Khi cô về tới nhà, thì đêm đã xuống. Qua cửa sổ, bên ngoài sáng lên một ngọn đèn đường duy nhất. Ngược lại, ánh sao trên bầu trời đêm lại âm u bất định. Khi những ngày cuối cùng của mùa thu vẫn còn đang quẩn quanh thành phố Bắc Kinh, vì màn sương mù mà nó không còn rực rỡ sắc màu. Thời tiết này, sương mù lại quay về, lần lượt bao trùm cả mùa đông tiếp theo.
Khi tiếng gõ cửa vang lên, Diệp Lan đang cố gắng tìm kiếm ngôi sao vốn dĩ phải rất sáng trên bầu trời, nhưng tiếc là cố gắng rất lâu mà vẫn không tìm thấy. Cô mở cửa ra, là Tố Khải. Cô không hề kinh ngạc khi thấy anh đến nhanh như vậy, chỉ lách người để anh vào nhà.
Ăn cơm tối với Joey xong, cô về nhà mình, thấy trước mắt vẫn là những cảnh tượng hệt như trước khi cùng mẹ tới Hồng Kông, nước mắt lại rơi. Cho dù có phạm tội ác tày trời gì thì người ngồi trong tù vẫn là mẹ cô. Nhớ tới gương mặt hốc hác của bà, dáng vẻ của bà khi đeo còng số tám, trái tim Diệp Lan lại đau nhói như bị đinh đâm loang lổ, nham nhở.
Tố Khải gọi điện cho cô, hỏi cô đang ở đâu. Cô nói cho anh biết. Thế là anh đã vội tới đây.
Ánh sáng trong phòng rất tối, gương mặt Diệp Lan chìm trong bóng tối. Tố Khải bước lên, nhẹ nhàng ôm lấy cô từ phía sau, cúi đầu thì thầm bên tai cô: “Về nhà đi!”
Đôi mắt Diệp Lan chợt xao động trong đêm tối. Rồi cô gật đầu rất nhanh.
Dọc đường, Diệp Lan chỉ im lặng. Có mấy lần Tố Khải muốn hỏi cô đang nghĩ gì nhưng thấy đôi mắt vô hồn của cô cứ nhìn mãi là dòng xe bên ngoài, nét mặt cô đơn, anh nhất thời lại không biết nên nói gì, đành để mặc cô. Tới nhà, Tố Khải đi tắm trước. Khi đi ra, anh thấy Diệp Lan đang gọt hoa quả, bày lên đĩa trông vô cùng đẹp mắt.
Từ sau khi quen Diệp Lan, Tố Khải có thể cảm nhận được rõ ràng sự khác biệt giữa cuộc sống có phụ nữ và không có phụ nữ. Cứ lấy ví dụ như đĩa hoa quả trước mặt này. Lần nào ăn hoa quả, cô cũng rất cầu kỳ. Có một lần, anh thấy cô rửa táo, đầu tiên là ngâm bằng nước nóng, sau đó lại ngâm tiếp bằng nước muối. Chỉ riêng việc rửa táo thôi đã mất gần nửa tiếng đồng hồ. Sau khi lấy ra, táo còn phải gọt vỏ. Anh quả thực không chịu nổi nữa, hỏi cô rằng đằng nào cũng gọt vỏ sao còn phải tốn bao nhiêu thời gian ngâm táo nữa? Kết quả cô trả lời, táo bây giờ lớp vỏ ngấm rất nhiều thuốc trừ sâu rồi thuốc tẩy. Ngâm táo là để loại bỏ lớp thuốc tẩy, không để nó dính vào dao. Còn thuốc trừ sâu ngấm vào vỏ táo rồi nên đương nhiên không thể ăn cả vỏ được. Cả một mớ lý luận làm Tố Khải chóng cả mặt.
Nhưng dù thế nào, vì có Diệp Lan, anh mới cảm nhận được phương tiện tỉ mỉ, đáng yêu của người con gái.
Tối nay cô vẫn vậy, nhưng Tố Khải nhìn mãi, vẫn cảm thấy bí bách. Anh bước tới bên cạnh cô, cuối cùng cũng hỏi: “Có thể nói cho anh biết, em đang nghĩ gì không?”
