Yêu trách móc.
Sau khi thấy Yêu Yêu không có chuyện gì, ông bà Lâm cũng dặn dò mấy câu rồi ra về. Nguyễn Tuyết Mạn sai Hỷ Bảo mau chóng về nhà bảo cô giúp việc nấu canh. Chỉ còn lại Tố Diệp và Niên Bách Ngạn.
Nguyễn Tuyết Mạn thấy tiếp tục ở lại bệnh viện cũng không giúp đỡ được gì, cũng viện cớ ra về.
Bác sỹ khuyên Yêu Yêu ở lại bệnh viện nghỉ ngơi một lát hẵng về. Thế là Tố Diệp cùng Yêu Yêu ra vườn hoa dạo bộ, Niên Bách Ngạn thì ngồi nói chuyện với Diệp Uyên.
Hôm nay nắng rất đẹp.
Tối qua, một cơn gió lớn đã thổi tan mọi sương mù bao phủ thành phố Bắc Kinh. Khi con người ta đã hủy hoại tự nhiên đến mức bó tay bất lực thì chỉ còn cách nghe số trời run rủi.
Con người cũng rất chóng quên.
Sau những ngày bầu trời mù mịt sương, tâm trạng mọi người tụt xuống vực sâu, bộc phát tất cả mọi trạng thái tiêu cực thì khi ánh nắng ló dạng khỏi vầng mây, cuối cũng đã ban muôn ngàn tia sáng cho nhân gian, mọi người ở đây lại nói cười vui vẻ, quên hết mọi tai họa sương mù kia để lại.
Cũng giống như ở trong vườn hoa lúc này.
Màu vàng rực được rắc vào từng ngóc ngách. Phóng tầm mắt có thể nhìn thấy những nơi rất xa. Bầu trời sạch sẽ như được gột rửa, còn có một chút mây lác đác điểm xuyết.
Trong vườn hoa có rất nhiều người tản bộ, thoải mái tận hưởng nắng mai.
Tố Diệp nhìn thấy vậy nhưng lại cảm thán trong lòng. Từ khi nào việc tận hưởng ánh nắng trở thành một điều xa xỉ? Từ nhỏ chúng ta đã biết ban ngày có nắng, ban đêm có trăng. Ánh nắng là ấm áp, ánh sao là lung linh đến mê người. Nhưng giờ thì sao? Bầu trời âm u, mặt trời trắng mù mịt, nhưng đôi mắt của một con cá chết bị treo lơ lửng trên trời. Buổi tối chẳng thấy trăng đâu nữa, nói gì tới những vì sao.
Nghĩ tới đây, cô thở dài, sờ tay vào bụng Yêu Yêu: “Cục cưng à! Con vẫn còn may mắn đấy. Chí ít thì khi con chào đời vẫn còn được biết mặt trời trông như thế nào.
Đợi tới ngày cô có con, liệu có khi nào mặt trời chỉ tồn tại trong tưởng tượng của bọn trẻ không?
Lâm Yêu Yêu nghe xong bỗng phì cười: “Trông cậu kìa! Sao lại đa sầu đa cảm thế hả?”
“Phải rồi, phải rồi! Cậu thì lạc quan, thoải mái vô tư rồi. Sao đi tắm mà cũng bất cẩn thế?” Tố Diệp oán trách.
“Thật ra cũng không có gì. Lúc đó mình đứng không vững, sau đó bị trẹo chân một cái. Tại Diệp Uyên cứ chuyện bé xé ra to, gọi hết mọi người tới, làm gì không biết.”
“Cậu nói thế phí lời rồi! Chúng ta là ai chứ? Bây giờ cậu đang như vậy phải vào viện, chắc chắn là mình phải tới rồi.”
Lâm Yêu Yêu mím môi: “Hiếm có thật, hai vợ chồng cậu còn cùng tới nữa, chồng cậu chẳng phải bận lắm sao?”
“Không để anh ấy nghỉ ngơi à?”
“Hai vợ chồng cậu không sao là tốt rồi.” Lâm Yêu Yêu kéo tay cô lại nói: “Cậu bỗng nhiên lại quyết định tới Tây Tạng, chuyện Niên Thị được xây dựng lại trọng đại như vậy, cậu cũng không về. Thời gian đó mình lo lắng chết đi được, chỉ sợ hai cậu giống như bên ngoài đồn thổi.”
“Làm gì có! Tại công việc của mình yêu cầu thôi mà, cũng muốn về nhưng không có được.”
“Tóm lại, hai cậu được hạnh phúc là quan trọng nhất.”
Tố Diệp nói: “Đừng chỉ mải nói mình. Diệp Uyên hôm nay đã dâng hết nụ cười rồi. Cậu xem thái độ của cậu kìa, cứ làm như cậu bị ngã không phải vì bất cẩn mà bị anh ấy đẩy vậy.”