Động tác gọt táo của Diệp Lan khựng lại. Sau đó, cô đặt con dao xuống. Cô lau tay sạch sẽ, sau đó nhìn về phía Tố Khải, ngập ngừng nói: “Thật ra hôm nay… em đã ăn cơm cùng Joey.”
“Joey?” Tố Khải nhướng mày: “Con gái của ông chủ bên em?”
Diệp Lan khẽ gật đầu.
Tố Khải cười khẽ: “Hai người có chủ đề chung để nói cơ à?”
Diệp Lan thở dài, sau đó kể cho Tố Khải nghe một lượt chuyện Joey đề cập tới trong bữa tối. Nghe xong Tố Khải cười: “Ba năm? Vừa nhìn là biết cô ta không biết chuyện em từng ở nước ngoài bao lâu như thế. Giờ đã về nước rồi, làm gì có chuyện lại chạy sang đó chứ.”
Anh nói vô cùng tự nhiên và hợp lý. Nếu là bình thường, đây cũng sẽ là suy nghĩ của Diệp Lan. Nhưng hiện giờ…
“Thật ra… em rất muốn đi.” Cô phát biểu ý kiến của mình.
Tố Khải đang định cầm hoa quả, nghe xong chợt sững người. Diệp Lan không đành lòng. Cô cúi đầu cầm dao lên tiếp tục gọt: “Cơ hội này rất hiếm có, em rất muốn đi.”
Tố Khải buông tay, trong lòng dâng lên một sự bực dọc khó có thể giải tỏa. Nhưng anh vẫn hạ giọng nói: “Thời gian quá dài, ba năm đấy.”
“Ba năm có thể học được rất nhiều thứ…”
“Thế anh thì sao?” Tố Khải hỏi ngược lại.
Diệp Lan cắn môi, không nói gì.
Tố Khải cũng không nói nữa, chỉ nhìn cô không rời mắt. Rất lâu sau cô mới buông dao xuống, ngước mắt nhìn anh: “Kỳ thật, đối với em mà nói, khoảng thời gian này quá khó khăn. Em nghĩ, thứ có thể giúp em bước ra khỏi bóng tối chỉ có thời gian.”
Đây là những lời trong lòng cô. Sao Tố Khải không hiểu được những đau khổ và dằn vặt trong lòng cô chứ? Anh không nỡ, một là sợ một mình cô đi xa sẽ rất nguy hiểm, hai là anh thật sự không muốn cô rời xa anh lần nữa. Anh rất muốn giữ cô lại, thậm chí là ép buộc nhưng sau những giây phút suy nghĩ nông nổi, thứ sót lại chỉ còn lý trí.
Anh không thể ích kỷ như vậy. Gần đây cô phải chịu bao giày vò, anh đều nhìn thấy. Cô là một đứa con hiếu thảo, nhưng lại không thể không thừa nhận sự thật bố mẹ mình đều phạm những tội ác tày trời. Đối với thế giới của một người đáng lẽ nên đơn giản và trong sáng như cô, đây là một kiếp nạn. Một mặt cô nhớ mong, thương xót bố mẹ, một mặt lại vì đa͙σ nghĩa mà căm phẫn bố mẹ. Sự phức tạp, bứt rứt này, một cô gái như cô sao có thể chịu đựng nổi? Kể cả đổi lại là một người đàn ông kiên cường, mạnh mẽ, e là trong phút chốc cũng khó mà chịu được.
Cộng thêm việc, anh còn là người điều tra bố cô, tận tay bắt mẹ cô.
“Nếu em thật sự cho rằng ra đi là cách giải quyết vấn đề, vậy thì…” Tố Khải hơi ngừng lại, cố đè nén cảm giác chua xót trong lòng, nói: “Anh sẽ ủng hộ quyết định của em. Chỉ có điều, sang bên đó mọi việc em đều phải cẩn thận. Nếu có thốn thiếu thứ gì hoặc xảy ra chuyện gì, phải gọi điện thoại cho anh ngay.”
Ba năm, dài đằng đẵng. Ba năm sau mọi chuyện sẽ thế nào, chẳng ai biết cả. Thế giới này phát triển quá nhanh, sự thay đổi giữa con người và con người cũng quá lớn. Từ “chờ đợi” đã không còn tràn đầy sức mạnh như thời cổ đại nữa rồi.
Nhưng anh tình nguyện đợi cô.
Diệp Lan không ngờ cuối cùng anh lại đồng ý. Cô ngẩn người giây lát, rồi ánh sáng trong đôi mắt cũng trở nên dịu dàng. Cô khẽ đáp: “Cảm ơn anh!”
Trái tim Tố Khải như bị một tảng đá đè chặt, không thể thở nổi. Anh không nói thêm gì nữa, chỉ cầm một miếng táo lên, ăn mà cảm thấy mồm miệng nhạt nhẽo. Diệp Lan dọn dao đi, bê đĩa hoa quả lên rồi nói: “Anh cầm ra phòng khách ăn đi!”
Cô không nỡ nhìn Tố Khải như vậy, trái tim vẫn còn ngâm ngẩm đau. Khi cô quay người rời khỏi nhà bếp, anh vẫn còn đứng đó. Khi vào phòng khách, cô vừa đặt đĩa hoa quả xuống thì nghe thấy sau lưng có tiếng bước chân. Anh đã ra ngoài, nhưng chẳng mấy chốc đã tiến lại gần cô, kéo cô lại.
Diệp Lan ngỡ ngàng. Cô còn chưa kịp lên tiếng thì mặt Tố Khải đã áp xuống.
Hai đôi môi kề khít vào nhau, ngay sau đó là một trận gió táp mưa sa.
Nụ hôn của anh đột ngột ập tới, lại mạnh mẽ, ngang ngược khác hẳn bình thường. Diệp Lan sững sờ. Tố Khải chưa bao giờ làm vậy với cô. Cô vừa giãy giụa lại càng bị anh ôm chặt hơn. Cô lập tức không giãy giụa nữa, để mặc cho sức mạnh dữ dội của anh cuốn mình đi.
Trái tim cô thít chặt, đau đớn. Hai cánh tay cô ôm chặt lấy cổ anh.
Anh lập tức nhấn cô lên chiếc ghế sofa.
Cô nghe thấy tiếng anh kéo khóa quần.
Cảm nhận được anh kéo quần cô xuống, dùng rất nhiều sức.
Khi hơi nặng nề của người đàn ông xông vào cơ thể cô, cô đau đớn kêu lên một tiếng. Nhưng anh bỗng xoay mặt cô lại, hôn mạnh lên môi cô.
Nhiệt độ của phòng khách không ngừng tăng lên.
Dần dần, tiếng thút thít của người con gái trở thành tiếng rên không thể kiềm chế.
Một lần ân ái sau bao ngày tháng quấn chặt cả hai người trong nỗi đau khó nhẫn nhịn.
Cuối cùng Tố Khải buông ra. Anh cất giọng khản đặc, nói một câu bên tai cô: “Lan Lan! Anh sẽ đợi em, mãi mãi!”
Nước mắt Diệp Lan chảy xuống. Cô nằm trong lòng anh, òa khóc như một đứa trẻ…
Tố Diệp tới Tây Tạng xa xôi, khiến tứ hợp viện trông có vẻ cô quạnh hơn. Chỉ đôi lúc chỉ những chiếc lá ngô đồng bay vào, rơi xuống, phát ra những tiếng chạm đất khẽ khàng. Đàn cá chép gấm vẫn nhàn tản như thế. Lá trên những cây hải đường, ngọc lan cũng đã bắt đầu ngả vàng, rơi rụng. Có lẽ chính vì thời tiết như vậy nên luôn nhuốm một màu bi thương.
Vậy mà sự nghiệp của Niên Bách Ngạn thì tăng lên từng bước, hình thành một sự đối lập rõ nét với thời kỳ rối ren này.