Lâm Yêu Yêu thở dài, cúi đầu không nói gì.
Tố Diệp thấy vậy, nhíu mày: “Lẽ nào thật sự là anh ấy đẩy cậu?”
Lâm Yêu Yêu nhìn cô bằng ánh mắt “làm sao có thể”, rất lâu sau mới nói: “Mình biết anh ấy rất tốt với mình.”
“Đâu chỉ có tốt, anh ấy coi cậu còn quan trọng hơn mạng sống nữa.” Tố Diệp chân thành nói.
Lâm Yêu Yêu khẽ cắn môi.
“Xảy ra chuyện gì rồi?” Tố Diệp cảm thấy cô ấy có tâm sự.
Lâm Yêu Yêu trầm mặc một lúc mới nói: “Trong lòng mình có một nút thắt.”
Tố Diệp sững người: “Vẫn vì chuyện lúc trước Diệp Uyên làm với cậu sao?”
Lâm Yêu Yêu khẽ lắc đầu: “Không phải chuyện đó!” Cô ấy biết Tố Diệp ám chỉ việc Diệp Uyên từng cưỡng bức mình. Nhưng đối với cô ấy mà nói, kết hôn rồi, có con rồi, trải qua một thời gian dài như vậy, bóng đen của chuyện này cũng đã tan hết rồi.
“Thế là?”
Lâm Yêu Yêu hít sâu một hơi, ánh mắt ảm đạm: “Diệp Uyên… có đàn bà ở bên ngoài.”
“Hả?”
“Cô Tịch Khê đó.” Giọng Lâm Yêu Yêu nghèn nghẹn: “Diệp Uyên đã từng nɠɵạı tình, chính là với cô ta.”
Tố Diệp giật mình.
“Cậu… cậu đang suy đoán hay là có bằng chứng thật sự?”
Tâm trạng của Lâm Yêu Yêu trở nên kích động. Cô ấy nghiến răng: “Mình xem cả đoạn băng rồi. Anh ấy đã ngủ cùng Tịch Khê!”
“Được rồi, được rồi! Cậu bình tĩnh đã!” Tố Diệp hết hồn, vội vàng khuyên nhủ: “Chuyện đã qua rồi, cậu còn giữ trong lòng làm gì chứ? Với lại, chuyện này không thể trách Diệp Uyên được. Anh ấy cũng là nạn nhân, không được dùng từ “nɠɵạı tình” với anh ấy.”
Vốn dĩ cô chỉ định an ủi Yêu Yêu, ai ngờ nói xong Tố Diệp mới nhận ra mình lỡ lời, nhưng không còn kịp nữa. Yêu Yêu quay đầu nhìn cô chằm chằm như không dám tin: “Cậu biết chuyện này từ lâu rồi?”
“Mình…” Tố Diệp cuối cùng cũng hiểu thế nào là nói nhiều sai nhiều, nhất thời cảm thấy ngượng ngập. Sau đó cô thở dài nặng nề, nhìn Yêu Yêu một cách nghiêm túc và nói: “Phải! Mình biết chuyện này, thế nên mới hiểu Diệp Uyên oan ức như thế nào. Nếu không được Bách Ngạn phát hiện kịp thời, rất có thể anh ấy đã đi một bước sai lầm lớn.”
Tim Yêu Yêu run lên. Cô ấy nhớ lại suy đoán khi trước của mình: “Cái gì bước sai lầm lớn?”
Tố Diệp nhìn xung quanh, hạ thấp giọng: “Vì cậu, suýt nữa anh ấy đã giết chết Tịch Khê.”
Yêu Yêu bất ngờ rùng mình một cái.
Việc đã tới nước này, Tố Diệp cũng cảm thấy không còn gì phải giấu giếm nữa. Cô kể hết tất cả những chuyện đã xảy ra. Đương nhiên, có một phần cô phải cạy miệng Niên Bách Ngạn mới biết.
Lâm Yêu Yêu rơi vào im lặng.
“Trong lòng cậu bứt rứt, không thoải mái là rất bình thường, dù sao thì chuyện này cũng đã xảy ra. Nhưng mình cảm thấy, Diệp Uyên yêu cậu. Anh ấy cũng không muốn nó xảy ra. Bản chất hoàn toàn khác với việc anh ấy chủ động ngủ với Tịch Khê. Anh ấy đối xử tốt với cậu thế nào, lo lắng cho cậu thế nào, bản thân cậu cũng cảm nhận được.” Tố Diệp chỉ sợ cô ấy có bóng đen tâm lý, bèn tận tình khuyên nhủ: “Nói một câu không liên quan, cậu may mắn lấy được Diệp Uyên. Nghĩ mà xem, Đinh Tư Thừa liệu có thương cậu như vậy không?”
Yêu Yêu liếc xéo cô: “Đang dưng lại nhắc tới Đinh Tư Thừa làm gì chứ!”