Vào giữa tháng mười một, ở Nam Phi, Hứa Đồng liên tục gửi về cho anh tin chiến thắng. Một là tình hình khai thác của mỏ số 1 rất tốt. Số kim cương sản xuất ra càng ngày càng được nhiều người đặt mua. Hai là mỏ kim cương vốn dĩ thuộc về Vincent đã bước vào quá trình đấu thầu. Nguyên do là vì, thông qua sự giám định của những chuyên gia trong ngành, kết luận tuổi thọ khai thác của mỏ này không còn lâu dài nữa, không được coi là một mỏ có tiềm lực. Tin tức này truyền đi rất nhanh. Trước đây Vincent vẫn luôn bịt các thông tin lại, nhờ thế có thể bán lại với giá cao. Ai ngờ mọi người trong ngành đều đã biết cả. Ông ta không thể không bán ra với giá thấp.
Trước khi vội tới Nam tham gia buổi đầu thấu, Niên Bách Ngạn đã bắt đầu xây dựng một “Niên Thị” hoàn toàn mới. Một tập đoàn Niên Thị bặt âm vô tín bao năm nay bắt đầu tuyển dụng nhân lực. Rõ ràng là Niên Bách Ngạn đã có một sự sắp xếp cẩn thận trước khi bắt đầu một loạt các việc làm để tiếp quản Niên Thị. Niên Thị vừa mở cửa, đã xuất hiện rất nhiều nhân sự tinh nhuệ làm việc cho anh. Động tĩnh này không những nhận được sự chú ý của đông đảo giới nhà báo mà càng khiến cho những người trong ngành sửng sốt. Bọn họ chỉ đang âm thầm quan sát và suy đoán việc Niên Bách Ngạn tiếp quản mỏ kim cương số 1. Nói một cách công bằng, hành động này của anh bị rất nhiều người trong ngành phủ định. Ai cũng cho rằng đây là con đường chết. Không ngờ rằng anh đã có kế hoạch, nhanh chóng dùng mỏ kim cương số 1 mở ra những thị trường ở các đô thị loại II, loại III mà trước đây Tinh Thạch chưa tửng mở rộng, dẫn đầu về lượng tiêu thụ, đuổi theo các thị trường loại 1, coi như đã độc quyền toàn bộ các thị trường đó.
Các thương nhân đá quý trước nay vẫn tung hoành tại các đô thị loại II, loại III đa phần là các thương hiệu nhỏ không mấy danh tiếng. Bất luận về độ nổi tiếng hay mức độ tuyên truyền, từ việc sản xuất kim cương đến kiểu dáng thiết kế đều không thể so sánh các đô thị loại I. Những thương hiệu này tạo quan hệ tốt với chính quyền địa phương, thế là được nghênh ngang, đường hoàng bước chân vào các thương trường có liên quan, trở thành “thổ địa” ở đây. Nhưng Niên Bách Ngạn, dựa vào tập đoàn Niên Thị danh tiếng, đã tạo nên bộ sưu tập “Hoài Tố”, làm sản phảm chủ công, tiến vào các thị trường loại 2, loại 3, nhưng lại đưa vào một số ý tưởng sáng tạo. Đối với các đô thị đó mà nói, bỗng nhiên có một thương hiệu cao cấp như vậy xuất hiện, thiết kế mới lạ, kim cương lại chất lượng, giá cả còn bình dân, đương nhiên sẽ được đông đảo mọi người hưởng ứng.
Niên Bách Ngạn cũng không hổ là cao thủ tác động thị trường. Anh quá am hiểu tâm lý khách hàng, rắn mềm chuẩn xác, thế nên vừa ra tay đã chuẩn xác cũng là chuyện bình thường.
Đây là điều khiến mọi người không ai ngờ tới. Bọn họ chỉ đợi giây phút anh moi sạch sẽ mỏ kim cương đã bị Tinh Thạch bỏ phế mà không thu được chút gì. Không ngờ anh gây dựng lại được thương hiệu Niên Thị. Có người ngấm ngầm điều tra đội ngũ tinh anh mà Niên Thị vừa thành lập đã gia nhập. Ai nấy đều phải ngỡ ngàng. Nhóm này gồm 50 người đều tới các tập đoàn sản phẩm cao cấp trên toàn thế giới, đều có năng lực tác động vào thị trường và việc tiêu thụ khiến người ta phải tặc lưỡi, dù về lai lịch hay thành tích cũng có con số để kiểm tra. Tổng giám đốc bộ phận kinh doanh tiêu thụ của nhóm mới này là người phụ trách thị trường tới từ một thương hiệu thời thượng hàng đầu. Anh ta đã từng lập nên một kỷ lục thành tích mà khó ai trên thế giới vượt qua.
Ngay sau đó, các bộ phận khác của Niên Thị cũng nhanh chóng được thành lập, từ bộ phận nhân sự tới bộ phận hành chính, từ bộ phận kế hoạch tới bộ phận quan hệ công chúng, từ việc xây dựng mạng lưới cho tới công xưởng. Ngay cả những nhân viên giỏi khi trước làm việc ở Tinh Thạch, đã từng được Niên Bách Ngạn chiêu mộ vừa nghe được tin tức này đã lần lượt có dự định chuyển chỗ làm, nhưng đã bị Niên Bách Ngạn từ chối. Anh tuyên bố với bên ngoài, Niên Thị không kết nạp bất kỳ một nhân viên nào của Tinh Thạch và Kỷ Thị.
Câu nói của anh vừa được đưa ra đã lập tức được các phóng viên lan truyền, bắt đầu thêm mắm thêm muối. Mọi người lần lượt suy đoán. Một khi Niên Thị ngóc đầu trở lại thì sẽ trở thành đối thủ cạnh tranh lớn nhất của Kỷ Thị. Bây giờ Niên Bách Ngạn đã thể hiện rõ việc đối đầu lại Kỷ Thị rồi, nếu không tại sao nhân viên của công ty họ cũng không thèm tiếp nhận?
Đối mặt với những tin đồn đó, Niên Bách Ngạn không bộc lộ quá nhiều ý kiến mà cả Kỷ Đông Nham cũng không có động tĩnh gì. Đã có mấy lần anh ấy bị đám nhà báo chặn ngay trước tòa nhà văn phòng, hỏi về việc Niên Thị mở cửa trở lại và Niên Bách Ngạn không chịu tiếp nhận nhân viên của Kỷ Thị và Tinh Thạch, anh ấy có suy nghĩ gì. Anh ấy luôn mỉm cười, vờn qua vờn lại với cánh nhà báo, chưa bao giờ trả lời trực tiếp vào câu hỏi.
Nhất thời mọi người lại suy đoán, hai người họ tuy ngoài mặt cười cười nói nói nhưng thực chất đã bắt đầu phân cao thấp.
Nhưng thực tế là, những người suy nghĩ tường tận hoặc thật sự hiểu được Niên Bách Ngạn và Kỷ Đông Nham sẽ hiểu rõ. Niên Bách Ngạn tuyên bố với bên ngoài rằng, Niên Thị không kết nạp nhân viên của Kỷ Thị và Tinh Thạch, chứ không phải không tiếp nhận. Kết nạp mang ý nghĩa của sự mời gọi chủ động. Còn ý thật sự của Niên Bách Ngạn là, anh sẽ không bao giờ chủ động mời mọc nhân viên của Kỷ Thị và Tinh Thạch. Nói một cách khác, Niên Bách Ngạn tuyệt đối không đào góc tường của Kỷ Đông Nham. Xét từ góc độ này, Niên Bách Ngạn và Kỷ Đông Nham không những không ngấm ngầm phân cao thấp mà còn có thể đang đạt được một thỏa thuận thống nhất nào đó.
Tiếc là, người bên ngoài càng muốn tin rằng hai người họ đang tranh đấu hơn. Vẫn câu nói đó thôi, trong cái xã hội mà sự giàu có tỷ lệ nghịch với lương tâm nghề nghiệp, sự thành công tỷ lệ nghịch với tâm tính thì người ta chỉ thích thấy người khác gặp bất hạnh.
Ngày Niên Bách Ngạn tới Nam Phi, đúng hôm trời đổ mưa. Khi Hứa Đồng tới đón anh, cô ấy hỏi thăm tình hình của Tố Diệp trước. Câu trả lời của Niên Bách Ngạn vẫn vậy, mọi sự bình an. Hứa Đồng tinh ý, vẫn nhận ra một nét mệt mỏi trên gương mặt Niên Bách Ngạn.
Buổi đấu thầu rất thuận lợi.
Đây vốn dĩ là một chiến trường không có khói lửa. À không, có khi còn chẳng được coi là chiến trường. Những người tới trước tham dự đấu thầu vô cùng ít ỏi. Cả một đại sảnh đấu thầu rộng lớn như vậy mà người thực sự tham gia đấu thầu chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Niên Bách Ngạn không lộ mặt, Hứa Đồng cũng không lộ mặt. Mục đích của hai người họ quá rõ ràng. Chỉ cần họ lộ mặt, Vincent chắc chắn sẽ biết ẩn tình bên trong. Theo sắp xếp của Niên Bách Ngạn, Hứa Đồng tìm một người giả danh, lấy danh nghĩa của người này để tiến hành đấu giá. Hành động này không khiến Vincent nghi ngờ.
Vì bất luận từ lý lịch hay tình trạng cá nhân, không ai có thể nhận ra người này có liên quan tới Niên Bách Ngạn.
Kết quả họ đã đấu thầu thành công với mức giá thấp nhất.
Khi ký hợp đồng lại là Hứa Đồng đi. Vì thu được nguồn lợi quá nhỏ, Vincent không có tâm tư tới tham gia buổi ký hợp đồng, nên đã ủy quyền cho luật sư đại diện. Thế nên, tới khi ông ta biết được người đến ký hợp đồng là Hứa Đồng thì đã vô cùng sửng sốt, muốn gọi điện thoại tới ngăn cản thì lúc ấy hợp đồng đã chính thức có hiệu lực pháp luật.
Vincent càng nghĩ càng cảm thấy sự việc kỳ lạ, bèn sai người đi điều tra. Lúc ấy ông ta mới ngỡ ngàng phát hiện ra mình bị lừa. Lời của mấy người gọi là chuyên gia đó chẳng qua chỉ là được người khác nhờ vả mà thôi. Rõ ràng một người “nɠɵạı đa͙σ” như ông ta vừa mới đặt chân xuống dòng sông này đã bị dìm cho gần chết.
Trong cơn thịnh nộ, ông ta gọi điện tới cho Niên Bách Ngạn.
Khi Vincent gọi tới, Niên Bách Ngạn đang ở trong khách sạn, nhàn hạ thưởng thức trà chiều. Máy tính vừa hiện lên một tin nhắn. Anh mở ra, bên trên viết: Nhất Diệp đã tiến hành đăng ký sản phẩm.
Anh mỉm cười.
Khi nhìn thấy điện thoại của Vincent, nụ cười của anh càng thêm đậm.
“Niên Bách Ngạn! Cậu thật độc ác đấy! Tôi không cướp thị trường của cậu, cũng không giết bố giết mẹ cậu, tại sao cậu lại đuổi cùng giết tận tôi như vậy?” Sau khi nối máy, giọng quát của Vincent gần như làm rung hỏng cả điện thoại.
Niên Bách Ngạn tiên đoán trước, để điện thoại ra xa tai. Ngón tay mảnh khảnh của anh lướt trên bàn phím, nhanh chóng đáp một câu: Thank you, rồi gập máy lại.
Anh uống một ngụm trà, đợi cho Vincent trút hết cơn tức giận của mình mới điềm đạm nói một câu: “Thương trường như chiến trường. Tôi không phải nhà từ thiện. Độ tuổi của tôi không còn thích hợp với việc vượt qua những chông gai nữa, thế nên ắt phải giẫm lên vai kẻ khác để tiến lên.”
Hơi thở ở đầu kia rất gấp gáp, có thể nhận ra ông ta tức đến nghẹn giọng.
Rất lâu sau, Vincent mới cất giọng trầm thấp: “Niên Bách Ngạn! Cậu nhất định sẽ hối hận. Làm người đừng có tuyệt tình quá. Cậu không để lại đường lùi cho người khác, thì cũng cẩn thận con đường của mình đó!”
Niên Bách Ngạn khẽ nheo mắt lại. Ánh mắt anh lóe lên một tia nhìn lạnh lẽo, âm u, nhưng ngữ khí vẫn nhẹ như gió thoảng: “Cảm ơn lời nhắc nhở của ông.”
Bên đó phẫn nộ dập máy.
Niên Bách Ngạn buông điện thoại xuống, khi nhìn ra ngoài trời, ánh mắt đã không còn chút nhiệt nào.
Anh muốn Vincent phải trả giá bằng máu!
Di động lại vang lên lần nữa. Là Kỷ Đông Nham!
Niên Bách Ngạn nghe máy.
“Sao rồi?”
Niên Bách Ngạn đặt tách trà xuống, nói: “Cái tên Nhất Diệp thế nào?”
“Tớ có quyền sửa đổi không?”
“Không!”
“Thế cậu nói ra chẳng qua chỉ muốn nghe lời khen của tớ thôi phải không?”
“Cậu có thể phát biểu ý kiến cá nhân một cách tượng trưng.”
Kỷ Đông Nham bật cười: “Cuối cùng tớ cũng nhận ra rồi. Thương hiệu loại 2, loại 3 mang tên “Hoài Tố”, thương hiệu cao cấp tập trung tấn công vào các sản phẩm có giá trị tên “Nhất Diệp”, thì ra cậu muốn Tố Diệp biết, cô ấy là cả thế giới của cậu.”*
*Hoài Tố Nhất Diệp: “Trong lòng chỉ có một mình Tố Diệp”.
Niên Bách Ngạn cười.
“Tố Diệp đã biết chưa? Chưa biết chừng cảm động quá lại nhào về ngay ấy chứ.”
Đáy mắt Niên Bách Ngạn lấp lánh nụ cười. Nghĩ tới gương mặt nhỏ của Tố Diệp, lòng anh lại trở nên ấm áp. Anh nói: “Tớ sẽ tới tìm cô ấy.”
“Cậu điên à? Thế có khác gì bây giờ cậu tới Tây Tạng tìm cô ấy đâu. Niên Bách Ngạn! Cậu phải biết tiếp theo đây cậu sẽ bận rộn như điên, còn có tinh thần đi ngao du sơn thủy à? Cô ấy không chạy đi đâu được đâu.” Kỷ Đông Nham cố tình ra vẻ ngạc nhiên.
Niên Bách Ngạn hừ một tiếng.
“Tiếp theo cậu định thế nào?” Kỷ Đông Nham hỏi.
Nét mặt Niên Bách Ngạn khôi phục lại vẻ nghiêm túc: “Muốn cậu rút chân ra khỏi Bright, thế nào?”
Đầu kia hơi sững lại giây lát: “Ý cậu là sản phẩm của Kỷ Thị hay Tinh Thạch?”
“Cả Kỷ Thị và Tinh Thạch.”
“Ý cậu là?”
“Cộng thêm sự góp mặt của sản phẩm Nhất Diệp của Niên Thị, hai tập đoàn chúng ta hoàn toàn có thể tự bỏ ra ngoài, liên kết chặt chẽ với nhau, gác qua một bên những con đường ŧıểυ ngạch, thành lập một cửa hàng hoàn toàn mới làm đại lý của các sản phẩm quốc tế. Quy mô của nó phải vượt xa trung tâm mậu dịch quốc tế.”
Kỷ Đông Nham suy nghĩ rồi nói: “Niên Bách Ngạn! Cậu phải nhớ là cậu chưa có trả tiền tớ đâu đấy. Cách làm này của cậu phải tốn rất nhiều tiền. Có phải cậu lại muốn lừa tiền của tớ không? Tớ học kém, cậu đừng có mà bịp tớ.” Câu nói cuối cùng trở thành một lời nói đùa nửa vời.
Niên Bách Ngạn mệt mỏi dựa ra sau ghế, ngắm nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, cười nói: “Hoặc là cậu hợp tác với tớ. Khi nào kiếm được tiền, tớ sẽ trả cậu cả vốn lẫn lãi. Hoặc là cậu chọn cách hợp tác với Vincent, tiếp tục dựa dẫm vào sân khấu và các mối quan hệ của ông ta.”
“Sau đó cậu cũng trả tiền tớ?”
“Không! Lúc ấy hai chúng ta đã đối địch, coi như cậu mất trắng.” Niên Bách Ngạn không hề nể tình.
Kỷ Đông Nham lập tức gào lên: “Niên Bách Ngạn! Cậu coi là trò trẻ con đấy à!”
“Có lúc làm ăn cũng không khác trò chơi trẻ con là mấy.” Niên Bách Ngạn mỉm cười.
“Thần kinh!”
“Thế nào?”
“Tớ có thể suy nghĩ.”
Niên Bách Ngạn giơ tay lên nhìn đồng hồ, cầm tách trà lên: “Được! Cho cậu hai phút! Tớ uống xong tách trà này, cậu phải cho tớ biết kết quả suy nghĩ của mình.”
“Hai phút? Niên Bách Ngạn! Cậu bắt tớ đưa kết luận bây giờ luôn cho xong!”
“Được thôi!”
“Cậu…” Kỷ Đông Nham tức chết: “Cậu đúng là đồ điên! Làm ăn có ai ép buộc người khác như cậu không hả? Tớ đúng là rồ rồi mới hợp tác với kẻ điên như cậu.”
Niên Bách Ngạn không nói câu nào, lập tức ngắt máy.
Còn chưa tới hai giây, di động lại vang lên. Anh mỉm cười nhận máy: “Thế nào rồi?”
“Sao lại dập máy của tớ?”
“Nói chuyện không hợp!”
“Tớ đâu có nói là không hợp tác, cậu có cần làm thế không?” Kỷ Đông Nham châm chọc.
Niên Bách Ngạn từ tốn đáp: “Tớ chỉ không muốn lãng phí thời gian buôn chuyện với cậu. Về bản thiết kế quy mô của cửa hàng đại lý, vị trí, vốn đầu tư, cùng các phương án phân tích báo cáo tớ đã gửi vào email của cậu rồi.”
Kỷ Đông Nham hừ một tiếng: “Cậu hành động nhanh quá nhỉ! Bây giờ tớ rất nghi ngờ có phải từ lúc còn ở Tinh Thạch cậu đã bắt dự tính những chuyện này không?”
“Quả nhiên là người đen tối có một trái tim đen tối, còn nghĩ người khác cũng đen như mình.” Niên Bách Ngạn đáp lại.
“Cậu muốn tớ thừa nhận cậu là thiên tài kinh doanh á, mơ đi!”
“Có thừa nhận hay không, cậu vẫn phải hợp tác với tớ thôi.”
“Tớ có một chút ý kiến đấy. Con người cậu bảo mật công việc quá đáng quá mức!”
Niên Bách Ngạn cười: “Chẳng mấy chốc mọi người đều biết thôi.”
“Cậu có ý gì?”
Niên Bách Ngạn chỉnh lại tư thế ngồi: “Rất đơn giản! Kỷ Thị hợp tác cùng Niên Thị, tất cả mọi sản phẩm thuộc quyền quản lý của Kỷ Thị đều rút khỏi Bright, cộng thêm chuyện Niên Thị giành được một mỏ kim cương lớn, sáng mai tất cả sẽ được lên báo!”
“Không giống phong cách làm việc trước nay của cậu đấy. Thật không ngờ! Cậu có tuổi rồi, sức chịu đựng tâm lý cũng mạnh hơn.” Kỷ Đông Nham trêu chọc anh: “Nhưng mà nhịp độ này của cậu là định ép cho tớ bị Vincent chém đấy à? Hay là định dồn Vincent vào chỗ chết?”
“Cậu muốn kết cục nào?”
Đầu kia cười lớn một cách sảng khoái: “Con người tớ vẫn thích tự bảo vệ bản thân.”
Niên Bách Ngạn uống hết trà trong cốc, cong môi nói một câu đầy ẩn ý: “Thế nên, chúng ta chỉ còn cách dồn Vincent vào chỗ chết mà thôi!”